Quyển 5 : New York trở thành ác mộng - Chương 64 : Răng

Chứng kiến thần thám

Tưởng Du Nguyên 11-10-2023 11:06:02

Vụ thảm án trên du thuyền Eros trôi qua được hai tháng, cuối cùng Chúc An Sinh và Trì Trừng cũng có được một kỳ nghỉ hiếm hoi. Sự thật là, Trì Trừng đã cho toàn bộ nhân viên trong viện nghiên cứu nghỉ, ba ngày tiếp theo viện nghiên cứu sẽ từ chối tất cả vụ án được ủy thác. Cho nên, Chúc An Sinh quyết định hôm nay sẽ làm cho Trì Trừng một bàn tiệc lớn như đã hẹn. Ở trong siêu thị trên phố người Hoa, Chúc An Sinh đang tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn mình cần, Trì Trừng ngoan ngoãn đi theo phía sau cô, đẩy xe chở hàng. " An Sinh, em định làm món nào cho anh ăn vậy ?" Trì Trừng tò mò hỏi cô một câu, đúng lúc này thì Chúc An Sinh dừng lại trước quầy hàng bán cải trắng. Vì thế cô cầm một cây cải trắng lên, để lộ ra nụ cười giảo hoạt. " Canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc."(*) *Canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc: đây là một món canh được làm từ các nguyên liệu như cải trắng, rau chân vịt (là phỉ thúy), đậu hủ (là bạch ngọc) rồi nấu lên cùng với cơm cháy còn thừa (là trân châu). Trong dân gian tương truyền tên món canh 'trân châu phỉ thúy bạch ngọc' này bắt nguồn từ Thái tổ Chu Nguyên Chương. Hoàn cảnh nhà Chu Nguyên Chương nghèo khó, chưa từng được ăn no bụng, thường xuyên xảy ra cảnh cả ngày không được miếng ăn nào. Có một lần, ba ngày liên tiếp ông không có gì ăn, đói quá hoa mắt, ông ngất đi ngay giữa phố. Có một bà lão đi qua thấy thế mới cứu ông, đưa về nhà. Khi đó trong nhà bà lão chỉ có rau chân vịt và đậu hủ, một ít rau xanh và cơm thừa. Bà nấu một bát lên cho Chu Nguyên Chương ăn. Chu Nguyên Chương ăn xong, lấy lại được tinh thần, sau đó ông hỏi bà lão xem vừa nãy ông được ăn cái gì. Bà lão đã nói đùa rằng đấy là 'canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc' " Canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc ? Tên gọi này đúng là rất dễ nghe, là món ăn bí mật của em sao ?" Chúc An Sinh bị bộ dáng hứng thú của Trì Trừng chọc cười, quả nhiên Trì Trừng không biết ý nghĩa của canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc là gì. Sau đó, cô còn làm ra vẻ mình là một cô giáo đang đứng giảng cho học sinh nghe. " Tiếng Trung của anh đúng là không tồi, nhưng sự thật là lịch sử Trung Quốc lâu đời như thế mà anh chẳng biết tí gì. Vậy em sẽ nói thật cho anh biết, canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc chính là cơm thừa canh cặn trộn vào nhau để cho anh ăn đấy." " Chuyện này sao trách anh được, ai bảo anh sinh ra ở Mỹ chứ. Em chưa nghe thấy câu nói này bao giờ sao ? Trên thế giới, những cuốn sách mỏng nhất là về lịch sử nước Mỹ và món ăn của Anh. Nhưng mà, vừa vặn lịch sử và các món ăn của Trung Quốc lại thuộc vào danh sách những thứ nhiều nhất thế giới. Em thông minh như vậy, anh nghĩ hôm nay chắc chắn em sẽ mở mang kiến thức cho anh một lần." " Được rồi." Chúc An Sinh làm ra vẻ như mình sẽ cố gắng làm thật tốt. Nhưng mà vừa mới nói xong, cô đột nhiên ý thức được hình như có cái gì đó không đúng lắm. " Trì Trừng, sao miệng anh hôm nay lại ngọt thế ?" " Có à ?" Trì Trừng muốn phủ nhận nhưng Chúc An Sinh lại bắt được vẻ hí hửng thoáng hiện lên trên khuôn mặt anh. " Nói nhanh! Rốt cuộc anh đang âm mưu chuyện gì ?" Dáng vẻ của Chúc An Sinh trong phút chốc biến thành dáng vẻ uy nghiêm như đang hỏi cung phạm nhân, ánh mắt của cô khiến Trì Trừng không thể né tránh. " Được rồi, anh nói. Thật ra hôm nay còn có người khác muốn tới nhà chúng ta ăn cơm." Trì Trừng nói, dáng vẻ của anh như là mình oan ức lắm. " Người khác ? Ai thế ?" " Em quên rồi à ? Lúc trước, khi mà anh cần Geoffrey bay gấp tới thành phố Houston, anh đã hứa với cậu ấy là sẽ bồi thường. Nhưng mà khi cậu ấy nghe thấy việc em sẽ làm cho anh một bữa tiệc lớn thì cậu ấy vứt luôn không cần tới chỗ tiền thưởng, anh đã đồng ý việc cậu ấy muốn tới đây ăn cơm." Nghe Trì Trừng thành thật nói xong, bỗng Chúc An Sinh không biết nên khóc hay nên cười. Cô dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép nhìn Trì Trừng, rõ ràng đây là một cơ hội tốt để tận hưởng thế giới hai người, không ngờ Trì Trừng vì tiết kiệm một chút tiền thưởng mà phá luôn. " Anh vui vẻ là được rồi." Chúc An Sinh nói xong liền muốn rời khỏi đó, nhưng cô không ngờ Trì Trừng thế mà chưa nói xong. " Thật ra vẫn còn một việc nữa." Nói ra những lời này, Trì Trừng bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, anh ho khan một tiếng để chữa ngượng. " Vẫn còn nữa ? Trì Trừng, rốt cuộc anh đã là những chuyện gì rồi ? Em cho anh ba mươi giây để kể lại hết tất cả mọi việc." " Sau khi anh đồng ý với việc mời Geoffrey tới ăn cơm, cậu ấy lại đưa ra lời đề nghị để trợ lý Brian của cậu ấy tới ăn cơm cùng. Sau đó, Brian không cẩn thận mà để lộ tin tức về buổi tiệc ra ngoài, vì thế, những người khác ở viện nghiên cứu cũng biết hết rồi..." Trì Trừng vừa nói tới đây thì không dám nói tiếp nữa, bởi vì anh phát hiện ra sắc mặt Chúc An Sinh càng lúc càng tái xanh. " Trì Trừng, anh nói thật đi, rốt cuộc ngày hôm nay có bao nhiêu người tới nhà anh ăn cơm." " Đại khái là, hình như là, mọi người trong viện nghiên cứu đấy." Trì Trừng nhanh chóng nói nốt nửa câu sau, dù là thế nó cũng không cứu anh ra được khỏi biển lửa. " Anh đang đùa em đúng không ?" Giờ Chúc An Sinh cảm thấy vô cùng hoài nghi nhân sinh. " Em yên tâm, thật ra bọn họ dễ nuôi lắm. Em không cần làm món gì phức tạp đâu, em cứ làm đơn giản một chút là được. Ví dụ như cái này này..." Trì Trừng nói, đồng thời anh tiến tới trước một quầy hàng khác lấy một gói lớn xúc xích: " Anh cảm thấy, bằng tài nấu ăn của em, hay là em cứ đem xúc xích chiên lên cho bọn họ ăn đi, có khi thế thôi cũng làm bọn họ ngạc nhiên lắm đấy." " Anh đúng là một ông chủ tốt." Chúc An Sinh trừng mắt nhìn Trì Trừng một cái, sau đó cô quay người đi thẳng tới khu hải sản, không thèm quay đầu lại nhìn anh nữa. " An Sinh, em muốn làm gì đấy ?" Trì Trừng vội vàng bỏ gói xúc xích lại, đẩy xe hàng đuổi theo cô. " Anh giúp em mời nhiều người như vậy, đương nhiên em không thể bạc đãi bọn họ rồi. Hôm nay em sẽ làm cho mọi người ăn tôm nõn xào với rau xanh, sườn xào chua ngọt, còn có cả sủi cảo gói thịt cua nữa." Nghe thấy Chúc An Sinh nói những lời này, Trì Trừng cười tươi đến nỗi để lộ ra hàm răng sáng bóng. " An Sinh, em đúng là tốt nhất. Anh biết chắc chắn em sẽ không từ chối anh, đương nhiên, cho dù bây giờ em từ chối cũng vô dụng. Bây giờ bọn họ đã bắt đầu đến nhà chúng ta mở tiệc rồi." Trì Trừng vừa nói xong thì đột nhiên Chúc An Sinh dừng bước chân lại. Sau đó, cô từng chút từng chút tiến tới gần Trì Trừng, cô còn đưa tay chỉnh sửa lại quần áo cho anh, chờ chỉnh xong rồi, cô lại đặt hai tay mình lên vai anh. " Giờ anh mới biết em tốt như vậy sao ? Thế, nếu em đã tốt như vậy thì anh nên thể hiện chút gì đó chứ ? Cho nên, tí nữa anh hãy bóc tôm và lọc thịt cua nhé, Trì Trừng, anh cảm thấy thế nào ?" Đúng là kịch bản mà! Hóa ra đây là kịch bản mà Chúc An Sinh đã chuẩn bị! Cuối cùng Trì Trừng cũng hiểu ra tất cả. Nhưng anh không dám từ chối lời đề nghị của cô, bởi vì anh sợ nhỡ đâu Chúc An Sinh không vui, có khi cô có thể chặt đầu anh cho vào nồi ninh lên đấy. Nhưng mà bóc đủ số tôm để cho người ở viện nghiên cứu, rốt cuộc anh phải bóc bao nhiêu đây ? Giờ bỗng nhiên Trì Trừng cảm thấy hận cái lúc mình đồng ý để Geoffrey tới ăn cơm, sao lúc đó anh có thể ngu như thế chứ. Cuối cùng, Trì Trừng gật đầu một cách khó khăn. Anh vẫn phải duy trì nụ cười trên môi mình, vì anh biết tay của Chúc An Sinh vẫn còn đang đặt trên vai anh. Thấy anh nghe lời như thế, cuối cùng Chúc An Sinh cũng để lộ ra một nụ cười hài lòng. Mua sắm ở siêu thị xong quay trở lại biệt thự, việc đầu tiên Chúc An Sinh làm là đem con cua lớn đi hấp. Sau đó, cô mang một túi tôm lớn ra cho Trì Trừng. Đột nhiên, Trì Trừng có cảm giác như mình là một nhân viên bé nhỏ dưới quyền một ông chủ có lòng dạ đen tối. Nhưng mà anh không dám giận cũng chẳng dám nói, anh chỉ có thể ngồi yên lặng cúi đầu bóc tôm. " Ngoan lắm, anh nhớ bỏ sạch những phần không cần thiết đi nhé." Chúc An Sinh nói xong còn không quên sờ sờ vuốt vuốt mặt Trì Trừng mấy cái, cô càng sờ thì đầu Trì Trừng cúi xuống càng thấp. Trong nháy mắt, không hiểu sao cô cảm giác Trì Trừng giống như người vợ nhỏ đang tủi thân thế nhỉ ? Đối với việc này, cô vô cùng hài lòng. Nhìn Trì Trừng bóc tôm được một lúc thì cô cảm thấy nhàm chán. Chúc An Sinh xoay người đi ra khỏi phòng bếp, cô đi tới chỗ thang máy, đi xuống tầng hầm của biệt thự để gia nhập bữa tiệc với mọi người. Hai mươi phút sau, một lần nữa Chúc An Sinh quay trở lại phòng bếp. Động tác của Trì Trừng không nhanh không chậm, anh đã bóc được một nửa chỗ tôm đấy, Chúc An Sinh liếc nhìn đầu ngón tay Trì Trưng hơi phồng lên vì bóc tôm, nhìn xong không nhịn được mà đau lòng. " Được rồi, anh cứ để đó đi, chỗ còn lại em sẽ làm tôm rim chua ngọt." Trì Trừng nghe xong liền nhanh chóng bỏ đồ dùng trong tay ra, nhưng mà giây tiếp theo, Chúc An Sinh lại bê ra cua lớn đã được hấp xong. Lúc hấp, Chúc An Sinh không để lửa lớn, cho nên giờ thời gian cũng vừa vặn để hấp chín cua. " Còn nữa à ?" Trì Trừng kêu lên một cách đầy tuyệt vọng, Chúc An Sinh nhìn bộ dáng đáng thương của anh thì không nhịn được cười. Sau đó, Chúc An Sinh thuần thục băm một chút gừng, rồi cô bỏ chỗ gừng băm đó vào một khay nhỏ để giấm. " Đáng tiếc, cua ở đây chỉ là cua Mỹ. Nếu như là loại cua lớn ở hồ Dương Trừng thì ăn sẽ có mùi vị tuyệt vời hơn nhiều. Nhưng mà, chỗ cua này bây giờ coi như tạm chấp nhận." Chúc An Sinh nói, sau đó cô thuần thục bẻ một bên càng cua ra. Đầu tiên, cô lấy gạch cua ra, rưới lên đó một chút giấm, cuối cùng cô đút cho Trì Trừng ăn. " Ăn rất ngon." Trì Trừng nuốt gạch cua xuống, anh nhịn không được muốn cười, anh biết, Chúc An Sinh vẫn đau lòng vì anh. " Hóa ra hai người ở đây ăn vụng à." Một thanh âm vang lên phá vỡ bầu không khí ở đây. Chúc An Sinh và Trì Trừng xấu hổ phát hiện ra mọi người trong viện nghiên cứu không biết từ lúc nào đã chạy tất lên đây rồi. Người đầu tiên đi vào phòng bếp là Kiều Trì Na, cũng chính cô ấy là người kinh ngạc kêu lớn. Theo sau cô ấy, là mười mấy nhân viên khác chen nhau đi vào trong phòng bếp. Vì để xua đi sự xấu hổ, Chúc An Sinh chỉ có thể lấy cớ là Trì Trừng đang giúp bọn họ thử đồ ăn. Sau đó, Chúc An Sinh đành từ bỏ việc làm sủi cảo nhân thịt cua, cô trực tiếp bưng chỗ cua đó đi ra ngoài, rồi hướng dẫn mấy người Mỹ ở đó cách ăn cua này như thế nào. Chúc An Sinh còn làm thêm nước chấm cho bọn họ, vì thế Chúc An Sinh thấy được hình ảnh một đám người Mỹ đang cố gắng để ăn được cua. " Trì Trừng, anh ở đây tiếp mọi người đi, em đi vào trong nấu đây." Cuối cùng, Chúc An Sinh không thể nhịn cười được trước cách ăn của mọi người. Cô quyết định sẽ tạm lánh vào trong phòng bếp một lúc, một lần tránh này của cô là tránh nửa tiếng đồng hồ. Nhưng cũng nhờ thế mà Chúc An Sinh thuận lợi làm xong tôm nõn xào rau xanh, sườn xào và tôm rim chua ngọt. Sau khi cô mang mấy món ăn phù hợp với khẩu vị người nước ngoài lên, trong một ngày, cô lại thu thập được một biệt danh mới, là đầu bếp Michelin. *** Ngày hôm sau, khi Chúc An Sinh đang ngồi trong thư phòng đọc sách thì nhận được điện thoại của Trì Trừng. Qua cuộc điện thoại này cô biết, Trì Trừng muốn cô đi cùng anh ăn bữa cơm trưa này. Ban đầu, Chúc An Sinh chẳng có chút hứng thú nào, nhưng sau khi cô nghe được ai là người tới cùng, cô lập tức gật đầu. Hôm nay, người cùng ăn trưa với Trì Trừng chính là người bạn làm phóng viên của anh. Đó là Mark Spiegel. Chúc An Sinh biết, đây chính là người đạt được giải thưởng Pulitzer, một nhân vật lớn như thế này không lẽ cô lại không muốn làm quen. Huống hồ, Chúc An Sinh vẫn còn nhớ, những lúc gặp khó khăn trong việc phá án, Trì Trừng chỉ cần một cuộc điện thoại là đã giải quyết được. Cô cũng muốn mình có quan hệ rộng như vậy. Cuối cùng, lúc chuẩn bị lên, Chúc An Sinh cũng thấy được Trì Trừng bên ngoài cửa nhà hàng. Trong nhà hàng, Chúc An Sinh gặp được Mark Spiegel, chào hỏi nhau một lượt xong, người phục vụ đã đi sang bên này đợi Chúc An Sinh gọi món. Món ăn chính Trì Trừng dùng là bít tết, còn món ăn của Mark Spiegel thì cô thấy hơi lạ, Chúc An Sinh không nhịn được mà tò mò hỏi một câu. " Đây là gì thế ?" " Đây là món ăn đặc biệt trong nhà hàng chúng tôi. Chân giò hun khói chiên lên cùng với phô mai, chân giò hun khói được nhập từ nhà xưởng chuyên cung cấp lớn nhất New York và đây cũng là nơi cung cấp tốt nhất nữa. Chân giò hun khói được cắt ra rồi chiên sơ qua dầu ăn, cuối cùng, chúng tôi sẽ rưới lên phần chiên đó một lớp phô mai nóng. Đây là món ăn bán chạy nhất ở nhà hàng chúng tôi." Người phục vụ kiên nhẫn giải thích cho Chúc An Sinh hiểu. " Cô có thể nếm thử, tôi thường xuyên tới đây ăn món này đó." Mark Spiegel nói xong liền cắt một miếng chân giò hun khói, hắn bọc lên đó một lớp phô mai nóng chảy, cuối cùng, hắn đưa vào miệng. Chúc An Sinh thấy thế cũng bị cuốn hút theo. Cô kiểm tra lại lần nữa món ăn cô gọi ở chỗ người phục vụ, sau đó đúng lúc người phục vụ chuẩn bị rời đi thì Mark Spiegel kêu lên một tiếng đầy thảm thiết. Tiếng kêu của hắn hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hắn nhổ miếng chân giò hun khỏi mà hắn vừa cho vào miệng ra. Chúc An Sinh thấy một đống thức ăn bị nhai tới nát nhừ đó có dính chút gì đó đỏ đỏ, mà trong miệng Mark Spiegel dường như phun ra cả máu. Chúc An Sinh không hiểu tại sao đột nhiên Mark Spiegel lại như vậy. Nhưng Trì Trừng đã đứng lên, chỉ thấy anh đang dùng nĩa giúp Mark Spiegel nhổ đồ gì đó trong miệng ra. Không ai hiểu rốt cuộc anh đang làm cái gì, thậm chí, còn có người nhìn về phía anh bằng ánh mắt chán ghét, mãi cho tới khi bọn họ nhìn thấy thứ mà Trì Trừng lấy ra. Đó là một cái răng của con người.