Khi sắc trời bắt đầu sa sầm, thang máy của công ty bỗng vang lên một tiếng "ding".
Vừa từ trong thang máy đi ra, Nguyễn Tuyết Mạn đã nổi cơn tam bành. Bà ta tháo kính râm xuống, gọng kính bị bà ta vặn đến nỗi kêu răng rắc. Nhìn một đám các cô gái trẻ nói nói cười cười từ phía sau lưng bà ta đi vào trong công ty, bà ta càng hận đến nghiến răng kèn kẹt.
Vốn dĩ bà ta định tới công ty tìm Diệp Hạc Phong, muốn bàn với ông chuyện tăng thêm cổ phần cho Diệp Ngọc và Diệp Uyên. Vì không muốn gây thêm quá nhiều phiền phức cho công ty, lại nghe chuyện hôm nay có lãnh đạo thành ủy xuống, thế nên bà ta đã đặc biệt đeo thêm kính râm, che chắn khắp người. Ai ngờ, từ lúc đứng đợi thang máy, tai bà ta chưa lúc nào được "sạch sẽ".
Một đám các cô gái trẻ đang buôn dưa lê, trước ngực đeo thẻ nhân viên của tập đoàn Tinh Thạch.
Câu chuyện của họ chính là những scandal rộ lên mấy ngày gần đây của nhà họ Diệp và tập đoàn Tinh Thạch.
Nguyễn Tuyết Mạn vốn dĩ cũng chỉ nghe câu được câu chăng, cho tới khi có một người tiết lộ chiều nay có nhân viên nhìn thấy tổng giám đốc Niên và bác sỹ Tố hôn nhau trong phòng họp, thì cả người Nguyễn Tuyết Mạn sững sờ, sau đó là một cơn giận phừng phừng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Thông tin ấy quả thực cũng khiến các cô gái khác xôn xao bàn tán. Có người nói đã sớm nhận ra họ đang yêu nhau từ lâu. Có người bảo hai người họ yêu nhau thì đã sao, tổng giám đốc đã thanh minh mình vẫn còn độc thân rồi... Sau đó còn có một cô gái nói với vẻ thần thần bí bí: "Các cô không nhìn thấy cảnh ở nhà ăn trưa nay đấy thôi. Tổng giám đốc và bác sỹ Tố thân mật lắm. Tổng giám đốc còn đích thân cắt gan ngỗng cho cô ấy bằng chính dĩa của mình đấy."
Mọi người đều nhất loạt gật gù rằng đã nghe chuyện này. Sau đó lại là một cuộc bàn luận sôi nổi, nhưng hều hết các quan điểm là thống nhất. Bọn họ đều cho rằng Niên Bách Ngạn và Tố Diệp đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi, đúng là một cặp trời sinh.
Chính câu "một cặp trời sinh" đó thực sự đã kích động Nguyễn Tuyết Mạn. Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại sau lưng bà ta. Bà ta nhìn trân trân vào logo của tập đoàn Tinh Thạch, đầu ngón tay sắp bị siết đến đứt rời.
Hay lắm Niên Bách Ngạn! Cuối cùng cũng có ngày cậu lòi cái đuôi ra rồi!
Nguyễn Tuyết Mạn cắn chặt răng, lập tức quay người trở vào trong thang máy, rời khỏi đó ngay mà không vào tập đoàn Tinh Thạch.
Cuộc sống về đêm một lần nữa làm sáng rực cả thành phố Bắc Kinh. Đèn đường xé rách lớp sương mù mông lung, huyền ảo.
Lúc Niên Bách Ngạn nhận được điện thoại của Diệp Uyên đã là mười giờ tối. Bên này, đúng lúc anh vừa kết thúc một buổi tiếp khách, sau khi ra khỏi khách sạn bèn tới thẳng quán bar mà Diệp Uyên hẹn.
Quán bar lập lòe xanh đỏ, không gian ồn ào, với bóng của những vũ công nhiệt tình và nóng bỏng, cùng những ngọn đèn khi tỏ khi mờ.
Niên Bách Ngạn vừa đẩy cánh cửa ra, liếc mắt đã nhìn thấy Diệp Uyên.
Đích thực là trái một em, phải một em.
Hai người phụ nữ phong tình đang dựa vào lòng cậu ta. Một người thì nũng nịu đòi tiếp rượu, một người thì cầm hoa quả đút vào miệng Diệp Uyên. Rượu la liệt trên mặt bàn với đủ các hình dáng, chủng loại. Có chai trống trơn, cũng có chai chưa mở nắp.
Thấy Niên Bách Ngạn tới, Diệp Uyên lảo đảo đứng dậy, kéo anh ngồi xuống một vị trí còn trống.
"Anh tới muộn rồi, phạt một ly!" Diệp Uyên đẩy một chiếc ly không còn sạch nguyên tới trước mặt Niên Bách Ngạn, rồi nhấc một chai rượu lên định rót.
Niên Bách Ngạn giơ tay che miệng ly, từ tốn hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Đúng là Diệp Uyên thường xuyên tới mấy nơi như thế này. Nhưng trong ấn tượng của anh, cậu ta hình như đã lâu lắm rồi không còn sống cuộc sống này nữa.
"Cái gì mà xảy ra chuyện gì rồi? Ra ngoài uống rượu không được hay sao?" Diệp Uyên cười, hất tay anh ra, rồi rót rượu òng ọc vào ly: "Tuy bây giờ anh không còn là em rể của tôi nữa, nhưng cũng coi như một lần quen biết, uống một ly cho tôi chút thể diện chắc được chứ?"
Trong bữa cơm vừa nãy Niên Bách Ngạn đã uống một ít rượu, anh vốn không định uống nữa, nhưng thấy thái độ của Diệp Uyên như vậy cũng chẳng biết làm sao bèn giơ thẳng ly rượu lên, khẽ chạm với cậu ta rồi uống cạn: "Được! Coi như tôi tự phạt!"
Diệp Uyên cũng cạn một ly, vỗ vai anh rồi giơ ngón cái ra trước mặt: "Hay lắm!"
Sau đó lại tiếp tục rót đầy rượu cho cả hai.
Đặt chai rượu xuống, Diệp Uyên giơ tay kéo một cô gái, đẩy vào lòng Niên Bách Ngạn: "Tối nay nhiệm vụ của cô chính là chăm sóc tổng giám đốc Niên cho chu đáo, biết chưa?"
Mùi phấn bay đầy lòng.
Cô gái theo đà đẩy Diệp Uyên, dựa vào Niên Bách Ngạn, giọng nói dịu dàng, êm tai như chim sơn ca: "Yên tâm đi cậu chủ Diệp!" Dứt lời, cô ta cầm lấy ly rượu, cơ thể mềm oặt như một con con rắn: "Tổng giám đốc Niên! Ly này người ta kính anh!"
Niên Bách Ngạn không đón lấy, chỉ khẽ nhíu mày nhìn Diệp Uyên: "Uống nhiều rồi thì về thôi!"
"Sao, có người đẹp trong lòng mà không thấy nhộn nhạo à?" Xem ra lúc trước Diệp Uyên đã uống không ít, đôi mắt say mèm tươi cười: "Thôi đi, đừng có vờ vịt nữa! Anh và Diệp Ngọc còn là giả, thì làm sao là thật với Tố Diệp được? Con người anh ấy à, thật thật giả giả khiến người ta khó hiểu!"
Niên Bách Ngạn chẳng hơi đâu phí lời với một kẻ say. Anh đẩy ly rượu của người phụ nữ trong lòng ra, hờ hững đáp: "Diệp Uyên! Cậu lại chịu kích động gì rồi?"
"Kích động?" Diệp Uyên nhíu mày: "Tối nay có lẽ sẽ rất kích động. Rượu ngon, món ngon, người đẹp dâng lên không ngớt." Dứt lời, anh ta ôm lấy người phụ nữ bên cạnh, cúi đầu cắn vào ngực cô ta, khiến cô không ngừng thở hổn hển.
Niên Bách Ngạn không nói câu nào, ít nhiều cũng đoán ra được tâm tư của Diệp Uyên.
"Đừng nói là tôi không quan tâm tới anh!" Diệp Uyên cầm ly rượu lên uống cạn. Khi rót rượu, cậu ta tiến sát lại gần Niên Bách Ngạn, chỉ vào người phụ nữ trong lòng anh: "Cô em người mẫu non nớt này để dành cho anh đấy, ngon lành, tươi mới!"
Niên Bách Ngạn còn chẳng thèm nhìn, chỉ cầm ly lên chạm cốc với cậu ta. Nếu Diệp Uyên không muốn nói, anh cũng không ép buộc.
Một chai rượu mạnh chẳng mấy chốc đã cạn sạch.
Diệp Uyên lại khui một chai mới. Người phụ nữ bên cạnh vội vàng rót rượu cho hai người họ.
Niên Bách Ngạn là một người lắng nghe tuyệt vời. Từ đầu tới cuối anh chẳng vội hỏi Diệp Uyên đã xảy ra chuyện gì. Anh chỉ chạm ly với cậu ta. Cho tới khi, Diệp Uyên cúi gằm, im lặng ngồi đó, anh mới khẽ hỏi: "Muốn tâm sự chưa?"
Một lúc sau Diệp Uyên ngẩng đầu lên, nhìn Niên Bách Ngạn bằng đôi mắt mơ màng say, nụ cười rõ ràng rất khó xử: "Bách Ngạn! Anh có hiểu thế nào là tình yêu không?"
Câu hỏi này đã khiến Niên Bách Ngạn ngẩn người.
"Khi anh tưởng anh rất hiểu tình yêu, thật ra tất cả chỉ là đồ bỏ!" Diệp Uyên say rồi, nói năng cũng lộn xộn, bừa bãi. Cậu ta lại rót đầy rồi nói: "Khi anh tưởng anh có thể có được cô ấy, thật ra anh chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân!"
Ngón tay Niên Bách Ngạn chợt cứng đờ. Anh biết Diệp Uyên đang nói cho chính mình nghe, chắc chắn là vì Lâm Yêu Yêu. Nhưng khi những câu nói này lọt vào tai anh, nó lại khiến con tim quặn thắt một cách vu vơ.
Không phải anh vẫn không tin tình yêu của Tố Diệp. Chỉ là, khi anh nhìn rõ việc cô nói dối mình, tình yêu này rốt cuộc nặng nhẹ thế nào đã trở thành một câu hỏi nghi vấn.
Nói cách khác, bản thân Niên Bách Ngạn anh liệu đã hiểu tình yêu chưa?
Hay là anh chỉ tự cho rằng mình rất hiểu, kỳ thực hoàn toàn ù ù cạc cạc?
Quãng thời gian tiếp theo, Diệp Uyên lại bắt đầu lải nhải trước mặt Niên Bách Ngạn chuyện của Lâm Yêu Yêu. Cậu ta nói cậu ta không hiểu sao tình yêu lại khó như thế. Cậu ta không hiểu tại sao mình đã làm nhiều như vậy mà vẫn không giành được trái tim người phụ nữ. Cậu ta không hiểu tại sao cô ấy vẫn nhất quyết lấy người đàn ông đó.
Niên Bách Ngạn không an ủi Diệp Uyên. Tâm trạng anh hôm nay vốn cũng không tốt, ly qua ly lại, rốt cuộc anh cũng uống với Diệp Uyên không ít rượu, bắt đầu là ngà say.
Tới hơn một giờ sáng, Diệp Uyên mới vỗ vai Niên Bách Ngạn, ngọng nghịu nói: "Tôi... Tôi coi như đã nhìn thấu tình yêu rồi. Trò chơi tình yêu này ai là người chủ động, kẻ đó sẽ thua cuộc. Tôi... Tôi cứ ăn chơi đi, có nhất thiết phải gắn bó cả đời một người đàn bà không?"
Niên Bách Ngạn cũng uống nhiều rồi, cả người uể oải dựa ra sau ghế. Anh lắc ly rượu trong tay, cười khẽ.
Diệp Uyên cũng uống kha khá, bèn ôm người phụ nữ bên cạnh, đứng dậy, bước đi loạng choạng: "Em gái đó để lại cho anh! Đừng có làm cho con gái nhà người ta sợ đấy..."
Dứt lời lại nghiêng ngả bỏ đi.
Người phụ nữ bên cạnh đỡ lấy cậu ta, hờn dỗi: "Cậu chủ Diệp! Cậu uống nhiều quá rồi!"
Diệp Uyên cười, rồi sát lại gần cô ta: "Yên tâm đi... Uống nhiều nữa vẫn "ăn" được em!"
"Đáng ghét!" Cô ta khẽ đẩy Diệp Uyên một cái.
"Bách Ngạn! Tôi đi trước đây, tối nay chơi vui vẻ nhé!" Diệp Uyên trở lại dáng vẻ ba lăng nhăng thường ngày, cười hì hì ôm người phụ nữ, rời khỏi căn phòng.
Cả một căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Niên Bách Ngạn và cô gái kia.
Anh ngồi im, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho bớt say.
Không gian rất yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn rực rỡ không ngừng nhấp nháy.
Cô gái yên lặng nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Ánh sáng hắt xuống những góc cạnh rõ nét trên gương mặt anh. Dáng người cao lớn chìm xuống sofa, trong lúc say lại toát lên một vẻ gợi cảm.
Cô ta nhẹ nhàng tiến tới, dè dặt áp sát người anh. Cánh tay mềm mại chạm khẽ lên lồng ngực vạm vỡ của anh, giọng nói yểu điệu: "Tổng giám đốc Niên! Anh uống nhiều rồi phải không? Có đau đầu không?"
Niên Bách Ngạn mở mắt ra, quan sát người phụ nữ trước mặt qua ánh đèn đung đưa.
Cô ta, vẫn chưa thể gọi là phụ nữ. Tuy rằng có trang điểm chi li, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ non nớt. Ánh mắt cô ta nhìn Niên Bách Ngạn có phần sợ sệt cùng một chút ngượng ngùng. Cô ta mặc rất ít. Chiếc váy đen cực ngắn, tới nỗi chỉ cần khẽ ngồi xuống là chân đã hở ra.
Anh không nghi ngờ lời Diệp Uyên nói. Người phụ nữ có thể ở bên Diệp Uyên, nếu không phải mấy cô chân dài nóng bỏng thì cũng là những ngôi sao nhiệt tình. Nếu cậu ta đã khẳng định là một người mẫu còn non, thì đến tám, chín phần là sự thật.
Thấy anh mở mắt, cô ta lập tức tươi cười, chủ động dựa vào lòng anh. Bờ môi đỏ nhẹ nhàng ma sát yết hầu của anh: "Em đưa anh về khách sạn nhé!"
Hơn nửa người cô ta đang áp sát cơ thể anh, vòm ngực đầy đặn cọ vào cánh tay anh...
Niên Bách Ngạn giơ tay day day thái dương, nhân tiện đẩy cô ta ra. Anh không nói gì, lập tức rút ví tiền, đếm mấy tờ tiền rồi đặt lên mặt bàn. Cô ta lặng lẽ nhận lấy, sau đó đứng dậy. Một giây sau cô ta bỗng trút bỏ quần áo ngay trước mặt anh.
Chiếc váy đen lặng lẽ rơi xuống đất.
Cơ thể trần trụi của phụ nữ tuyệt đẹp lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn. Mỗi một tấc thịt đều toát lên một sự trẻ trung, đầy sức sống như đóa hoa quỳnh nở trong đêm, nuột nà và quyến rũ.
Niên Bách Ngạn giơ tay cầm lấy ly rượu, từ từ rót đầy một ly. Anh khẽ nhấp một ngụm rồi hờ hững đáp lại: "Đưa cô tiền là bảo cô đi đi!"
Cô ta sững sờ rồi vội vàng lắc đầu: "Không, không, không! Tôi đã nhận tiền của anh thì phải chăm sóc anh!"
Niên Bách Ngạn chẳng để tâm tới lời nói của cô ta. Anh bực bội xua tay, ra hiệu cho cô ta đi.
Nhưng cô ta vẫn đứng yên, còn ngồi lại xuống bên cạnh anh. Lúc này cô ta đã không còn mảnh vải che thân, khi dựa sát vào bộ áo vest hào hoa của Niên Bách Ngạn, cảnh tượng này trông vô cùng mờ ám.
"Đêm nay là đêm đầu tiên em hoạt động. Anh yên tâm, em rất sạch..." Bờ môi cô ta men dần theo khuôn cằm góc cạnh từ từ lướt xuống. Đầu lưỡi nhẹ nhàng cắn mở cúc áo sơ mi của anh: "Tổng giám đốc Niên! Em sẽ không khiến anh thất vọng đâu!"
Ngay từ giây phút đầu tiên gặp anh, cô ta đã nhận ra anh là ai. Đây là nam chính trong những scandal đang rầm rộ khắp nơi thời gian gần đây. Chỉ có điều cô ta không nghĩ rằng một người mẫu nhỏ nhoi, không tên không tuổi như mình lại có cơ hội gặp được người thật. Anh anh tuấn, tài giỏi như thế, nhưng lại rất khó tiếp cận, mỗi một hành động đều đĩnh đạc thận trọng khiến cô say đắm. Ánh mắt anh cũng khác những người đàn ông khác, không có sự thèm thuồng, sốt sắng chỉ muốn nhào tới, nếu có thì chỉ là sự trầm tĩnh không thể nhìn thấu.
Nhưng anh say rồi. Đến cô ta cũng nhận ra hôm nay anh đang buồn. Không ngờ tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Thạch danh tiếng lẫy lừng khi say lại khiến người ta xót xa đến vậy...
-Hết chương 338-