Quyển 4 : Án mạng trên du thuyền và truyền thuyết mỹ nhân ngư - Chương 55 : Ba trong một
Chứng kiến thần thám
Tưởng Du Nguyên11-10-2023 11:05:55
Rốt cuộc, tình huống Chúc An Sinh lo lắng nhất cũng xuất hiện rồi. Sở dĩ, cho tới bây giờ cô vẫn luôn không ngừng tìm kiếm chứng cứ là vì cô biết bọn họ không có cách nào tìm được chứng cứ trực tiếp nhất có thể trói buộc Parker Martinez.
Hiện tại, việc trên du thuyền Eros xảy ra một vụ án đẫm máu là điều không thể nghi ngờ gì nữa. Nhưng mà, liệu có đúng là có 37 người đã bỏ mạng ở trên du thuyền không, điều này chưa ai có thể khẳng định chắc chắn được.
Tuy rằng, Chúc An Sinh và Trì Trừng đều tin vào kết quả mình tìm được, nhưng trên tòa, thẩm phán cần những chứng cứ đáng tin cậy hơn nữa. Trừ khi, Chúc An Sinh có thể chứng minh được rằng trên du thuyền Eros có tổng cộng đúng 37 kết quả xét nghiệm máu khác nhau, hoặc là cô phải tìm được thi thể của 37 nạn nhân đó. Nếu không, con số 37 này khó mà có được sự thừa nhận của mọi người.
Nhưng dù là ai đi chăng nữa, họ cũng sẽ nghĩ chuyện này không có khả năng xảy ra. Trong lúc vô tình, Chúc An Sinh và Trì Trừng thật may mắn khi phát hiện ra một vết máu còn sót lại. Sao cô có thể mong ước xa vời hơn là tìm được điểm khác nhau trong ba mươi bảy vết máu đây ?
Cuối cùng, là việc tìm được 37 thi thể, việc này nằm ngoài sức tưởng tượng rồi. Sau khi hung thủ gây án xong, chắc chắn hắn đã ném luôn thi thể xuống biển, mà căn cứ theo những vết tích ở hiện trường, có thể thấy được trên thi thể nạn nhân be bét máu như thế nào. Ném thi thể xuống biển, thi thể sẽ sớm bị bầy cá dưới đó rỉa sạch sẽ. Vì thế, Chúc An Sinh có thể đi đâu tìm thi thể nạn nhân bây giờ ?
Hiện tại, đây là vấn đề lớn nhất cần giải quyết. Bởi vì, nếu không cách nào chứng minh được số lượng người chết thì khâu khởi tố hung thủ ở cuối cùng chỉ là một dấu chấm đen tròn trĩnh, không quyết được.
Nhưng mà trong hoàn cảnh khó khăn như thế này, Chúc An Sinh lại gặp thêm vấn đề khó giải quyết tương tự. Đó chính là, trong vụ án lần này, kẻ bị tình nghi không chỉ có Parker Martinez.
Tuy rằng mọi người đều hiểu rõ mồn một là ai có thể điều động nhân viên trên du thuyền Eros, ra lệnh cho du thuyền Eros xuất phát, chịu được mọi chi phí khi vận hành du thuyền, người có thể thỏa mãn tất cả những điều kiện trên thì chỉ có một người là Parker Martinez, nhưng trên thực tế, dựa theo những lý luận đó thì các quản lý cấp cao của khách sạn Khải Hàng cũng có thể. Nhỡ đâu Parker Martinez có thể động tay động chân để khiến một trong số mấy người đó gánh tội thay hắn thì sao ?
Không phải Chúc An Sinh và Trì Trừng không nghĩ tới vấn đề này, nhưng hai người cảm thấy, làm gì có ai mạo hiểm đi gánh một tội danh nghiêm trọng này thay cho Parker Martinez chứ ?
Phải biết rằng, tuy hai người không thể chứng minh được trên du thuyền Eros rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu vụ án đẫm máu, nhưng hai người có thể chắc chắn là con số không dừng ở một hai vụ. Trước mắt, ít nhất bọn họ đã xác định được việc Ninh Vũ Nhu mất tích và vết máu không rõ nạn nhân, chỉ riêng hai vấn đề này thôi đã thể hiện ra đây là hai vụ án. Mà tội danh này, ở bang Texas không hủy mức án tử hình, cho nên, làm gì có ai bất chấp nguy cơ mình có thể bị tử hình để gánh tội thay chứ ? Thậm chí, trong tình huống tốt nhất thì cũng bị lĩnh mức án tù chung thân, như thế, vẫn có người gánh tội thay Parker Martinez sao ?
Cho dù Chúc An Sinh có gãi rách cả da đầu cũng không thể nghĩ ra được. Rốt cuộc Parker Martinez đã làm gì để mua chuộc được phó giám đốc khách sạn Khải Hàng đây ? Dùng tiền sao ? Nhưng mà, trong tình huống tốt nhất thì cũng bị hưởng mức án tù chung thân, bị giam trong tù cả đời, dùng tiền tài để trao đổi thì có ích lợi gì chứ ?
Chúc An Sinh càng nghĩ càng không thể hiểu nổi. Cuối cùng, cô dứt khoát chỉnh sửa lại một ít tài liệu, chào tạm biệt mọi người rồi tiến thẳng đến phòng thẩm vấn của cục cảnh sát Houston.
Ở bên ngoài phòng thẩm vấn, Chúc An Sinh bị một cảnh sát đứng bên ngoài chặn lại.
" Xin lỗi tiểu thư, hiện tại nơi này không cho phép người khác đi vào."
Chúc An Sinh nhìn xuyên qua cửa kính, cô nhìn được bên trong phòng thẩm vấn có một người đàn ông. Dáng người ông trung bình, tóc và râu đều có điểm bạc trắng, nhìn một lúc, thậm chí Chúc An Sinh còn nghi ngờ rằng liệu giây tiếp theo ông ấy lên cơn đau tim rồi tử vong không ? Riêng điểm này thôi, cô cũng đã không tin người này có thể là hung thủ của một vụ giết người đẫm máu trên du thuyền Eros.
" Làm ơn, tôi chỉ đi vào đó hỏi mấy câu thôi, hỏi xong tôi sẽ đi luôn."
Chúc An Sinh nhìn vị cảnh sát kia, khẩn cầu nói, nhưng mà sắc mặt anh ta vẫn lạnh nhạt y như cũ.
" Để cho cô ấy vào đi."
Đột nhiên, trong lúc Chúc An Sinh đang cảm thấy hụt hẫng thì một giọng nói vang lên. Chúc An Sinh quay đầu lại nhìn người mới tới, lập tức nở nụ cười.
Frank đi tới bên cạnh Chúc An Sinh, sau đó nói với người cảnh sát đang đứng ngoài phòng thẩm vấn: " Để cho cô ấy vào đi."
" Phó cục, mong ngài đừng làm tôi khó xử." Thái độ của người cảnh sát đứng canh cửa đã thay đổi hẳn, trên nét mặt anh ta lộ rõ vẻ khó xử.
" Cậu chỉ cần mở cửa ra thôi, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì tôi sẽ là người chịu trách nhiệm."
Frank không chừa đường lui nào cho anh ta. Cuối cùng, người cảnh sát đó không thể làm hắn thay đổi ý định, đành chậm rãi mở cửa ra.
" Cảm ơn anh, Frank." Chúc An Sinh cảm kích nhìn hắn.
Nghe được lời cảm ơn của Chúc An Sinh, Frank cảm thấy mặt mình hơi đỏ lên. Sau đó, hắn nói một câu, mang ý vị sâu xa: " Những gì tôi có thể làm chỉ có thể thôi, cô nên nắm chặt thời gian."
" Được."
Tiếng nói vừa dứt, Chúc An Sinh đã bước chân vào phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn, người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái. Ánh mắt ông vẫn luôn nhìn theo Chúc An Sinh, mãi cho tới khi Chúc An Sinh ngồi xuống đối diện ông.
" Ông chính là phó giám đốc của khách sạn Khải Hàng ?" Chúc An Sinh nhanh chóng mở miệng.
" Những gì nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, mấy người còn vấn đề gì sao ?"
Người đàn ông trung niên này nhìn có vẻ hơi chán chường, Chúc An Sinh cảm giác như ông giống một chú chim đã bị con người nhổ hết lông.
" Thế tôi cũng không lòng vòng nữa, ông có thể cho tôi biết vì sao ông lại muốn gánh tội thay cho Parker Martinez không ?"
Chúc An Sinh dùng ánh mắt bức người của mình nhìn chằm chằm vào ông, hiển nhiên, người đàn ông này không nghĩ tới cô lại dùng ánh mắt bức người như vậy, ông hơi cúi đầu xuống.
" Tôi không hiểu cô đang nói cái gì. Tôi nghiệp chướng quá nặng nề, cho nên tôi cảm thấy sám hối với hành vi phạm tội của mình, cô nên rời đi thôi."
Người đàn ông này còn đưa tay ra hiệu mời cô rời đi, nhưng đời nào Chúc An Sinh cam tâm rời đi dễ dàng như thế.
" Đương nhiên ông là một người nghiệp chướng nặng nề rồi! Ông có biết tội của ông là gì không ? Ông đang trợ giúp cho một tên ác ma thoát khỏi sự trừng phạt đấy, ông khiến cho 37 người bị hại không có chỗ giải oan, mà không chỉ có thế, tên ác ma đó sẽ vẫn ung dung ở bên ngoài vòng pháp luật, cho nên, tương lai có lẽ sẽ có thêm người vô tội bị hại chết đấy. Tất cả những điều này, ông có hiểu không ?"
Giọng nói của Chúc An Sinh giống như một khẩu súng đã lên đạn, rồi viên đạn bay ra nhắm thẳng về phía người đàn ông này. Ông chỉ có thể đỏ con mắt mà nhìn Chúc An Sinh.
" Xin lỗi, nhưng mà cô không thể hiểu đâu. Trên thế giới này, không phải tất cả sự chính nghĩa đều có thể thực hiện, tôi cần phải làm như vậy, tôi biết tôi sẽ xuống địa ngục, tôi cũng không thể biện giải thêm cho bản thân mình, cho nên cô không thể thuyết phục được tôi đâu."
Cuối cùng, ánh mắt Chúc An Sinh cũng lộ ra sự tuyệt vọng. Cô nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, rõ ràng cô có thể cảm nhận được tâm địa lương thiện của ông, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để có thể khiến một người lương thiện như ông ra sức bảo vệ cho một con quỷ khát máu ?
Chúc An Sinh không thể hiểu.
" Cốc, cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Chúc An Sinh, cô quay đầu lại, không biết từ khi nào cánh cửa phòng thẩm vấn đã bị mở ra. Ngoài cửa, xuất hiện thêm một người đàn ông trung niên xa lạ, mà ở bên cạnh ông, chính là anh chàng cảnh sát vừa mới ngăn không cho cô vào đây.
" Cô Chúc An Sinh, tôi nghĩ cô nên rời khỏi đây thôi."
Ngoài cửa, người đàn ông trung niên đó mỉm cười nhìn về phía Chúc An Sinh.
Chúc An Sinh có chút không cam lòng mà rời khỏi phòng thẩm vấn, ở ngoài thẩm vấn, cô bắt gặp nét mặt áy náy của Frank.
" Cô Chúc An Sinh, nếu về sau cô vẫn muốn đi vào phòng thẩm vấn, tôi nghĩ cô nên tới hỏi tôi trước. Đương nhiên, tôi rất cảm ơn cô và Trì Trừng tiên sinh vì đã tới đây trợ giúp phá vụ án này, nhưng mà tôi hy vọng cô sẽ không hành động lỗ mãng như thế này lần nữa. Cuối cùng, mỗi người có một chức vụ khác nhau, đều phải làm tròn bổn phận của mình, không phải sao ?"
Người đàn ông xa lạ đứng trước mặt cô đang nói với giọng điệu khá ôn hòa, nhưng Chúc An Sinh cảm giác được đằng sau khuôn mặt tươi cười này chính là sự lạnh lẽo. Đặc biệt, là ở hai câu cuối mà ông nói, Chúc An Sinh cảm thấy ông đang ám chỉ điều gì đó.
" Xin lỗi, xin hỏi ngài là ai ?"
" Tôi là cục trưởng cục cảnh sát Houston. Mấy ngày nay tôi đang bận rộn với một chút công việc, nên không biết ở đây lại xảy ra một vụ án lớn như này. Cậu vất vả rồi, Frank, cậu đã giúp tôi giải quyết rắc rối lớn như này. Cả tiểu thư Chúc An Sinh và Trì Trừng tiên sinh nữa, hai người cũng vất vả rồi. Tôi nghe nói Trì Trừng tiên sinh vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, cậu ấy không có việc gì chứ ?"
" Cảm ơn cục trưởng đã quan tâm, nhưng mà tôi tin rằng vụ án trên du thuyền Eros vẫn chưa được giải quyết. Chắc chắn Trì Trừng cũng không có việc gì."
Cuối cùng, Chúc An Sinh đã hiểu được tình huống trước mắt. Cô cảm thấy, bình thường chắc Frank đã chịu không ít sự chèn ép từ vị cục trưởng này, hiện giờ thì vị cục trưởng này càng thêm bất mãn với Frank vì đã nhúng tay vào vụ án này. Không cần đoán Chúc An Sinh cũng biết, vị cục trưởng này đã bị Parker Martinez mua chuộc.
" Sao nào, An Sinh tiểu thư đây còn cảm thấy vụ án này có vấn đề gì sao ? Nhưng mà lúc tôi thẩm vấn, kẻ tình nghi đã khai hết cách thức phạm tội của mình và tình huống thực tế. Xem ra vụ án này không cần Trì Trừng tiên sinh nhúng tay vào rồi, cô nói xem có đúng không, An Sinh tiểu thư ?"
Dứt lời, vị cục trưởng này còn cười ha ha hai tiếng, nhưng mà ông ta không phát hiện ra chính Chúc An Sinh đang cười nhạo ông ta.
" Hóa ra tất cả đều là công sức do cục trưởng phá án rồi, nhưng cục trưởng không cảm thấy mình nói như này là quá sớm sao, làm gì có chuyện nhanh chóng phủi sạch mọi thứ đi như vậy ? Nếu tôi là ông, tôi nhất định sẽ chuẩn bị thêm một công việc nữa cho mình."
" Nói thế là có ý gì ?" Nghe thấy Chúc An Sinh nói như vậy, sắc mặt cục trưởng bỗng trở nên khó coi.
" Ông có muốn xem ảnh chụp hiện trường phạm tội không ?" Chúc An Sinh nói, đồng thời cô đưa tập tài liệu mình đang cẩm ra cho cục trưởng xem: " Nếu ông là cục trưởng cục cảnh sát Houston thì tôi nghĩ ông không thể không hiểu trạng thái máu bắn lên như thế này."
Vị cục trưởng này có chút hoảng loạn khi cầm lấy ảnh chụp, sau đó, Chúc An Sinh và Frank có thể thấy sắc mặt cục trưởng càng lúc càng khó coi.
" Ông xem đã hiểu chưa ? Trong bức ảnh chụp hiện trường phạm tội này, máu đã vận động theo quỹ đạo này rất đều, điều đó chứng minh hung thủ là một người thuận tay trái. Mà ông thấy người đàn ông đang ngồi trong phòng thẩm vấn kia không ? Ở trên ngón trỏ tay phải của ông ấy có một vết chai rất rõ ràng, điều đó có thể nói lên rằng ông ấy là một người thuận tay phải. Vậy ông hãy giải thích cho tôi xem tại sao một người thuận tay phải như vậy mà khi thực hiện hành vi phạm tội lại lưu lại dấu máu theo chiều hướng của người thuận tay trái ?"
Tới khi Chúc An Sinh nói xong, bầu không khí ở đó đã trở nên yên lặng tới khác thường. Một lần nữa, một người đàn ông trung niên bị những câu phản pháo của Chúc An Sinh làm cho không nói được gì.
Những người ở đây đều khiếp sợ nhìn về phía Chúc An Sinh. Xong thỉnh thoảng ánh mắt của bọn họ lại liếc về phía phó giám đốc đang ngồi trong phòng thẩm vấn, thậm chí còn có người nhìn phó giám đốc bằng ánh mắt đồng tình. Ông ấy còn không biết mấy lời khai của mình đã bị vài ba câu nói của Chúc An Sinh lật đổ.
" Bây giờ ông đã biết rõ rồi chứ ?" Lần này đến lượt Chúc An Sinh nhìn về phía cục trưởng mà cười. Đặc biệt, cô còn nhanh chóng lấy lại tập tài liệu của cô từ trong tay cục trưởng về: " Ông yên tâm, xem ra vụ án này vẫn được viết vào tiểu thuyết của Trì Trừng. Mà cuộc đối thoại ngày hôm nay của chúng ta, sẽ được sao chép y nguyên vào cuốn tiểu thuyết đó, hy vọng ông nên nhanh chóng giải thích với mọi người. Hơn nữa, Mỹ là một quốc gia dân chủ."
Dứt lời, Chúc An Sinh nhanh chóng muốn rời đi, nhưng vị cục trưởng này lại cản cô lại.
" Quả nhiên cô vẫn không hiểu, cô nghĩ rằng cô phát hiện được người này thuận tay phải thì xong sao ? Cô vẫn không có chứng cứ mang tính thuyết phục, không chứng minh được ai là hung thủ, nếu như cô có thì tôi nghĩ cô cũng chẳng lãng phí thời gian mà chạy tới đây. Cô không hiểu rồi, cô có biết để chế ngự được một con rắn độc thì phải làm như thế nào không ? Chặt đứt đầu nó sao ? Nhưng mà cô có biết, cứ cho là cô chặt đứt được đầu của con rắn đi, cho dù vậy thì chất độc ở nanh nó cũng đã bắn ra bên ngoài rồi. Sau đó, chất độc đó sẽ bắn lên mắt của cô, huống chi, cô có dám chắc được là mình có dao để chặt đứt đầu con rắn không ?"
" Không có dao thì tôi sẽ đi tìm, tìm không thấy thì tôi có thể mua, mua không được thì tôi có thể đào lấy quặng sắt, sau đó tinh luyện nó, chắc chắn nó sẽ trở thành một con sắc bén. Còn về nọc độc, cục trưởng, ông cảm thấy một con rắn không phải là rắn độc thì nó có thể bắn ra chất độc gì đây ?"
" Ha ha." Cục trưởng nghe xong càng cười như điên, giống như là ông ta đang được nghe một câu chuyện buồn cười nhất thế giới: " Chúc An Sinh tiểu thư, tôi cũng đã xem qua sách của Trì Trừng tiên sinh rồi. Cho nên, nếu tôi nhớ không nhầm thì cô là người Trung Quốc. Nếu cô không phải người Mỹ thì cô có biết một người muốn làm tổng thống Mỹ thì bước đầu tiên người đó phải làm gì không ?"
Chúc An Sinh có chút không hiểu, sao việc mà cục trưởng đang nói lại xa vời như thế ? Đột nhiên, trong lòng cô cảm thấy có gì đó sắp xảy ra.
" Ở Mỹ, một người muốn lên làm tổng thống, trước tiên, người đó cần phải có đoàn đội riêng của mình. Những lúc như thế, người đó còn cần chạy đi khắp nước Mỹ để tuyên truyền quan điểm chính trị của mình. Và bây giờ, có chỗ đứng nhất định trong giới truyền thông cũng là một yếu tố quan trọng trong việc tranh cử. Mà cô có biết, thứ để chống đỡ những cái này gọi là gì không ?"
" Đó là tiền, tổng số tiền đó lớn đến nỗi cô khó có thể tưởng tượng ra được. Mà cô cảm thấy có mấy người được đề cử tranh cương vị tổng thống này có thể làm được hết thảy ? Cho nên, muốn trở thành tổng thống Mỹ, bước đầu tiên là phải có được một nhóm bạn bè giàu có bậc nhất nước Mỹ. Cô thấy đấy, cô đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng tôi nghĩ, cô cũng không có cái quyền có thể biết được mấy việc liên quan tới tổng thống Mỹ đâu."
Cục trưởng vừa dứt lời, bỗng nhiên Chúc An Sinh nhớ lại lời nói lần trước của Trì Trừng. Lúc trước, điều khiến anh lo lắng nhất chính là thế lực của gia tộc Martin, thế nên Trì Trừng và cô mới âm thầm đi lên du thuyền Eros, tự mình điều tra. Nhưng cho tới hôm nay, Chúc An Sinh mới cảm nhận được chân thực quyền lực to lớn đó của gia tộc Martin.
" Nhưng mà cũng chẳng ai để cho cục trưởng xử lý một vụ án qua loa thế này đâu, rồi đây sẽ là vụ án dân chúng không đồng ý ân xá nữa, đúng chứ ?"
Chúc An Sinh hừ lạnh một tiếng. Cuối cùng, cô quay người rời khỏi phòng thẩm vấn, không thèm quay đầu lại nhìn lấy một lần. Frank chỉ cười cười rồi đi theo cô, chỉ còn lại vị cục trưởng vẫn đứng im tại chỗ với sắc mặt hung ác, sự nham hiểm ánh lên trong ánh mắt của ông, ánh mắt ông thì vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ.
Frank bước nhanh hơn để đuổi kịp Chúc An Sinh, sau đó, hắn mới cười, nói với Chúc An Sinh: " An Sinh tiểu thư, cô lợi hại thật đấy. Chúng tôi còn không chú ý tới điểm đó, không ngờ cô mới liếc mắt một cái đã nhìn thấu. Parker Martinez đã hao tổn nhiều tâm tư như vậy để tìm người gánh thay tội, không ngờ bị lật đổ rồi."
Chúc An Sinh liếc mắt nhìn Frank một cái. Khác với hắn, cô chẳng thấy vui vẻ chút nào.
Chúc An Sinh hiểu, vừa rồi cô có thể đâm thủng lời nói dối của người gánh tội thay là nhờ vào phát hiện lúc trước của Trì Trừng, anh đã nhận ra Parker Martinez là một người thuận tay trái. Cho nên, Chúc An Sinh đặc biệt để ý tới sự khác biệt ở trên tay người gánh tội thay. Sau khi xác định được ông ấy là một người thuận tay phải, cô lập tức bác bỏ lời khai trước đó của ông ấy.
Nhưng mà đây chỉ được coi như là thoát khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc thôi, Chúc An Sinh biệt, chỉ cần cô không tìm thấy chứng cứ mang tính quyết định thì Parker Martinez có khi sẽ tìm được thêm người thứ hai, thậm chí là người thứ ba gánh tội thay mình.
" Frank, Trì Trừng đã tốt hơn chút nào chưa ?" Bỗng nhiên, Chúc An Sinh quay về phía Frank mà hỏi. Bởi vì cô cảm thấy, nếu đổi lại là Trì Trừng nói thì anh chắc chắn sẽ đưa ra được biện pháp tốt hơn.
" Cô yên tâm đi. Trì Trừng ổn hơn rất nhiều rồi, người tôi phái tới bảo vệ cậu ấy là những người cảnh sát tôi tín nhiệm nhất và cũng là một trong những người ưu tú ở cục."
" Tôi nghĩ tôi nên đi thăm anh ấy."
" Có cần tôi lái xe đưa cô đi không ?" Frank chủ động hỏi.
" Anh nên ở lại cục thì hơn. Nếu anh đi rồi thì tôi chỉ sợ vị cục trưởng trong kia bắt đầu động tay động chân làm gì đó. Có anh ở đây, ít nhất ông ta cũng không dám làm gì thiếu suy nghĩ."
" Cô nói cũng có lý đấy, vậy tôi đưa cô tới cửa cục cảnh sát rồi gọi cho cô một chiếc xe nhé."
Giờ Chúc An Sinh cũng không còn lý do gì để từ chối nữa. Cô và Frank cùng nhau đi ra tới cửa cục cảnh sát, đang lúc Frank chuẩn bị gọi xe tới đưa cô đi thì một người đàn ông mặc âu phục đi tới bên cạnh hai người họ.
" Xin hai người đợi một chút." Người đàn ông đó mở miệng, nói một cách rất cung kính.
" Cậu có chuyện gì sao ?" Frank hỏi, giọng hắn lạnh băng. Đồng thời, hắn theo thói quen bắt đầu lần mò tới cái súng ở bên hông.
" Hai người không cần khẩn trương. Tôi chỉ làm theo lệnh của ông chủ, mời Chúc An Sinh tiểu thư tới uống một cốc café thôi."
" Ông chủ của anh ?" Chúc An Sinh nhanh chóng cắt ngang.
" Chính là ngài Parker Martinez."
Nghe thấy cái tên này, Frank mới từ từ rời tay ra khỏi súng bên hông. Hắn tức giận, nói: " Ngại quá, An Sinh tiểu thư còn đang giúp cục cảnh sát chúng tôi phá án, mà ông chủ của cậu cũng là kẻ tình nghi hàng đầu, tôi nghĩ chúng ta không nên..."
Vốn Frank đang muốn giúp Chúc An Sinh từ chối, nhưng mà hắn còn chưa nói xong đã bị Chúc An Sinh ngăn lại rồi. Sau đó, hắn khó hiểu nhìn Chúc An Sinh đồng ý lời mời đó.
" Thời gian của tôi không nhiều, cho nên tôi chỉ có mười phút thôi, anh đã hiểu rõ chưa ?"
" Tất nhiên rồi, ông chủ của chúng tôi đang ở quán café gần đây đợi cô."
Dứt lời, người đàn ông đó chạy tới chỗ chiếc xe Bentley màu đen đang đỗ ven đường, sau đó, hắn mở cửa xe ra cho Chúc An Sinh.
Chúc An Sinh đang định chạy nhanh qua bên đó thì bất ngờ Frank giữ cô lại.
" An Sinh tiểu thư, đi sang bên đó sợ sẽ có nguy hiểm đấy."
" Frank, anh biết rất rõ người tôi đi gặp bây giờ là Parker Martinez. Nếu tôi thật sự xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn thì đó chính là chứng cứ rõ ràng nhất. Anh ta và vụ án đẫm máu trên du thuyền Eros có thể thoát sao ? Cho nên, anh yên tâm đi, huống hồ, tôi có thể tự bảo vệ bản thân thật tốt."
Dù Chúc An Sinh an ủi như thế nhưng Frank vẫn cảm thấy lo lắng. Do dự mất một lúc, cuối cùng hắn cũng dứt khoát rút luôn súng bên hông của mình ra giao cho Chúc An Sinh.
" Súng tôi xin giúp cô vẫn chưa được phê chuẩn, nhưng mà cô có thể cầm lấy súng của tôi trước."
Chúc An Sinh hiểu hành động của Frank bây giờ có nghĩa là gì. Bởi vì, nếu có người dùng súng của Frank làm chuyện xấu thì chắc chắn Frank sẽ bị liên lụy, điều đó khiến cho cô càng thêm cảm động. Đồng thời, cô cũng kiên định với ý nghĩ chắc chắn sẽ nói cho Trì Trừng biết cái việc làm ngu xuẩn của cục trưởng. Chỉ cần một ngày nào đó Trì Trừng viết vụ án này một cách chi tiết, thì tới lúc đó cách làm của cục trưởng Houston sẽ bị rất nhiều người phản đối. ngày Frank có thể đứng lên sẽ xuất hiện."
" Cảm ơn."
Cảm ơn xong, Chúc An Sinh liền cầm ngay lấy khẩu súng, sau đó cô ngồi lên chiếc xe Bentley đó.
Giống như lời người đàn ông đó nói, Parker Martinez đang ở trong một quán café trên phố đợi cô. Nhưng mà, trong quán café đó chỉ có một mình Parker Martinez là khách, hắn đang ngồi ở một góc, mỉm cười nhìn Chúc An Sinh đang đi vào quán café.
Khi mà tầm mắt Parker Martinez dừng trên người cô, cô cảm tưởng như đó là ánh mắt của một con rắn độc đang theo dõi cô, cảm giác đó khiến cô sợ hãi. Nhưng mà, bề ngoài cô vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh, cô muốn lần gặp mặt này thành công trót lọt, bởi vì trong túi áo khoác này của cô, di động của cô sớm đã được chuyển sang chế độ ghi âm rồi.
" Chào cô, Chúc An Sinh tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Tới khi Chúc An Sinh đến gần, Parker Martinez còn đứng dậy làm một động tác chào. Hành động của hắn lúc này vô cùng thân sĩ. Nhưng Chúc An Sinh cảm thấy, nhìn xong thì cả ngày nay cô ăn không ngon.
" Ngài Parker mời tôi tới đây, chẳng lẽ chỉ để thực hiện một chuyện nhàm chán như thế này thôi sao ?"
Chúc An Sinh chậm rãi ngồi xuống, nhưng mà cô vẫn duy trì tư thế thoải mái nhất để có thể tùy cơ mà hành động.
" An Sinh tiểu thư, cô nói đúng rồi đấy, tôi mời cô tới đây không chỉ để làm chuyện nhàm chán đó đâu. Đơn giản chỉ là tôi cảm thấy nhớ Chúc An Sinh tiểu thư thôi. Màn khiêu vũ của An Sinh tiểu thư hôm đó trên du thuyền Eros, tôi nghĩ tôi khó có thể quên được."
Nghe vậy, bỗng nhiên Chúc An Sinh nhoẻn miệng cười. Parker Martinez nhìn nụ cười của cô, thiếu chút nữa thì hắn cũng bị nụ cười đó làm cho mê hoặc rồi.
" Không ngờ ngài Parker đây vẫn còn nhàn nhã lịch sự như vậy, thiếu chút nữa thì tôi còn tưởng rằng người ngày hôm qua bị cảnh sát thẩm vấn không phải anh đấy. Vừa mới trải qua kiếp nạn to lớn, giờ đã có thể ngồi đây thảnh thơi uống café, quả nhiên ngài Parker đây không phải người bình thường."
" A, An Sinh tiểu thư vẫn chưa biết sao ? Hung thủ của vụ án mưu sát trên du thuyền Eros đã bị bắt rồi, người đó chính là một trong số những cấp dưới của tôi, thật không ngờ ông ấy lại là một người đáng sợ như vậy. May mắn là đã bắt được, không thì cũng không biết còn bao nhiêu cô gái nữa bị tàn sát độc ác đây."
Chúc An Sinh đang dùng thìa khuấy cốc café của mình lên. Đột nhiên, sau khi nghe Parker Martinez nói xong, Chúc An Sinh lại đập cái thìa xuống bàn, thiếu chút nữa thì cốc café của Parker Martinez bị sánh ra ngoài.
" Ngài Parker đây đúng là thần thông quảng đại, trước mắt chúng tôi mới biết được ở trên du thuyền Eros xảy ra tổng cộng 37 vụ án thảm khốc. Nhưng xem ra vẫn còn kém ngài Parker đây nhiều lắm, không ngờ anh còn biết được nạn nhân đều là những cô gái vô tội nữa."
Nụ cười của Parker Martinez trong phút chốc cứng đờ. Cuối cùng, hắn cũng thu lại bộ dáng tươi cười giả dối của mình, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh tanh.
" Cái người tên là Ninh Vũ Nhu mà mấy người đang tìm kiếm không phải là con gái sao ? Cho nên, tôi cũng tự động nghĩ rằng những người còn lại đều là con gái."
" Thật không ?" Lần này, ngược lại là Chúc An Sinh mỉm cười nhìn Parker Martinez: " Nhưng mà tôi nghĩ tin tức của ngài Parker vẫn chưa được nhiều lắm, nếu không, chắc chắn anh không ngồi nhàn nhã uống café ở đây."
" Cô muốn nói cái gì ?"
" Đấy, xem ra ngài Parker vẫn còn chưa biết hết rồi. Anh biết không, từng có một người nói với tôi rằng, dù là bất cứ ai, khi làm bất cứ một việc nào đó thì họ cũng sẽ lưu lại dấu vết. Theo như tính chất công việc của tôi thì tôi gọi những dấu vết đó là chứng cứ, anh có muốn biết chứng cứ tôi phát hiện trên du thuyền Eros là gì không ? Chúng tôi phát hiện ra, hung thủ là một người thuận tay trái, mà người cấp dưới kia, thì lại là một người thuận tay phải."
Khi Chúc An Sinh nói ra chữ cuối cùng, dường như đôi đồng tử của Parker Martinez co rút lại. Theo bản năng, hắn còn tự nhìn tay trái của mình.
" Nhưng ngài Parker biết không ? Thật ra, tôi rất hiểu anh đấy, trong một thời gian như vậy mà anh đã tìm được một người gánh tội thay cho mình, quả là rất khó khăn, làm sao mà anh còn có thời gian chú ý tới điểm nhỏ này ? Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy khá tò mò, rốt cuộc anh đã dùng biện pháp gì mà khiến cho người đó chấp nhận gánh cho anh một tội danh nghiêm trọng như vậy ?"
Nhìn Chúc An Sinh bây giờ rất giống một người thợ săn đang từng bước ép sát con mồi của mình. Cô chỉ chờ Parker Martinez nói ra những lời này thôi, chỉ cần ghi âm lại những lời này thì trong tương lai, khi vụ án này được đưa ra xét xử trên tòa án, nó có thể trở thành vũ khí chứng minh được Parker Martinez chính là hung thủ.
Nhưng mà Parker Martinez vẫn im lặng như cũ. Chúc An Sinh vô thức nắm lấy điện thoại di động của mình thật chặt, cô đang chờ đợi khoảng khắc Parker Martinez mở miệng ra nói. Bỗng nhiên, cô chỉ thấy Parker Martinez ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười.
" An Sinh tiểu thư, cô đang dụ tôi nói ra sao ?"
Chúc An Sinh khẩn trương tới nỗi thiếu chút nữa thì cô rút luôn khẩu súng mà ban nãy Frank đưa cho cô để phòng thân. Cô không ngờ, Parker Martinez lại có thể nhìn thấu được mục đích của cô.
" An Sinh tiểu thư, chắc cô không dùng tới mấy thủ đoạn tầm thường trong phim điện ảnh chứ. Chẳng lẽ cô không biết bình thường những cuộc hội thảo thương nghiệp luôn chuẩn bị sẵn thiết bị chống nghe trộm hả ? Mà tôi có thể nói rõ cho cô biết rằng, tại quán café này cô sẽ không có được bất kỳ chứng cứ nào hết."
Nghe Parker Martinez nói như vậy, bỗng nhiên Chúc An Sinh bật cười. Cô đang tự cười chính bản thân mình. Nếu Parker Martinez đã nói như vậy thì chắc hẳn là trước đây hắn đã rất nhiều lần bị bại lộ khi phạm pháp.
" Một khi đã nói như vậy, không biết ngài Parker có thể nói cho tôi biết chân tướng không ?"
" Cô muốn biết cái gì ?" Parker Martinez nói, bộ dáng của hắn vô cùng thảnh thơi.
" Rốt cuộc anh đã giết bao nhiêu người ?"
" Chẳng lẽ cô không biết sao ? Dù sao tôi cũng không nhớ được, nhưng mỗi khi tôi giết một mạng người thì tôi sẽ lưu lại một đồ vật. Nếu cô có thể cho tôi thời gian đi đếm từng cái một thì tôi sẽ nói cho cô biết đáp án."
" Ý anh là đang nói tới mấy pho tượng Cupid sao ?"
" Ha ha ha, quả nhiên mấy người rất thông minh. Trách không được mấy người có thể ép tôi tới bước đường này." Parker Martinez nói, vẻ tươi cười trên mặt đã biến mất, ngược lại, cô có thể thấy được ánh mắt âm trầm quỷ dị của hắn: " Đáng tiếc, những điều mấy người có thể làm chỉ đến đây thôi, tuy rằng bí mật của tôi bị mấy người phát hiện khiến tôi cảm thấy đáng tiếc, nhưng các người không thể bắt được tôi đâu."
" Thật không ? Ngài Parker tự tin như vậy sao ?"
" Cô cảm thấy tôi tự tin, thật ra, tôi chỉ đang nói sự thật cho cô biết thôi. Vừa nãy cô hỏi tôi làm thế nào để cho tên phó giám đốc đó gánh tội thay sao ? Tôi có thể nói cho cô biết, chuyện này cũng không phải chuyện gì cần giấu diếm, ông ấy cần một quả thận cho con trai mình, mà tôi có thể giúp ông ấy tìm được quả thận đó."
Khi Parker Martinez nói ra chân tướng, dường như Chúc An Sinh nhớ tới người đàn ông bụng phệ ngồi trong phòng thẩm vấn đó, ông ấy là một người đàn ông vô cùng bình thường.
Chúc An Sinh còn nhớ rất rõ lời ông ấy nói. Ông ấy nói, bản thân ông ấy đã mang nghiệp chướng nặng nề, ông ấy hiểu rất rõ mình phải xuống địa ngục, ông ấy cần phải làm như vậy.
" An Sinh tiểu thư, cô vẫn không rõ sao ? Giống như tên cấp dưới của tôi đấy, chờ đợi một quả thận thích hợp tới với ông ấy, đúng là khó như lên trời, nhưng đối với tôi mà nói thì đó chỉ là một câu ra lệnh thôi. Hơn nữa, cô đã tới tận đây rồi mà vẫn không hiểu hết hả, tôi có thể nói thẳng cho cô biết, tôi đã giết chết 37 cô gái, tôi còn nhớ rất rõ hình ảnh các cô ấy khóc lóc, chạy trốn khỏi thuyền như thế nào, mà tôi thì đuổi theo các cô ấy. Hẳn là cô sẽ hiểu ý của tôi, cái này giống như một trò chơi vậy, kết quả của trò chơi này ra sao đã sớm được định trước rồi. Giống như là vĩnh viễn tôi sẽ không bao giờ phải chịu tội."
Thật khó có thể hình dung được sự tức giận trong lòng Chúc An Sinh, cô nhìn chằm chằm vào Parker Martinez, hai con mắt cô đỏ ngầu. Còn bộ dáng Parker Martinez vẫn thảnh thơi như thế.
Chúc An Sinh nghĩ, giờ cô có nên rút súng ra nhắm thẳng vào Parker Martinez, cho hắn một phát đoạt mạng không ? Nhưng như thế có thể gọi là đang giúp những cô gái vô tội bỏ mạng trên du thuyền Eros báo thù không ? Chẳng lẽ trên thế giới này chân lý không còn tồn tại ? Parker Martinez sẽ mãi mãi không bị chịu sự thẩm phán ?
Chúc An Sinh không phục!
Bây giờ cô nên làm cái gì đây ? Cô có thể làm gì đây ?
Lần đầu tiên Chúc An Sinh cảm thấy phân vân như vậy, đột nhiên cô nghĩ tới, những việc cô đang làm liệu có ý nghĩa gì không ?
Rõ ràng, cô và Trì Trừng đã làm rất nhiều việc, thậm chí còn mạo hiểm chính mạng sống của mình, nhưng Parker Martinez vẫn dễ dàng tìm được một người vô tội gánh tội thay cho hắn. Rốt cuộc, cô và anh đã làm chuyện buồn cười như thế nào đây ?
Chúc An Sinh ngồi yên trong quán café, mãi cho tới khi Parker Martinez nở một nụ cười khinh miệt rồi rời đi thì cô vẫn ngồi im ở đấy. Giống như là giờ đây cả thế giới đã mất đi ánh mặt trời, mất đi độ ấm, mất đi cả màu sắc.
Sự kiên trì dai dẳng của cô có ý nghĩa gì chứ ?
Đột nhiên, Chúc An Sinh cảm thấy rất nghi ngờ. Thậm chí, cô còn muốn đi hỏi những người theo đạo, nếu như trên thế giới này có phật tổ, có thượng đế, có thần linh như lời mọi người nói thì tại sao bọn họ có thể chịu đựng được khi những chuyện này phát sinh ?
Nếu thần linh chỉ tồn tại để cho mọi người cung phụng thì thần linh tồn tại có ý nghĩa gì chứ ?
Giống như tín ngưỡng của Chúc An Sinh vậy, cô chỉ tin vào chính nghĩa, cô không tin vào tôn giáo. Không phải Chúc An Sinh không hiểu lòng dạ đen tối của con người, nhưng cô tin chắc rằng trên thế giới này vẫn còn sự tồn tại của chính nghĩa. Cho nên, cô có thể phấn đấu vì nó, trả giá tất cả vì nó.
Bỗng nhiên, lại có một người nhảy ra cười vào sự tin tưởng đó của cô, điều đó khiến cô nghi ngờ, trên thế giới này thật sự còn tồn tại chính nghĩa sao ?
Nếu có, vậy tại sao một kẻ mang tội đầy mình như Parker Martinez lại có thể tự do tự tại ở bên ngoài, hắn dựa vào cái gì mà bắt một người đáng tuổi bố mình chịu tội cả đời cho hắn chứ ? Đây mà là chính nghĩa sao ?
Chúc An Sinh không hiểu.
Chúc An Sinh không biết mình rời khỏi quán café bằng cách nào, cũng không biết cô đã đặt chân tới bệnh viện khi nào. Cô ngồi yên ở trên ghế, sau đó ghé vào bên cạnh giường Trì Trừng.
" Trì Trừng, chúng ta có thể đòi lại công bằng cho những cô gái vô tội kia sao ? Công bằng là cái gì chứ ? Chúng ta thật sự có thể đem Parker Martinez ra trước luật pháp sao ? Tôi cảm thấy rất mệt mỏi, tôi chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ nó, nhưng bây giờ tôi thấy tôi sắp không kiên trì nổi nữa."
" Mệt sao ? Mệt thì ngủ một chút đi."
Đột nhiên một giọng nam vang lên khiến Chúc An Sinh giật mình, cô bị dọa nên lập tức ngồi thẳng dậy.
" Trì Trừng!"
Chúc An Sinh mừng rỡ, cô reo lên, sau đó cô lập tức nhào tới ôm lấy Trì Trừng đang nửa nằm nửa ngồi trên giường.
" Anh làm tôi sợ muốn chết! Sao anh có thể yếu như vậy chứ, không ngờ anh còn bị người ta ném luôn xuống biển."
" Không phải tôi vẫn an toàn trở về sao ?"
Tuy rằng Trì Trừng nghe ra được Chúc An Sinh đang oán giận anh, nhưng anh vẫn cảm thấy tâm trạng mình vô cùng vui vẻ. Mãi một lúc sau hai người mới buông nhau ra.
" Sao vừa nãy em lại nói những lời như thế ?" Trì Trừng bắt đầu vào chủ đề chính.
" Trì Trừng, anh thấy chúng ta có thể đưa Parker Martinez ra ngoài ánh sáng không ?"
" Làm sao thế ?"
Trì Trừng có chút không hiểu biểu hiện này của Chúc An Sinh. Lập tức, Chúc An Sinh kể lại đầu đuôi sự việc cho anh nghe, bắt đầu từ lúc anh bất tỉnh cho tới giờ.
" Thì ra là thế." Nghe xong sự việc, Trì Trừng vẫn bình tĩnh nở nụ cười.
" Trì Trừng, anh không cảm thấy lo lắng chút nào sao ? Tôi cảm thấy chúng ta khó có thể bắt được Parker Martinez."
" Em không cần nghe cục trưởng nói hươu nói vượn. Tuy rằng những lời ông ta nói cơ bản đều là sự thật, nhưng em nghĩ Parker Martinez có tư cách gì để khiến cho gia tộc Martin đi làm phiền tổng thống ban lệnh đặc xá. Trên thực tế, tôi có thể nói cho em biết, cho dù Anthony Martinez có nhúng tay vào vụ án này thì tổng thống cũng sẽ không mạo hiểm thanh danh của mình mà giúp. Tuy rằng thế lực của gia tộc Martin rất mạnh, nhưng nó chưa tới mức có thể một tay che trời. Tôi tin rằng có mấy người bạn làm phóng viên của tôi rất hứng thú với vụ án này. Cho nên bước tiếp theo của chúng ta là công bố vụ án này ra bên ngoài, khiến cho nó càng nổi càng tốt, náo loạn cho tới khi gia tộc Martin không dám động tay động chân tới mới thôi."
" Những điều anh nói là thật ?" Dường như, Chúc An Sinh cảm thấy đống tro tàn trong lòng mình lại bắt đầu có ánh lửa.
" Cứ để cho Parker Martinez đắc ý một chút cũng được. Lúc này, hắn muốn chạy cũng không chạy thoát được."
Nụ cười của Trì Trừng mang đầy vẻ tự tin, bởi vì anh còn nhớ rất rõ hình ảnh mà anh nhìn thấy trước khi ngã xuống biển. Ở chỗ đó, chính là cái nơi mà không ai có thể ngờ được, cô ấy đã phải chờ lâu lắm rồi.