"Vì thế, đây là vụ án hợp tác giết người trong phòng kín."
Nhà ở không có dấu hiệu bị cạy mở xông vào. Bình thường khi ra vào biệt thự sẽ bị camera theo dõi bên ngoài nhìn thấy, cho nên kẻ tình nghi đã im lặng lẻn vào căn biệt thự này.
Cuối cùng, Walter Jovanovich bị giết bằng cách cắt yết hầu trong biệt thự. Vì vậy, đây là một vụ án giết người trong phòng kín vô cùng hoàn hảo.
"Nhưng chúng ta đều biết mấy cái như giết người trong phòng kín chỉ là vật phẩm bên trong tiểu thuyết, hung thủ chỉ có thể đi vào biệt thự mới cắt yết hầu Walter Jovanovich được."
Thấy Trì Trừng hơi hưng phấn, Chúc An Sinh nhanh chóng nhắc nhở. Tuy cô cũng rất tò mò với chuyện này nhưng đây là cốt truyện thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết trinh thám.
Trì Trừng nhận ra được mới nãy mình hơi quá khích. Anh ho nhẹ hai tiếng, thu hồi nét tươi cười trên mặt.
"Nhất định hung thủ đã dùng cách thức nào đó để che mắt mọi người, thứ đó không phải là cách mà người bình thường có thể làm được. Xem ra, chúng ta cần phải tới hiện trường để điều tra."
Trì Trừng nói xong liền chuẩn bị rời đi, nhưng Chúc An Sinh còn câu cần hỏi.
"Anh nói cách thức đó không phải cách mà người bình thường có thể làm được, Winona Duffy lại thông minh như thế, anh đang ám chỉ cô ấy là hung thủ sao?"
"Nếu cô ấy giết Walter Jovanovich thì ít nhất đã chứng minh được phương hướng điều tra của chúng ta không sai. Chúng ta sắp thấy được chân tướng."
"Anh biết rõ cái em nói không phải cái này."
Thấy Trì Trừng đang nói bóng nói gió, Chúc An Sinh có chút bất đắc dĩ.
"Cuối cùng chúng ta nên làm thế nào đây? Chúng ta xác định Winona Duffy và Jonathan Douglas là hung thủ thì sao chứ? Chúng ta có nên nói tin tức này cho cảnh sát biết không? Lúc đó Winona và Jonathan sẽ bị bắt sao? Bọn họ nên tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật?"
Trước đó Chúc An Sinh và Trì Trừng chưa từng thẳng thắn thảo luận vấn đề này, họ ăn ý lựa chọn trốn tránh nó. Nhưng Chúc An Sinh hiểu, Trì Trừng cũng thế, rồi tới một ngày bọn họ cũng phải đưa ra quyết định của chính mình.
Im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên Trì Trừng nở nụ cười giảo hoạt.
"An Sinh, em quên rồi sao? Chúng ta không phải cảnh sát, hơn nữa em có nhớ vụ xét xử thế kỷ kia không? Thật ra chúng ta nên hiểu rõ, pháp luật không tiêu chuẩn duy nhất trên thế giới này."
"Nếu Vlad Borman bị khởi tố ở Mỹ, cuối cùng hắn sẽ được phóng thích vì ý kiến của hội đồng xét xử không đồng nhất. Nhưng ở Áo, chúng ta chỉ cần hơn nửa số thành viên của hội đồng xét xử tán thành, Vlad Borman sẽ bị giam vào ngục."
"Thế giới chúng ta đang sống là một thế giới không hoàn mỹ. Thậm chí, thế giới này còn không có quy tắc thống nhất. Anh nghĩ, vì đối mặt với một thế giới như thế, nên nữ thần Amis đã lựa chọn bịt kín hai mắt mình."
"Chúng ta không phải thần, hay nói một cách chính xác thẳng thắn hơn thì chúng ta cũng chẳng phải người thi hành pháp luật. Cho nên ở trong mắt anh, Jonathan Douglas và Winona Duffy chỉ là hai nạn nhân bất hạnh. Chúng ta không có tư cách phán xét bọn họ vì chúng ta đang sống trong một thế giới không hoàn mỹ."
Những câu nói của Trì Trừng làm Chúc An Sinh cười nhẹ nhõm. Quả nhiên, Trì Trừng sớm đã có quyết định giống với cô.
"Anh nói nhiều như thế là muốn nói anh buông tha cho Winona và Jonathan?"
Chúc An Sinh trực tiếp chọc thủng câu an ủi dài dằng dặc của Trì Trừng.
"Anh không nói thế. Nếu có chứng cứ chứng minh Winona và Jonathan là hung thủ, anh rất vui lòng nhìn bọn họ đi vào ngục giam. Đương nhiên, điều này yêu cầu cảnh sát nắm đủ chứng cứ thuyết phục hội đồng xét xử."
"Anh gian xảo thật đấy." Chúc An Sinh cười mắng.
"Được rồi, bây giờ chúng ta đi xem xem rốt cuộc Walter Jovanovich bị hung thủ giết hại như thế nào."
Đương nhiên Chúc An Sinh không có ý kiến gì. Cô và Trì Trừng lấy cớ rời khỏi cục cảnh sát, sau đó hai người tới ven đường vẫy taxi.
Sau khi lên xe, Chúc An Sinh đang định báo địa chỉ biệt thự với tài xế thì Trì Trừng ngăn cô lại.
"Tới khách sạn Regent." Trì Trừng dùng phần mềm phiên dịch để nói tiếng Đức.
Dựa theo chỉ thị, tài xế dẫm chân ga, Chúc An Sinh hoang mang nhìn Trì Trừng: "Anh vừa nói cái gì?"
"Anh bảo tài xế đi tới khách sạn Regent, Berlin." Trì Trừng giải thích cho Chúc An Sinh.
"Không phải chúng ta muốn tới hiện trường phạm tội à? Vì sao lại biến thành tới khách sạn Regent?"
"Anh chưa tìm được cớ nào để lấy hồ sơ vụ án Walter bị giết. Cho nên chúng ta cần tìm hiểu thêm về vụ án mới có thể làm được, anh nghe nói tình nhân của Walter, Serene luôn ở trong khách sạn Regent từ sau khi xảy ra chuyện. Hơn nữa, cô ta là người Anh, nên anh muốn tìm cô ta để hỏi thăm một chút."
"Nếu cô ta không muốn nhắc tới vụ án với chúng ta thì phải làm sao?" Chúc An Sinh lo lắng.
Trì Trừng thấy Chúc An Sinh không tin mình, cố ý mở mấy cúc áo sơ mi ở trên cùng, nó làm cho cơ ngực của anh như ẩn như hiện, cực kỳ quyến rũ người khác.
"Vào thời khắc quan trọng anh có thể hi sinh nhan sắc của mình một chút. Khách sạn Regent là khách sạn năm sao, giường ở đó chắc thoải mái lắm."
Chúc An Sinh cạn lời quay đầu sang chỗ khác, dứt khoát ngắm phong cảnh đường phố Berlin, không để ý tới người nào đó. Không có ai phản ứng, màn kịch của Trì Trừng nhanh chóng hạ màn.
Hai mươi phút sau, Chúc An Sinh và Trì Trừng gõ cửa phòng tình nhân Walter.
Mở cửa là một người phụ nữ quyến rũ tóc vàng môi đỏ, cô ta chỉ mặc trên người một bộ váy ngủ bằng tơ tằm mỏng manh. Cái này làm cho Trì Trừng và Chúc An Sinh liếc mắt một cái là thấy được hơn nửa thân thể cô ta.
Chúc An Sinh phát hiện yết hầu Trì Trừng hơi chuyển động, cô véo một cái cực kỳ tàn nhẫn lên mông Trì Trừng.
"Hai người là?" Serena nghi ngờ nhìn hai người.
Trì Trừng bị đau nên không nói chuyện được, thế nên Chúc An Sinh trở thành người mở miệng đầu tiên: "Nữ sĩ, chào cô. Chúng tôi là cảnh sát tới từ Mỹ, tội phạm ở Boston gần đây có hành vi phạm tội giống với vụ án của ngài Walter. Thế nên chúng tôi chạy riêng tới đây hi vọng có thể tìm hiểu một số tình huống ở chỗ cô."
"Cảnh sát Mỹ?" Serena thấy Chúc An Sinh nói chuyện bằng tiếng Anh nên cũng đổi sang nói tiếng Anh: "Hai người có giấy chứng nhận thân phận không?"
"Xin lỗi nữ sĩ Serena, đây là chúng tôi hành động bí mật, hơn nữa cũng vì đảm bảo sự an toàn cho cô. Dù sao thì quan hệ giữa cô và ngài Walter khá đặc biệt, mà ngài Walter lại có nhiều bí mật không muốn người khác biết, phải không?"
Chúc An Sinh hi vọng có thể dùng nỗi sợ hãi khống chế Serena, quả nhiên bị hai người lạ mặt biết bí mật, Serena không còn chống cự gì nữa.
"Hai người biết hung thủ là ai? Hai người có thể bảo vệ tôi đúng không?" Serena sợ hãi cầm lấy tay Chúc An Sinh.
Chúc An Sinh cố ý liếc mắt nhìn Trì Trừng như thể thông báo cho anh biết, mộng đẹp của anh bị ngâm nước nóng rồi.
Sau đó, Chúc An Sinh và Trì Trừng đi vào phòng Serena. Căn phòng xa hoa này làm cho Chúc An Sinh líu lưỡi, cô làm công việc vào sinh ra tử nhưng chưa được hưởng thụ cảm giác ở khách sạn xa hoa như này.
Quả nhiên thế giới này không hoàn hảo, Chúc An Sinh bất đắc dĩ cảm thán.
"Cô có thể nói qua cho chúng tôi biết tình huống ngày hôm đó không?"
Sau khi ba người ngồi xuống ghế, Chúc An Sinh thuần thục bắt đầu hỏi.
"Nếu hai người biết nhiều như thế rồi, tôi sẽ thẳng thắn với hai người. Thật ra từ một năm trước đã có người luôn muốn giết Walter, chẳng qua tôi chưa nói cho mọi người tin tức này vì Walter bảo tôi giấu tin tức này đi."
Serena bất ngờ tự khai làm cho Trì Trừng và Chúc An Sinh vô cùng vui sướng, ban đầu bọn họ còn tưởng phải mất nhiều công sức lắm.
"Cô nói một năm nay luôn có người muốn giết Walter?"
"Đúng thế, có một lần còn có một viên đạn bắn sượt qua đầu Walter. Từ đó về sau, lúc nào ông ấy cũng đề phòng, cũng vì nguyên nhân này mà bên ngoài biệt thự tôi ở có camera theo dõi, nhưng không ngờ là Walter vẫn bị giết."
Lúc nói chuyện, cánh môi Serena run rẩy, Chúc An Sinh có thể nhìn ra được cô ta thật sự sợ hãi.
"Hai người sẽ bảo vệ tôi đúng không? Hai người nhất định phải bảo vệ tôi! Tôi không có quan hệ gì với Walter hết, tôi không biết gì cả..."
Serena vừa nói vừa khóc. Đồng thời Trì Trừng phát hiện ra rèm phòng cô ta luôn đóng chặt, anh tin rằng khoảng thời gian một tháng này Serena luôn phải đề phòng mà sống qua ngày."
"Việc kinh doanh của Walter cô có biết gì không? Chúng tôi nghi ngờ đây là báo thù do xung đột trong làm ăn."
Trì Trừng mở miệng nói lời khách sáo. Anh thấy người phụ nữ tên Serena này hơi đáng thương, cô ta không được thông minh lắm.
"Tôi không biết! Chưa bao giờ Walter đề cập về chuyện kinh doanh với tôi, tôi cũng không hứng thú với vấn đề này nên tôi không biết gì hết."
Chúc An Sinh và Trì Trừng thấy Serena không nói dối nên từ bỏ truy hỏi vấn đề này. Nhưng lúc hai người chuẩn bị từ bỏ thì tin tức Serena đưa ra lại làm hai người phấn chấn trở lại.
"Có điều, trong một lần ngoài ý muốn tôi biết được một chút chuyện làm ăn của Walter. Đương nhiên ông ấy không phát hiện ra chuyện này, không thì tôi đã sớm biến mất rồi."
"Tôi thấy được người cùng làm ăn với Walter, là một người đàn ông có vết sẹo dài trên trán. Lúc đó Walter còn xảy ra xung đột với người đàn ông đó nữa. Hai người nói xem người đó có phải hung thủ không?"
Chúc An Sinh và Trì Trừng vô cùng kích động khi nghe được người đàn ông làm ăn với Walter có vết sẹo dài trên trán. Nhưng bề ngoài hai người vẫn giả vờ bình tĩnh.
"Có khả năng." Chúc An Sinh nhàn nhạt trả lời.
"Tôi có thể hỏi cô một câu không? Cô có chắc là lối vào biệt thự không còn con đường khác?"
"Tôi chắc chắn, hai người có biết hung thủ đột nhập vào nhà tôi thế nào không? Vì sao ngay cả một chút dấu vết mà mấy người cũng không thấy? Chẳng lẽ hung thủ là ma?"
Serena chột dạ, cô ta biết được Walter làm một ít chuyện xấu, nhưng vì để duy trì cuộc sống của mình mà cô ta làm lơ đi. Nhưng bây giờ, cô ta vô cùng hối hận.
"Nữ sĩ Serena, cô yên tâm đi! Chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này và bắt được hung thủ, thế nên trong khoảng thời gian này cô cứ ở lại khách sạn, đảm bảo an toàn cho bản thân, được không?"
Chúc An Sinh và Trì Trừng biết rõ hung thủ không hề có hứng thú với Serena, nhưng vì làm trò nên Chúc An Sinh vẫn nói một câu khách sáo để kết thúc.
Đi ra khỏi khách sạn Regent, Chúc An Sinh và Trì Trừng đứng ở ven đường chuẩn bị gọi xe. Giờ bọn họ muốn tới hiện trường phạm tội.
"Xem ra vẫn phải tới hiện trường để điều tra chân tướng."
Trì Trừng nhìn sắc trời đang dần tối, bất đắc dĩ nói. Cả ngày hôm nay bọn họ bôn ba ở bên ngoài, đến cả anh cũng cảm thấy mệt mỏi.
Chúc An Sinh cũng rất mệt mỏi. Ngay lúc cô muốn vươn tay ra an ủi Trì Trừng thì một tiếng nổ mạnh vang vọng khắp Berlin.