Quyển 4 Chương 125: Một cảnh xuân

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Ân Tầm 09-07-2023 16:42:49

Lâm Yêu Yêu cảm thấy, chắc chắn kiếp trước mình đã tạo không ít nghiệp chướng, thế nên kiếp này mới gặp phải một gã đàn ông phiền phức đến mức này. Từ Tours đến Paris, cô và cái gã vô lại đó gần như như hình với bóng. Mặc dù anh ta không mặt dày chủ động làm phiền, nhưng lúc nào cũng xuất hiện xung quanh cô như ma quỷ, khiến cô luôn có ảo giác rằng, lẽ nào mấy cơ trưởng toàn thành phần nhàn rỗi cả sao? Chẳng biết có phải nhìn khuôn mặt đó của anh ta nhiều quá rồi không mà đến cả nằm mơ cũng mơ thấy. Điều khiến cô khó chấp nhận nhất là cái gã khốn đó luôn nghĩ ra cách để đặt được phòng ngay bên cạnh phòng cô. Chuyện này thì thôi đi, khách sạn cũng chẳng phải do cô mở, ai sống bên cạnh cô cũng chẳng có quyền lựa chọn... Nhưng, tối nay thì quá đáng lắm rồi! Thật ra cách âm giữa các phòng trong khách sạn rất tốt. Chỉ có điều tiếng kêu của người phụ nữ ở phòng bên quá mãnh liệt. Ban công phòng cô ở chỉ cách ban công phòng anh ta một bức tường, thế nên nghe rất rõ ràng. Động tĩnh ở phòng bên không nhỏ, người phụ nữ gần như hét khản cả cổ. Nếu không phải kèm theo tiếng rên rỉ là những thanh âm ám muội, cô còn nhầm tưởng phòng bên đang có án mạng. Cô sắp điên rồi. Vốn dĩ cô đã có bệnh lạ giường, ngủ ở nơi mới sẽ không được ngon giấc, giờ lại cộng thêm những âm thanh tàn phá lỗ tai con người ta thế này. Thế là cô tìm một vật cứng ra sức đập vào tường, tiếng động ở phòng bên ngắt quãng một lát. Cô hít sâu, nhưng còn chưa đợi hơi thở của cô chấm dứt, bên cạnh lại kêu to, thậm chí càng lúc càng to. Lâm Yêu Yêu tức đến vò đầu bứt tai, lập tức xông ra khỏi phòng, khi đi tới cửa phòng bên cạnh, cô vung tay bắt đầu đập mạnh, sắc mặt sốt ruột. Vậy mà trong căn phòng cảnh xuân vẫn tiếp diễn, vốn chẳng quan tâm tới sự phẫn nộ của cô. Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cô là sẽ khiếu nại. Nhưng rồi cô lại nghĩ, gã đàn ông đó ngoài thân phận cơ trưởng ra thì cô chẳng biết gì hết, lỡ như vô tình đắc tội với một kẻ biến thái hoặc một kẻ giấu tâm bệnh trong lòng thì phải làm sao? Chân trước chạy đi khiếu nại, không chừng chân sau đã bị anh ta báo thù... Nghĩ tới đây, Lâm Yêu Yêu bất giác rùng mình, đừng trách cô suy nghĩ lung tung, ở cùng với Tố Diệp một thời gian dài, dù sao cô cũng được tiêm nhiễm vào đầu một số mặt đen tối của con người. Lại quay trở về phòng, nghe thấy người phụ nữ phòng bên tiếng sau to hơn tiếng trước, như con thuyền nhỏ bị sóng dữ dồn ép, không ngừng kêu "Uyên... Uyên..." gì đó. Cô thẳng thừng dùng gối bịt chặt hai tai lại, hình như cũng có chút tác dụng. Đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì lại nghe thấy tiếng sung sướng càng gần hơn, rõ nét hơn. Cô ngồi bật dậy, tìm được chính xác hướng phát ra âm thanh, lại ở gần ban công! Quá vô liêm sỉ! Lâm Yêu Yêu hoàn toàn bị chọc giận, đốm lửa nhỏ cháy trong lồng ngực giống như bị đổ thêm dầu bỗng chốc bùng lên thành ngọn lửa lớn, thiêu rụi nốt chút lý trí và nhẫn nại cuối cùng của cô. Lần này cô ra thẳng ban công, không suy nghĩ gì trèo qua tường bao, chuẩn bị người thật xuất hiện, để dạy dỗ cái tên háo sắc ở phòng bên. Nhưng mà. Cô đánh giá quá cao khá năng tiếp nhận của bản thân, những tưởng dựa vào ngọn lửa ngập tràn... à không, nên nói là ngọn lửa phẫn nộ sớm đã tràn ra khỏi lồng ngực đủ để dẫn dắt sức chịu đựng của mình tới đối đầu với anh ta, đuổi cùng diệt tận anh ta. Thực tế là, sau khi cô tinh thần hăng hái, chân sau vừa đứng vững được vào ban công phòng bên, thì cảnh xuân sống động đập vào tầm mắt suýt chút nữa khiến cô mềm nhũn chân, lộn cổ từ tầng hai mươi mấy xuống đất. Ban công nhìn thẳng vào trong phòng khách, còn đôi nam nữ đó đang quấn lấy nhau bên sôpha. Từ góc độ của Lâm Yêu Yêu vừa hay có thể thu hết vào tầm mắt những đường nét trôi chảy cùng khuỷu tay rắn chắc của người đàn ông. Chỉ có điều, khuỷu tay anh ta đang bị một cô gái Tây hết sức lẳng lơ chiếm giữ, mái tóc xoăn vàng ruộm như dây leo mọc lan tràn trước ngực người đàn ông, cùng vì những động tác cuồng dã của anh ta mà nó tung ra như những làn sóng. Cô ta bị đè lên tường ở một góc sôpha. Chỉ có một chân đi một chiếc guốc cao khoảng mười hai phân là đặt trên mặt đất, đung đưa. Đôi chân dài còn lại đang treo lơ lửng trên cánh tay người đàn ông. Ánh đèn chiếu rọi lên làn da người đàn ông, từng múi cơ bắp theo từng vận động cũng lên xuống nhịp nhàng, tráng kiện gợi cảm. Cô gái đó có lẽ chịu không nổi sức tiến công của anh ta, ánh mắt rã rời, từng tiếng rên rỉ tình ái thay bằng những tiếng hét chói tai, mệt mỏi. Bàn chân duy nhất chống đỡ sức nặng của cả cơ thể giờ cũng bắt đầu run lẩy bẩy. Người đàn ông thấy vậy cũng thuận đà tóm luôn bàn chân đó của cô ta, như vậy cô ta đã hoàn toàn dựa hẳn vào sức mạnh của anh ta. Cô gái Tây vắt vẻo trên người anh ta, không ngừng gào thét tên anh ta, nét mặt vừa đau khổ lại vừa thỏa mãn. Lâm Yêu Yêu với bộ quần áo ngủ trên người kinh hãi đứng ngoài ban công, trợn tròn hai mắt nhìn một cảnh sóng tình cuộn trào trong phòng, nhất thời đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích được, ánh mắt nhìn vào đúng vị trí giao hợp triền miên của hai con người một cách chính xác. Đừng trách cô vừa liếc nhìn đã thấy. Có trách thì trách góc độ của người đàn ông đó cho cô một cái cớ rất thích hợp để nhìn trộm. Cô nhìn rất rõ,"cự long" của anh ta đâm sâu vào cơ thể người phụ nữ, thậm chí còn nhìn được cả từng mạch máu chi chít trên đó, từng đợt từng đợt tiến thẳng vào nơi muốn tới. Người phụ nữ rã rời trong lòng anh ta như một nhúm mì vắt, đôi chân dưới sự đàn áp của con rồng to con đó cũng mất hết sức lực. Mỗi lần eo anh ta chuyển động là từng quầng sáng của ánh đèn cũng lắc lư theo. Cảnh tượng trước mắt khiến người thứ ba cảm thấy đúng là một bộ phim đủ để nhận giải Vàng Oscar. Có trách thì trách thân hình của người đàn ông đó quá tuyệt vời. Gió đêm đánh thức lý trí của Lâm Yêu Yêu. Cô xin thề, khoảnh khắc cô hoàn hồn trở lại, cô thật sự đã có suy nghĩ sẽ co cẳng chạy thật nhanh. Tiếc là, người phụ nữ trong phòng phản ứng hình như còn mãnh liệt hơn cô. Một tiếng kêu thất thanh gần như đâm thủng màng nhĩ Lâm Yêu Yêu. Cô vô thức bịt chặt tai, bất giác nhớ tới Tố Diệp, cảm giác áy náy đối với cô ấy trào dâng như nước sông không thể dứt. Nghĩ lại bình thường mình có chút chuyện đáng sợ là cũng hét ầm lên bên tai cô ấy, đúng là làm khó cho cô ấy rồi. Cô gái Tây lập tức đẩy người đàn ông ra, vớ lấy chiếc váy vứt bừa bãi trên sôpha che lấy cơ thể, giơ tay chỉ về phía Lâm Yêu Yêu đứng ngoài ban công, nét mặt hoảng hốt không khác gì gặp ma. Người đàn ông lại chẳng hề ngạc nhiên, như đã sớm biết bên ngoài ban công có người vậy, đường hoàng quay người về phía cô, nở nụ cười xấu xa, giơ tay ý gọi cô lại. Lúc này, thứ đồ cỡ khủng đó của anh ta hoàn toàn đập vào mắt Lâm Yêu Yêu không sót một chi tiết, cô bỗng thấy run cầm cập. Khi tiếng hét của người con gái Tây vừa dứt cũng hét lên kinh hãi, ngay sau đó hai chân đó phục hồi được khả năng vận động, bò qua ban công phòng mình như một con thỏ. Từng phút từng giây trôi qua. Phòng bên cạnh cuối cùng cũng không còn thấy động tĩnh gì nữa. Lâm Yêu Yêu nằm lên sôpha, cố gắng không nhớ tới cảnh tượng vừa nhìn thấy. Còn về việc bên kia sau đó xảy ra chuyện gì cô vốn không muốn biết. Không biết đã qua bao lâu, ngoài ban công có tiếng động khe khẽ. Cô lò dò lại gần, bên ngoài cửa sổ không một bóng người. Vừa định quay người rời đi nhưng thấy không yên tâm, cô bước tới nhìn kỹ một lần nữa. Ai ngờ gương mặt một người đàn ông đột ngột xuất hiện ở bên cạnh khiến cô giật nảy mình, không kịp suy nghĩ gì, vội vàng khóa chặt cửa sổ. Diệp Uyên nửa thân trên trần như nhộng đứng ngoài ban công, dưới eo thắt chiếc khăn tắm màu trắng, thấy cô phòng mình như phòng trộm, anh không nhịn được cười, không đi ngay mà lười biếng dựa vào cánh cửa thủy tinh, nhìn người con gái đang hốt hoảng luống cuống trong phòng qua lớp thủy tinh mỏng. "Này! Bất công quá đấy? Em dọa cho gái của tôi bỏ chạy rồi." "Cút đi! Cái đồ háo sắc, biến thái!" Lâm Yêu Yêu lùi sau một bước, mặc dù cách lớp cửa, nhưng dù sao vẫn phải đề phòng, nói rồi cô lại nhấc điện thoại trên bàn uống nước lên vẫy về phía anh ta. "Mấy ngày rồi không nói chuyện với tôi, vừa mở lời đã mắng chửi, không hay lắm thì phải?" Thủy tinh ít nhiều đã làm mềm đi giọng nói của anh ta, nhưng chẳng che được cái vẻ ba lăng nhăng trên nét mặt. Anh ta dồn hơn nửa trọng lượng của cơ thể vào cánh cửa, bèn gõ cửa vừa nói: "Thêm nữa hai chúng ta ai biến thái cũng phải nói lại chứ nhỉ? Vừa rồi là ai đứng bên ban công nhà tôi làm quan sát viên ấy nhỉ?" "Anh! Anh..." Lâm Yêu Yêu tức đến run cả người, hét lớn về phía anh ta: "Lưu manh!" Diệp Uyên cười, cố ý gõ cửa mạnh thêm: "Thỏ con ngoan, mở cửa ra nào!" "Cút!" "Em cũng phải chịu trách nhiệm chứ?" "Chịu trách nhiệm cái đầu anh ấy!" "Chúng ta nói chuyện phải lý một chút." Diệp Uyên vô cùng nhẫn nại, chớp mắt với cô: "Tôi là đàn ông từng này tuổi rồi cũng phải có nhu cầu sinh lý, đây cũng là chuyện thường tình. Em thì hay rồi, khi hưng phấn của tôi mãnh liệt nhất em lại như quỷ xuất hiện ngoài ban công, dọa tôi như thế dễ sinh bệnh lắm." "Sao không dọa cho anh chết đi? Vừa hay bớt một kẻ gây hại." Lâm Yêu Yêu rất không khách khí. "Cô bé à, nói chuyện đừng cay nghiệt quá, cẩn thận không lấy được chồng đâu." Anh ta cười đểu. Lâm Yêu Yêu chỉ hận không thể ngay lập tức ném thẳng chiếc điện thoại trong tay vào đầu anh ta, nhưng cuối cùng vẫn nhịn. Cô chỉ cần mở cửa là sẽ dẫn sói vào phòng, cái tên cầm thú đội lốt người này dám không mặc gì đứng trước mặt cô, còn chuyện gì mà anh ta không dám làm? Cô quay người định đi, ai ngờ người đàn ông phía sau không chịu buông tha: "Đừng đi mà!" Giọng nói này khiến cả người Lâm Yêu Yêu nổi da gà, phẫn nộ quay đầu, giận dữ nhìn tên yêu nghiệt ngoài cửa sổ. "Cả người tôi giờ đang nóng hừng hực, cũng chẳng mong em chủ động hiến thân dập lửa, nhưng nói chuyện với tôi một chút chắc được chứ?" "Chẳng hơi đâu quan tâm tới anh." "Đừng thế. À, đúng rồi! Còn chưa biết tên em là gì?" Lâm Yêu Yêu cười khẩy: "Anh không định làm quen với tôi bằng diện mạo này đấy chứ?" "Có gì không được?" Diệp Uyên cười tươi như hoa, đẹp đến nỗi có thể ví nó với đóa hoa mai đầu cành: "Rất vui được làm quen với em, em có thể gọi tôi là Uyên." Lâm Yêu Yêu lập tức nhớ tới cái tên cô gái Tây đó hét lên lúc khi cảm xúc mãnh liệt, cảm giác rùng mình khó khăn lắm mới xóa bỏ được giờ lại quay về. Cô thật sự không muốn nhìn thấy bộ mặt đó nữa, đi tới trước giơ tay kéo rèm cửa lại. "Này! Em còn chưa cho tôi biết tên em mà." Diệp Uyên đập tay lên cửa. "Cạch" một tiếng, Lâm Yêu Yêu thẳng thừng tắt luôn cả điện trong phòng khách. Tố Diệp đổ bệnh. Sau lần dầm mưa ấy cô bị cảm nặng. Thế mới nói cuộc sống một mình có cái tốt cũng có cái xấu. Cái tốt là được hưởng thụ sự tự do, thích về mấy giờ thì về, muốn làm thế nào thì làm thế ấy. Cái xấu là việc gì cũng phải một mình đối mặt, đến bị ốm cũng chẳng ai ở bên. Ít nhất thì, khoảng thời gian này, Tố Khải bận rộn bù đầu không có thời gian quan tâm tới cô. Cậu và mợ vừa gọi điện là cô tắt máy ngay, cô không muốn làm phiền bất cứ ai. Nhưng giữa lúc đó Niên Bách Ngạn có gọi điện cho cô. Anh đang đi công tác, sau khi nghe thấy cái giọng vịt đực của cô trong điện thoại, một hồi lâu anh không lên tiếng. Tố Diệp không nói rõ nguyên nhân với anh, cuối cùng anh dặn dò cô một câu đơn giản: Nhớ đi khám bác sỹ, uống nhiều nước.