Quyển 14 Chương 671: Đi lạc

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Ân Tầm 09-07-2023 16:42:43

Mấy ngày nay ở Tây Tạng nắng rất đẹp, không có tuyết rơi. Ban ngày vì phong phú ánh nắng mặt trời mà dãy núi tuyết xa xa tựa hồ như đang tan chảy. Tới buổi tối, tuy cũng lạnh nhưng vì còn năng lượng ban ngày tích trữ lại nên cũng không đến mức quá khổ sở. Vậy mà bây giờ, ban ngày vắng đi rất nhiều tiếng cười đùa. Nguyên nhân là vì, đoàn người của Tố Diệp đã vào trong biển rừng hai ngày rồi. Trong hai ngày này, mọi người đã tìm không ít người bản địa dẫn đường, cố gắng tìm kiếm tung tích của họ nhưng lần nào cũng thất vọng quay về. Họ đoán rằng nhóm người của Tố Diệp đã mất tích ở sâu trong biển rừng, chứ không phải ở rìa biển rừng, nếu không họ tìm kiếm rầm rộ như vậy, chí ít cũng nên nghe thấy tiếng của đoàn người hoặc là những dấu vết họ để lại. Nếu họ thật sự đã vào sâu trong đó thì hy vọng tìm được họ rất hiếm hoi. Biển rừng ấy rừng ấy rốt cuộc rộng lớn đến mức nào, chứa đựng bao nhiêu nguy hiểm, chẳng ai biết rõ. Chỉ nghe những người bản địa nói, biển rừng đó là ông trời dùng để trừng phạt kẻ ác. Phàm những người đi vào trong đó không có ai sống sót trở ra. Bên trong đầy rẫy nguy hiểm. Ở đây, biển rừng là cấm địa, cả bọn trẻ cũng không tùy tiện chạy vào. Từ khi Tố Diệp và nhóm người đi vào, một số người đã lập thành đội cứu hộ, cũng muốn đi vào sâu trong biển rừng để tìm kiếm, nhưng bị người dân bản địa ngăn lại. Trong nơi rừng sâu không rõ ấy, mức độ nguy hiểm không kém gì đáy biển hay đáy vực chưa được khai quật. Không còn cách nào khác, họ đành phải gọi điện thông báo cho người nhà của Tố Diệp. Chuyện này không hề nhỏ, người nhà nhất thiết phải hiểu rõ tình hình mới được. Tố Diệp không cố tình đi vào biển rừng. Khi tất cả mọi người đều biết đến sự nguy hiểm của biển rừng thì Tố Diệp cũng phải nắm rõ. Chuyện này phải kể từ một đứa bé mà Cố Lâm trông nom. Đứa bé vì mất bố trong trận động đất mà trở nên rất nhút nhát, e sợ. Cố Lâm chịu trách nhiệm vỗ về tâm lý cho thằng bé. Cậu bé năm nay sáu tuổi, bây giờ sống nương tựa vào mẹ. Nhưng mẹ nó cũng bị thương ở chân trong trận động đất. Mấy hôm nay thời tiết giá lạnh, nó thấy chân của mẹ hình như ngày càng nghiêm trọng thì rất lo lắng, liền nhớ tới một truyền thuyết. Tương truyền trong khu rừng rậm rạp gần núi tuyết mọc một loại linh chi trắng toát. Loại linh chi này nếu ngâm trong sữa bò sẽ sinh trưởng với tốc độ cực nhanh, còn có hiệu quả tốt hơn thuốc, có tác dụng cải tử hoàn sinh. Thằng bé nghĩ rằng cây linh chi trắng nhất định cũng có thể giúp mẹ đứng dậy trở lại, bèn một mình đi vào khu rừng rậm bên cạnh núi tuyết. Khu rừng ấy chính là biển rừng mà người bản địa giữ kín như bưng. Có người chạy đi nói với Cố Lâm, nói rằng đứa bé mà cô ta chăm sóc chớp mắt đã chạy vào biển rừng rồi. Lúc đó mẹ thằng bé liền phát điên, gào khóc đòi đi tìm con trai. Cố Lâm lại càng sợ đến ngây người, ngay sau đó thì hãi hùng. Một khi đứa bé ấy có chuyện gì xảy ra, cô ta cũng khó chối bỏ trách nhiệm. Thế là, cô ta đành phải bấm bụng, xung phong vào biển rừng tìm kiếm. Chuyện này truyền tới tai Tố Diệp rất nhanh. Cô là nhóm trưởng, thành viên có vấn đề gì, cô không tránh khỏi liên can. Sau khi biết Cố Lâm đã vào biển rừng một tiếng đồng hồ rồi, cô nhanh chóng sắp xếp ba lô, mang theo một số đồ cần thiết và những dụng cụ phòng thân, định đi vào biển rừng. Xung quanh biển rừng, mọi người đứng đông đúc. Có nhân viên cứu trợ, còn cả người dân địa phương, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong. Nhân viên cứu trợ thấy Tố Diệp xách ba lô chạy tới, đỏ mắt nói: "Làm sao đây? Đã tìm được đứa bé ấy rồi. Thằng bé chỉ đi lòng vòng quanh bìa rừng mà không dám vào. Nhưng bác sỹ Cố không biết nó đã ra ngoài rồi, mặc kệ mọi người khuyên nhủ đã một mình đi vào đó rồi." Tố Diệp nghe tin đã tìm được thằng bé, cũng yên tâm hơn quá nửa. Cô kiểm tra trong đám đông, quả không sai. Thằng bé đang đứng giữa đám đông gạt nước mắt. Mẹ nó nghiêm khắc nói, xem ra là đang dạy bảo, khiến người ta nhìn mà không nỡ. Tố Diệp bước lên an ủi thằng bé rồi nói với đội trưởng: Tôi sẽ vào trong biển rừng tìm Cố Lâm. Mọi người giật nảy mình. Đội trưởng vội vàng lắc đầu, liên tục nói rất nguy hiểm. "Bác sỹ Cố là thành viên của nhóm tôi. An nguy của cô ấy là an nguy của tôi." Tố Diệp cảm thấy chuyện này mình không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Tuy rằng cô rất giận Cố Lâm vì đã tự tung tự tác nhưng dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, phải nghĩ cách giải quyết mới được. Còn đang nói thì Hà Minh, Phương Bội Lôi và Trình Quân cũng đã tới nơi. Hà Minh và Phương Bội Lôi mỗi người đều đeo ba lô của mình, chỉ có Trình Quân đi tay không. Tố Diệp kinh ngạc. Hà Minh và Phương Bội Lôi đều tỏ ý muốn cùng cô vào trong biển rừng tìm Cố Lâm. Đương nhiên Tố Diệp không đồng ý, nhưng hai người họ vô cùng cố chấp, nhất định vào, nhất thời khiến Tố Diệp cũng không thuyết phục được. Trình Quân thấy vậy bèn kéo Tố Diệp sang một bên, hạ giọng nói với cô: Chuyện này cũng được tính vào thành tích, họ đương nhiên phải giành giật rồi. Sao Tố Diệp không hiểu ý đồ thực sự của Hà Minh và Phương Bội Lôi. Cô thở dài khó xử, nói: Nhưng đi vào nơi đó rất có thể sẽ mất mạng. "Thế lỡ họ tìm được Cố Lâm thì sao? Công lao này dĩ nhiên sẽ tính cho họ rồi. Cô tưởng họ quan tâm tới Cố Lâm lắm à?" Tố Diệp cũng biết lòng họ đã quyết, nói nhiều cũng vô nghĩa. Cô đành dặn Trình Quân ở ngoài chú ý tình hình. Nếu quá hai ngày mà không thấy có động tĩnh gì thì nhất định phải nghĩ cách tìm người tới ứng cứu. Cô không sợ mình gặp nguy hiểm, chỉ sợ phải hy sinh tính mạng của người khác. Cứ thế, Tố Diệp, Phương Bội Lôi và Hà Minh, ba người cùng đi vào biển rừng, dưới con mắt chăm chú của bao nhiêu người, bóng hình họ dần dần bị bóng cây che khuất. Giờ phút này, họ đang ngồi bên cạnh một thân cây, xung quanh đều là những cây cổ thụ cao ngút trời. Thi thoảng lại có tiếng chim vọng qua, nhưng nghe lại rất xa xôi. Hai ngày rồi. Không biết họ đã đi bao nhiêu con đường, cũng không biết cụ thể mình đang ở hướng nào. La bàn đã không dùng được nữa, cố gắng men theo những dấu hiệu dọc đường nhưng rồi phát hiện họ vẫn đang đi vòng tròn. Họ lạc đường rồi. Lạc trong khu rừng nguyên sơ mà người bản địa khi nhắc tới phải biến sắc, phải lặng im. Đây là một nơi khiến người ta tuyệt vọng. Nó có một nền nhiệt thay đổi thất thường, có những cây cao sừng sững khiến người ta hoa mắt. Ban ngày, nhiệt độ ở đây đủ để khiến con người nóng đến phát điên, tới buổi tối cái lạnh lại thấm vào xương tủy. Mà khu rừng ở đây rậm rạp đến nỗi ta phải tặc lưỡi. Ngẩng đầu lên nhìn, những tán cây um tùm che kín ánh nắng, tạo cảm giác ngột ngạt, khó chịu. Họ cũng đã từng thử phân biệt vị trí bằng mặt trời nhưng vẫn chẳng ích gì. Hình như ông trời đang giễu cợt họ, cứ khi nào họ tưởng đã nhìn thấy hy vọng thì lại đả kích họ một cái thật mạnh. Cuối cùng thì Tố Diệp cũng tin. Đây là cấm địa, là nơi ông trời dùng để trừng phạt kẻ ác. Hoặc nơi đây vốn dĩ là mảnh đất cuối cùng. Chỉ cần có người xông vào đây, chắc chắn sẽ bị báo ứng. Nếu đi du lịch, đây hẳn là một địa điểm tuyệt vời. Chỉ cần có nắng là sẽ có môi trường ấm áp, có tiếng chim rộn ràng, có vô vàn các loại động thực vật không rõ tên với những hình thù kỳ lạ. Mùa này mà vẫn có hoa nở. Chỉ có điều, nhiều hoa quá thì lại hơi lạ. Hoa vô cùng rực rỡ, kiều diễm dưới ánh mặt trời, gặp lạnh lại co thành một rúm. Nhưng bọn họ biết rõ, ở đây càng là những thứ mê người thì nguy hiểm ẩn giấu sau lưng càng lớn. Điều khiến Tố Diệp hơi yên tâm là họ đã tìm được Cố Lâm. Nhưng khi tìm được cô ta, họ cũng ý thức được mình càng lúc càng xa bìa rừng. Có lẽ họ đã vào sâu trong biển rừng rồi. Bây giờ là buổi chiều, mỗi một phiến lá đều được mặt trời rọi sáng. Sau khi đã nghỉ ngơi đủ, Tố Diệp bắt đầu dựng lều bạt. Hà Minh và Phương Bội Lôi thấy thế cũng tự dựng lều bạt mình mang theo. Chỉ có Cố Lâm là không mang theo gì cả. Ban đầu khi vào biển rừng, cô ta cũng quá gấp gáp. Có ai ngờ lại lạc đường. Phương Bội Lôi chắc chắn sẽ không ngủ chung lều với cô ta. Tố Diệp thì thế nào cũng xong. Nhưng dẫu sao đây cũng là rừng nguyên sinh, bất kỳ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy hiểm. Ở đây ngoại trừ Tố Diệp ra, ba người còn lại đều không có kinh nghiệm sống ngoài trời. Nếu thật sự phải chọn ra một người thì Hà Minh còn có đôi chút kinh nghiệm. Anh ta từng tham gia du lịch ngoài trời, thế nên ít nhiều cũng bớt đi gánh nặng cho Tố Diệp. Khi xưa leo núi, Tố Diệp từng qua một số khu rừng nguyên sinh, vậy mà đều không cho người ta cảm giác kỳ lạ như khu rừng này. Cô phải hoàn toàn tỉnh táo, dặn đi dặn lại rằng bốn người trong rừng phải ở sát cạnh nhau, không được đi riêng lẻ. Buổi tối chắc chắn phải có người thức canh. Một người thì dễ buồn ngủ mà khi xảy ra nguy hiểm một người cũng khó đối phó, thế nên chia làm hai người một nhóm, hai tiếng thay ca một lần, như vậy an toàn hơn. Vì Tố Diệp có kinh nghiệm nên sau khi ý thức được họ đã lạc đường, Hà Minh và mọi người đều nghe theo lời chỉ huy của Tố Diệp. Tuy rằng Phương Bội Lôi vẫn có chút không cam tâm tình nguyện nhưng chị ta cũng không thể không thừa nhận, nếu còn muốn sống thì bắt buộc phải làm theo lời Tố Diệp. Sau khi dựng lều xong xuôi, Hà Minh và Phương Bội Lôi mệt đến nỗi thở hồng hộc, phải dựa vào cây nghỉ ngơi. Qua hai ngày vật vã, Cố Lâm trở nên rất bi quan. Cô ta không giúp đỡ gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn về phía trước, rất lâu sau còn lẩm bẩm: "Chết chắc rồi... Chúng ta nhất định không thể ra khỏi đây nữa..." "Ngậm miệng lại!" Phương Bội Lôi bực bội quát lên. Sắc mặt Hà Minh trở nên rất khó coi, gần như là tái mét. Buổi sáng lúc đi gấp, anh ta đã bị rắn độc cắn. Tuy qua một lớp vạt áo dày nhưng cánh tay vẫn hơi xước. Nọc độc của rắn dần dần lan ra. Phương Bội Lôi hoảng sợ vô cùng. Cố Lâm thì sợ phát khóc. Chỉ còn Tố Diệp bình tĩnh. Cô biết những nơi có rắn độc thể nào cũng sẽ có những loài cây cỏ giải được nọc độc ấy. Cô tìm dọc đường đi, quả thật đã tìm được loài thực vật có thể giải độc. Loài thực vật này là một thành viên trong nhóm leo núi dạy cho cô. Nó có thể giải được hàng trăm thứ độc. Cô tìm một hòn đá, băm nát cây đó ra, rồi lấy khăn tay trong ba lô, nhanh chóng đè lên vết thương của Hà Minh, lúc ấy mới ngăn được nọc độc phát tán. Hà Minh không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng thể lực đã không đủ sức chống đỡ. Đây cũng là lý do chiều nay họ chọn cách dừng chân...