Quyển 6 Chương 272: Bề ngoài bình yên, bên trong dậy sóng
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Ân Tầm09-07-2023 16:42:46
Nụ cười bên môi Niên Bách Ngạn càng đậm hơn. Anh vừa nói chuyện điện thoại vừa vòng đôi tay còn lại khóa cô trong lòng, đan tay vào tay cô. Như thế Tố Diệp có thể dựa luôn vào người anh. Cảm giác này thật tuyệt, rất chân thực, dường như cả trời đất này chỉ còn lại hai người họ, không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu.
Giữa hơi thở lại nhạt nhòa mùi rượu, xen lẫn hương thơm vốn có đầy quen thuộc của người đàn ông, pha trộn cùng hơi thở của cô. Tố Diệp nghiêng mặt, tìm được nơi bắt nguồn của nó. Thì ra nằm trên chiếc áo len mỏng của anh. Trên cổ áo sơ mi cũng có. Qua ánh đèn mờ ảo còn lờ mờ nhìn thấy vết rượu ngấm vào áo. Cô bèn cảm thấy rất kỳ lạ. Một là, trưa nay tới nhà họ Diệp rõ ràng anh uống rượu vang, còn đây là vết rượu trắng. Hai là con người Niên Bách Ngạn trước nay rất chú trọng diện mạo, cách ăn mặc, một người như vậy sao có thể cho phép trên cổ áo dính vết rượu?
Cô vô thức giơ tay chạm khẽ vào nó. Niên Bách Ngạn đang nghe điện thoại lại cầm lấy tay cô, đùa nghịch trong lòng bàn tay mình. Đầu kia điện thoại nói gì cô không có hứng thú, chỉ loáng thoáng nghe thấy nhập viện gì đó.
Chưa biết cuộc điện thoại đó kéo dài bao lâu. Tố Diệp ngồi dậy, trở về vị trí của mình, cầm đũa lên, tiếp tục thưởng thức món ngon. Niên Bách Ngạn vừa nói chuyện vừa quan sát cô. Thấy cô vùi đầu ăn uống, anh bất giác cong môi, trong con ngươi sâu hút ẩn chứa một sự cưng chiều.
Cuộc gọi cũng không dài lắm. Khi kết thúc, anh như đang suy nghĩ chuyện gì. Tố Diệp nhạy cảm phát hiện ra, hỏi anh sao vậy. Anh lắc đầu, nói không có gì. Không khí bữa cơm của hai người từ đầu tới cuối vẫn rất thoải mái, cho tới khi Niên Bách Ngạn một lần nữa nhắc lại chuyện lúc trưa.
Nụ cười trên môi cô tắt dần. Tuy rằng cô không thích nghe, nhưng thái độ cũng không gay gắt như ban sáng, chỉ cúi gằm, không lên tiếng. Niên Bách Ngạn thấy vậy cũng chỉ biết thở dài: "Vẫn nên về nhà thăm bố em thường xuyên."
Tố Diệp vẫn im lặng, cắn đũa.
Niên Bách Ngạn cũng không vội ép buộc cô. Anh cầm đũa lên, gắp một con tôm, đặt trước mặt cô: "Dù là một người bị tuyên án tử hình, cũng nên cho họ một cơ hội sám hối, huống hồ đó là bố em."
"Em không nhắc tới nhà đó không có nghĩa là em đã từ bỏ thù hận. Cho dù có từ bỏ cũng không đồng nghĩa với việc em sẽ chủ động gần gũi." Tố Diệp cố gắng để ngữ khí của mình ôn hòa một chút. Cô gảy gảy miếng tôm: "Tết Trung thu vốn là ngày tết đoàn viên. Đối với những người bên đó, em dẫu sao cũng là người ngoài. Không có em, tết Trung thu của họ sẽ càng vui vẻ hơn."
Niên Bách Ngạn lắc đầu: "Sợ là tết Trung thu này chính là khởi đầu cho những tai họa của nhà họ Diệp."
Chiếc đũa dừng lại trên miếng tôm. Tố Diệp không ngờ anh lại nói như vậy. Cô ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh, một lúc sau mới hỏi: "Thế là ý gì?"
Tai họa của nhà họ Diệp?
"Nguyễn Tuyết Mạn nhập viện rồi." Niên Bách Ngạn giơ tay gõ lên điện thoại, ám chỉ rằng đây chính là nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi.
Tố Diệp nghe xong, tò mò hỏi: "Đây là tai họa của nhà họ Diệp sao? Sao em lại cảm thấy đây là một chuyện vui vẻ, đáng nhảy múa hát ca nhỉ? Nguyễn Tuyết Mạn làm nhiều chuyện thất đức như vậy, nhập viện là dễ dãi cho bà ta lắm rồi."
"Bà ta nhập viện vì trúng độc, không bao lâu sau lúc em rời khỏi nhà họ Diệp. Bà ta ăn phải miếng đậu vàng có chứa kịch độc, lúc đưa tới bệnh viện đã cực kỳ nguy kịch, gần năm giờ chiều nay mới cấp cứu xong." Gương mặt Niên Bách Ngạn trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Nghe xong, Tố Diệp cũng dừng đũa, vẻ mặt khó tin. Cô tưởng Nguyễn Tuyết Mạn chẳng qua gặp chuyện nhỏ làm ầm lên, ví dụ như ăn đồ hỏng bị đau bụng, được đưa vào bệnh viện, nhưng không ngờ lại là trúng độc! Chuyện này làm sao có thể? Cô đã từng ở lại nhà họ Diệp một đêm. Tuy chỉ có một tối ấy thôi nhưng cũng đủ để chứng kiến cách bảo quản thực phẩm nghiêm ngặt của họ. Một gia đình quyền quý, đến bát đũa cũng có phòng để riêng, điều này có thể thấy mỗi một quá trình đều rất cẩn trọng.
Cô ngước mắt nhìn về phía Niên Bách Ngạn, lúc này mới thật sự muốn hỏi: "Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?"
Niên Bách Ngạn từ từ kể lại đầu đuôi từ sau khi cô đi.
Tố Diệp ăn cơm chưa được mấy miếng thì rời đi. Cô vừa mới đi, Diệp Lan đã đi theo, nói rằng muốn đuổi theo, bảo Tố Diệp quay lại, nhưng bị Nguyễn Tuyết Cầm bắt ngồi xuống ăn tiếp. Diệp Lan không phục, cãi lại mấy câu. Nguyễn Tuyết Cầm bèn lấy lý do nó định đi gặp Tố Khải ra để cấm nó không được ra khỏi nhà trong hai ngày tới. Diệp Lan giận dỗi bỏ về phòng, còn Nguyễn Tuyết Cầm cũng vì bầu không khí không vui vẻ mà rời khỏi bàn ăn.
Tâm trạng của Diệp Uyên vẫn trầm trầm. Chỉ có Niên Bách Ngạn biết lý do anh ấy trở nên như vậy. Anh ấy ăn không nhiều, gắp được mấy miếng. Sau khi Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Lan đi ra, anh ấy cũng về phòng, một lát sau thấy anh ấy khoác áo, đi ra khỏi nhà.
Cứ như thế, một bữa cơm đoàn viên tan tác hết cả.
Người đầu bếp bê món đậu vàng lên. Vốn dĩ mỗi người được một suất, nhưng vì có người đã không ăn nữa nên thừa ra mấy miếng. Nguyễn Tuyết Mạn vốn thích món này, bèn ăn nốt mấy miếng còn lại. Từ lúc Tố Diệp đi, Diệp Hạc Phong ăn cũng chẳng ngon miệng nữa, lại thấy mọi người trong bàn cứ lần lượt bỏ đi, tâm trạng ông càng bực dọc. Ông cũng không ăn đậu mà đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng vào lúc ấy, tai họa xảy ra.
Chiếc đĩa trong tay Nguyễn Tuyết Mạn bỗng rơi lạch cạch xuống đất. Bà ta lập tức cũng ngã vật ra, miệng trào bọt trắng, môi chẳng mấy chốc đã thâm tím lại, cả người co giật. Tất cả mọi người ở đó đều khiếp sợ. Niên Bách Ngạn vội vàng gọi xe cấp cứu, đồng thời gọi điện báo cho Diệp Uyên. Ai ngờ điện thoại của anh ấy lại để ở nhà, tạm thời không liên lạc được.
Xe cấp cứu và ô tô của anh đi song song trên đường. Nguyễn Tuyết Mạn nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Diệp Hạc Phong trong lúc tức giận đã báo cảnh sát. Nhân viên cảnh sát qua phân tích sơ bộ đã phán đoán: Nguyễn Tuyết Mạn đã bị ngộ độc thuốc chuột dẫn tới trúng độc. Vì chuyện này, cảnh sát bắt đầu điều tra những người làm trong nhà họ Diệp cùng với những người được thuê từ ngoài về.
Còn phía bệnh viện cũng tích cực cấp cứu cho Nguyễn Tuyết Mạn. Qua một hồi cam go, bà ta mới thoát chết trong gang tấc. Vì không thể liên lạc được với Diệp Uyên, Niên Bách Ngạn cũng phải túc trực ở đó. Tất cả mọi chuyện trước sau cùng việc nhập viện cho Nguyễn Tuyết Mạn đều do anh sắp xếp.
Đây cũng là lý do anh không thể đuổi theo cô ra ngoài ngay khi cô vừa rời khỏi.
Nguyễn Tuyết Mạn cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, Niên Bách Ngạn thấy mọi chuyện cũng đã yên ổn, không còn việc gì phát sinh nữa mới lấy lý do công việc rời khỏi bệnh viện. Cuộc điện thoại vừa rồi là Hứa Đồng gọi tới. Cô ấy nhận được thông báo, vội tới bệnh viện. Niên Bách Ngạn đã dặn dò nếu bệnh viện có tình hình gì phải lập tức báo với anh ngay.
Hứa Đồng nói trong điện thoại rằng Nguyễn Tuyết Mạn đã ổn, nhưng phải ở lại bệnh viện mấy ngày, vì thành phần ngộ độc khá nhiều, sức khỏe bà ta lại vốn yếu ớt.
Tố Diệp từ đầu tới cuối chỉ yên lặng lắng nghe, sau khi Niên Bách Ngạn kể xong tường tận câu chuyện, cô cũng chìm vào trầm mặc, nhưng đầu mày thì nhíu chặt. Thuốc chuột ư? Nhà họ Diệp không thể có chuột thì lấy đâu ra thuốc chuột?
Một lúc lâu sau cô mới hỏi: "Đã bắt được người hạ độc chưa?"
Niên Bách Ngạn lắc đầu.
Tố Diệp cắn môi, nghĩ rất lâu: "Anh nghi ngờ có kẻ rắp tâm hạ độc phải không? Vậy mục tiêu của kẻ này là ai? Em cảm thấy Nguyễn Tuyết Mạn chỉ vô tình bị trúng độc."
"Đây cũng là điều anh lo lắng nhất." Nét mặt Niên Bách Ngạn rất nặng nề: "Có thể ra tay ngay tại nhà họ Diệp, còn thần không biết, quỷ không hay, sợ rằng kẻ này đã sống lâu năm ở đây."
Tố Diệp gật đầu như đang ngẫm nghĩ gì đó: "Nếu Nguyễn Tuyết Mạn chỉ là con tốt thí mạng, thì người thực sự phải trúng độc là ai?"
"Lúc đó anh, Diệp Ngọc, chú hai em Diệp Hạc Thành đều đã ăn đậu vàng và bình an vô sự. Vậy thì những người chưa ăn còn em, Diệp Uyên, bố em, thím hai em Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Lan." Niên Bách Ngạn lần lượt phân tích: "Nguyễn Tuyết Mạn vốn thích đậu vàng, mỗi người chỉ có một phần nên bà ta đã ăn hết các phần còn lại."
Tới đây, anh ngừng lại giây lát, nhìn cô, không nói tiếp.
Nhưng Tố Diệp cũng hiểu ra rất nhanh. Cô chau mày: "Trong số những người chưa ăn, chỉ có ông ấy là có khả năng cao nhất." "Ông ấy" mà cô ám chỉ chính là Diệp Hạc Phong. Giọng cô lạnh giá đi rất nhiều, lạnh thấu tận tim can: "Có người định hại ông, nhưng Nguyễn Tuyết Mạn đã vô tình ăn nhầm miếng đậu vàng của ông!"
Nét mặt Niên Bách Ngạn đóng băng lại: "Mặc dù đây chỉ là phân tích của chúng ta, nhưng rất có thể chính là như vậy!"
Tố Diệp mím môi rất chặt, bàn tay đang nắm đôi đũa cũng siết chặt lại. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bực bội không thể nói rõ, hệt như cảm xúc lúc sáng tại nhà họ Diệp. Niên Bách Ngạn nhận ra tâm trạng cô đã thay đổi. Anh nắm lấy tay cô, nhưng lời nói vẫn đúng trọng tâm: "Theo như anh thấy, nhà họ Diệp chỉ yên bình bề ngoài, thực chất nước xiết đang chảy ngầm. Nếu hôm nay người trúng độc là bố em thì không biết nhà họ sẽ nổi sóng gió gì. Ngày nào còn chưa tìm ra kẻ hạ độc, ngày đó vẫn còn nguy hiểm."
"Chẳng phải đã có cảnh sát can dự vào sao? Chuyện này chúng ta cũng không thể đề phòng được." Cô hờ hững đáp.
"Nếu em không quan tâm, tâm trạng sẽ không phức tạp vậy đâu."
Tố Diệp bỗng cảm thấy buồn phiền. Cô đặt đũa xuống, tới gần bên anh, ôm chặt lấy cổ anh, nói với vẻ mệt mỏi: "Dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì, chúng ta đừng nói chủ đề này nữa được không? Em không muốn nghe."
Niên Bách Ngạn ôm lấy cô, thở dài.
Trung thu, ngắm trăng trở thành chuyện thi vị.
Cả nhà Lâm Yêu Yêu đã đặc biệt chọn một nhà hàng rất thích hợp để thưởng nguyệt. Sau khi ăn uống no nê, họ mới quay về nhà. Giữa chừng, Đinh Tư Thừa cũng gọi cho cô mấy cuộc, hỏi cô đang ở đâu, ý muốn đón Trung thu cùng cô. Nhưng người bắt máy đều là bà Lâm, thái độ vô cùng khó chịu. Lâm Yêu Yêu sợ ảnh hưởng tới không khí ngày tết bèn nhắn tin cho Đinh Tư Thừa, nói rằng tối nay cô đón Trung thu với bố mẹ, anh đừng gọi điện nữa.
Đinh Tư Thừa nhắn lại rất nhanh, chu đáo dặn dò đừng quên uống thuốc sau khi ăn, trước khi ngủ phải uống một cốc sữa. Lâm Yêu Yêu nhìn điện thoại hồi lâu, cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nửa sau bữa cơm trở thành buổi phê bình Đinh Tư Thừa của bà Lâm. Ông Lâm không góp ý kiến, chỉ thở dài. Bà Lâm gần như đã mắng hết tổ tông ba đời của anh ta. Cuối cùng Lâm Yêu Yêu phải nhẹ nhàng nói một câu: Trong tình yêu không có ai đúng ai sai. Có trách thì trách con nghĩ quẩn, không thể mắng người ta được.
Bà Lâm đau lòng nhìn con gái.
Khi ba người quay về nhà cũng đã hơn tám giờ tối. Đi vào tiểu khu, Lâm Yêu Yêu cảm thấy cách đó không xa có đèn xe bật sáng, cùng tiếng còi xe vang lên. Nhìn kỹ hóa ra là xe của Diệp Uyên. Anh thò đầu ra khỏi cửa kính, vẫy tay chào cô...