Quyển 4 Chương 153: Hạnh phúc sau những giọt nước mắt
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Ân Tầm09-07-2023 16:42:48
Sự căng thẳng lan tràn trong trái tim Tố Diệp, dần dần trở thành sóng cuộn. Cô yên lặng nằm trong lòng Niên Bách Ngạn, khuỷu tay rắn rỏi của anh như xây cho cô một bức tường thành vững chãi. Cô thuộc về nơi này. Ngước mắt lên nhìn anh, anh cũng cúi xuống nhìn vào mắt cô. Khoảnh khắc này, cảm giác thật tuyệt, đến nỗi khiến cô lầm tưởng tất cả thật sự sẽ kéo dài mãi mãi.
Qua ánh mắt anh, Tố Diệp dường như cũng đọc được sự vĩnh hằng. Hoặc có thể giống như đã vượt qua bao khó khăn, chờ đợi hàng ngàn năm mới gặp lại, cô và anh có lẽ đều thuộc về nhau.
Khi tấm lưng cô dính sát vào giường, xúc cảm lạnh buốt như đầu kim đâm qua ngón tay đã đánh thức lý trí của cô. Cô giằng co, muốn ngồi dậy, nhưng Niên Bách Ngạn đã áp sát người xuống, dưới ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, nửa thân người để trần của anh hiện rõ từng múi cơ bắp cuồn cuộn. Xen lẫn trong hơi thở thoảng hương gỗ mộc, vẫn trong lành ngọt ngào như mọi lần. Hơi thở quen thuộc đến thế, khiến khóe mắt cô ướt đẫm, cổ họng run lẩy bẩy. Cô chỉ dám nhìn tới sống mũi cao thẳng, rồi dần dần nhìn xuống, chiếc cằm góc cạnh, yết hầu gợi cảm, theo cổ xuống đập vào mắt là bờ vai dài rộng rắn chắc, những đường cong thô kệch nhưng khỏe khoắn. Nơi xương quai xanh đang dựng đứng lên. Điều này chứng tỏ dáng anh rất chuẩn, xương thịt cân bằng, những múi cơ cũng phân định rạch ròi, là thành quả của một người chăm chỉ tập thể dục.
Cô muốn ngắm nhìn dáng hình thân thuộc này. Đã nhiều lần được say ngủ trong vòng tay anh, từng đường nét trên cơ thể, thậm chí là đường nhân ngư, niềm tự hào của người đàn ông, cô cũng quen thuộc. Chỉ duy nhất đôi mắt anh cô không dám nhìn thẳng.
Đôi mắt Niên Bách Ngạn, thường ngày nghiêm nghị và xa cách, nhưng lúc này đây cho dù cô không ngẩng đầu lên cũng cảm nhận được ánh mắt rực lửa của anh. Cô hơi e sợ sự nhiệt tình ấy, nó như hai ngọn lửa bùng lên thiêu rụi trán cô rồi thiêu đốt toàn thân.
Bờ môi anh nhanh chóng áp sát, Tố Diệp liền nhắm chặt hai mắt lại. Cô sợ sẽ hóa thành tro bụi dưới ánh mắt ấy, nhưng kỳ lạ là cô vẫn cảm nhận được lực hôn của Niên Bách Ngạn. Nó khẽ khàng chạm vào mũi cô, khi lướt xuống đôi môi có phần mạnh bạo hơn, ngang ngược cạy mở môi và răng của cô. Cô vẫn không mở mắt, cả người cứng đờ như thớt gỗ, còn bản thân chẳng khác nào như cá nằm trên thớt.
Một lúc lâu sau, nụ hôn của Niên Bách Ngạn mới chuyển hướng sang vành tai, lần này nó trở nên mềm mại, hơi thở đục ngầu nóng hầm hập. Cô nghe thấy anh khẽ lên tiếng, thanh âm hơi khàn: "Mở mắt ra!"
Nhưng cô chỉ càng nhắm chặt hơn.
Niên Bách Ngạn khẽ thở dài, rồi cúi đầu hôn lên mí mắt đang run rẩy của cô, giọng nói như đang dỗ dành: "Diệp Diệp! Nhìn anh đi!"
Hàng mi dài như con ve sầu khẽ vỗ cánh, cảm giác hơi ươn ướt trên khóe mi cũng khiến người ta xót xa. Cuối cùng cô cũng mở mắt, bị ép nhìn vào đôi mắt sâu như biển khơi đó của Niên Bách Ngạn. Nó thậm chí còn đen đặc hơn mọi ngày, phấp phỏng một dục vọng chân thực nhất của người đàn ông với người phụ nữ.
"Niên Bách Ngạn..." Ánh mắt anh quá nóng. Cô thật sự không dám nhìn, đến hơi sức để gọi tên anh cũng gần như biến mất.
Nhưng anh lại giơ tay siết nhẹ gương mặt cô, ra lệnh cho cô nhất thiết phải nhìn anh.
"Tại sao?" Tại sao anh lại ép buộc cô như vậy? Cô không quen với một Niên Bách Ngạn như thế này.
Ánh mắt anh dần ôn hòa hơn, ngón tay khẽ vuốt ve gò má cô, thì thầm: "Nhìn anh, em sẽ không coi anh là người khác."
Cô ngẩn người.
"Có thể là người bạn trai trước đây của em, hoặc là Đinh Tư Thừa mà em vẫn thích." Đôi mắt anh dấy lên một nỗi đau đớn: "Anh muốn em nhìn rõ anh là ai."
Trái tim Tố Diệp nhói đau, cô lắc đầu: "Không, anh hiểu lầm rồi! Chỉ là em không dám nhìn anh."
"Tại sao?" Anh thành thật hỏi.
Cô ngước mắt lên, có chút hoảng loạn: "Tiếp cận anh chẳng qua chỉ là ý nghĩ xấu xa muốn gây chuyện của em, nhưng em chưa từng thật sự nghĩ tới chuyện tiến thêm một bước sẽ thế nào. Niên Bách Ngạn! Em... Em..."
"Anh muốn em thuộc về anh, hoàn toàn, trọn vẹn." Niên Bách Ngạn bỗng bật cười.
"Em chưa từng nghĩ vậy." Giọng nói của Tố Diệp như bị khé cổ.
Niên Bách Ngạn khẽ cười, cúi đầu chân thành nhìn vào mắt cô, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Diệp Diệp! Anh tưởng em đã hiểu suy nghĩ của anh. Anh tưởng khi anh đưa em về khách sạn em đã biết rõ, anh muốn có được điều gì."
"Nhưng anh nói..."
"Anh đã từng nói anh chỉ cho phép em chơi đùa với lửa một hai lần thôi." Anh hôn nhẹ lên trán cô như chuồn chuồn đạp nước.
Tố Diệp trừng mắt: "Em đâu có trêu chọc anh lần nữa?"
Niên Bách Ngạn tươi cười, lắc đầu: "Một lần nữa xuất hiện trước mặt anh đã là hành vi chơi đùa với lửa rồi."
"Anh..."
"Suỵt!" Anh nghiêng đầu, mơn man nhẹ nhàng lên cổ cô.
"Nhưng hai chúng ta không thể..." Cô muốn ngăn cản đầu anh đang không ngừng di chuyển, nhưng ngón tay đã tê dại hoàn toàn.
Nhiệt độ trên môi anh như làm tan chảy cơ thể cô, dẫn dắt nhiệt của cả người cô cũng tăng cao. Khi anh khẽ ngậm lấy tai cô, cảm giác ấm áp từ đầu lưỡi nhanh chóng lan ra. Nhất là cô có thể cảm nhận rõ ràng "niềm tự hào" của người đàn ông cũng đang bừng bừng khí thế. Khoảng không gian giữa hai chân cô bị nó cọ vào đau đớn, nhưng tựa như có một dòng nước ấm chảy qua, cho tới khi một nơi nào đó trong cơ thể cũng bị dòng nước ấy công kích, dần trở nên ẩm ướt.
"Diệp Diệp!" Anh khẽ lẩm bẩm tên cô bên tai, thanh âm vì thân mật mà trở nên mơ hồ không rõ, nhưng cũng đủ để cả người Tố Diệp run lên. Anh nói: "Chúng ta có thể, bởi vì, anh và cô ấy hữu danh vô thực."
Nụ hôn của anh và câu nói này đồng thời rớt xuống, di chuyển tới xương quai xanh. Bàn tay cũng càng lúc càng bạo dạn, cởi dần từng cúc áo của cô, vạt áo trượt xuống vai, để lộ ra cảnh xuân phập phồng nhấp nhô lên xuống. Anh nhìn mãi nhìn mãi, ánh mắt dần thay đổi, đang định cúi xuống, đã bị cô giữ chặt đầu lại.
"Anh vừa nói gì cơ?"
Niên Bách Ngạn cười biểu hiện kinh ngạc của cô: "Anh nói còn chưa đủ rõ ràng sao?"
"Ý của anh là... anh và Diệp Ngọc... hai người là..." Lại còn nói lắp chứ.
Nụ cười của anh càng lúc càng rạng rỡ: "Nói cách khác, bây giờ anh hoàn toàn có quyền có được em, với tư cách của một người đàn ông độc thân chưa vợ trước pháp luật."
"Trời đất ơi! Sao hai người lại to gan đến vậy?" Tố Diệp hoàn toàn chấn động, con ngươi như chực rớt ra ngoài. Nhưng tim cô đập rất nhanh, như có một cảm xúc vui mừng điên cuồng lan khắp cơ thể.
Niên Bách Ngạn chỉ cười mà không nói gì.
"Nhưng tại sao Diệp Ngọc lại làm vậy?" Cô vẫn chưa tới mức đầu óc quay cuồng.
Niên Bách Ngạn khó xử, khẽ thở dài: "Diệp Diệp! Không phải em muốn anh kể lại cho em nghe từ đầu tới cuối câu chuyện trong lúc này chứ?"
Đầu tiên Tố Diệp sững sờ nhưng nhanh chóng nhận ra khát vọng ẩn chứa trong đôi mắt anh, gò má cô ửng hồng. Cô không nhịn được cười, kèm theo đó là một niềm vui và hạnh phúc cực độ dâng trào trong tim, khiến cô không kiềm chế nổi, vòng tay qua cổ, thầm gọi tên anh: "Niên Bách Ngạn... Niên Bách Ngạn... Có phải em đang nằm mơ không? Anh không lừa em đấy chứ?"
Có lẽ chẳng cần đợi anh nói rõ nguyên nhân nữa. Diệp Ngọc rất yêu Tăng Vũ nhưng Tăng Vũ lại dành tình cảm cho Khúc Nghệ, cô ta không thể cô độc cả đời được? Có những lúc, hôn nhân trong những gia đình quyền quý chưa chắc đã vì tình yêu, quan trọng là môn đăng hộ đối, giống như bố cô và Nguyễn Tuyết Mạn vậy.
"Ngốc ạ, người anh không muốn lừa gạt nhất chính là em." Không phải Niên Bách Ngạn không nhìn ra niềm vui sướng trong đáy mắt cô, tim anh càng thêm ấm áp, đầu ngón tay càng thêm dịu dàng, anh khẽ đặt tay lên eo cô, kéo đi lớp ngăn cách cuối cùng: "Chỉ vì anh quá ích kỷ, vì anh muốn được danh chính ngôn thuận hơn để bảo vệ em."
Tố Diệp nhìn anh. Cô hiểu những lời anh nói, khẽ cụp mắt xuống, đỏ mặt coi như ngầm đồng ý. Chưa bao giờ trái tim anh cảm thấy ấm áp và đầy ắp như thế này, vì thế anh lại càng cẩn thận và trân trọng hơn, sống mũi cao cao vùi vào nơi mềm mại. Nó như một dãy núi cao lớn chạy dài. Hai đóa hoa mai nhỏ xinh run rẩy trên đỉnh núi khiến anh muốn được thưởng thức ngay lập tức.
Tuyệt đẹp đúng như anh tưởng tượng, thậm chí cả sự run rẩy của người con gái phía dưới khi bị trò đùa đó kích thích cũng khiến anh điên cuồng. Nhưng đúng lúc anh muốn tiến sâu thêm cảm nhận nét đẹp của cô, Tố Diệp lại gấp gáp gọi tên anh, thậm chí giơ tay chặn môi anh lại.
Niên Bách Ngạn trở nên bối rối, khó chịu. Khi anh ngước lên, trong đáy mắt toàn là những vụn sáng lộn xộn, chất giọng khàn đặc như cát sỏi lăn qua: "Ngoan ngoãn cho anh có được không? Đừng giày vò anh nữa!" Mấy lần trước anh nhẫn nhịn cực khổ vô cùng. Anh chưa từng nghĩ hóa ra sức kiềm chế của mình lại lớn tới vậy. Nhưng như thế không có nghĩa lần nào anh cũng có thể khống chế được bản thân, nhất là dưới thân mình có một người con gái dịu dàng, cái miệng chúm chím, chiếc cằm nhọn, gò má ửng hồng, còn lo lắng run rẩy dưới ánh mắt anh, lại càng toát lên một sức quyến rũ mê người.
Đôi chân thon dài thẳng tắp, vòng ba đầy đặn, vòng eo thon gọn vừa đủ, khi thắt tới ngực lại nở nang, phác họa một thân hình hoàn hảo. Cô như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo của Thượng đế, hoàn hảo tới mức người đàn ông nào nhìn vào cũng đều có suy nghĩ muốn phạm tội, anh chẳng phải ngoại lệ.
Thậm chí có thể nói, ý muốn phạm tội này đã sớm quanh quẩn trong đầu óc anh không biết bao nhiêu lần rồi.
"Em... Em muốn..." Tố Diệp ngượng chín mặt, hơi nóng hầm hập phả ra, xấu hổ khẽ liếc nhìn anh. Từ góc độ này trông anh càng hấp dẫn lạ thường.
"Em muốn thế nào?" Niên Bách Ngạn không nỡ giận cô, thấy cô muốn nói gì lại ngập ngừng, anh kìm nén lại sự kích động đã lên dây cung, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tố Diệp cắn chặt môi, mặc dù đỏ mặt nhưng vẫn nói hết những gì muốn nói: "Em... muốn xem thử... cái đó của anh."
Niên Bách Ngạn ngẩn ra trong giây lát nhưng nhanh chóng phản ứng lại, thấy mặt cô đỏ từ má cho tới tai anh không nhịn được cười. Tố Diệp thấy vậy càng muốn tìm một cái lỗ chui xuống, giơ tay bịt chặt miệng anh: "Không được phép cười em! Em cứ muốn nhìn hàng thật đấy thì sao nào?" Cô tò mò cơ thể anh thì có gì không đứng đắn đâu? Ít nhất thì về chuyện này cô luôn yêu cầu sự công bằng.
Niên Bách Ngạn nhịn cười, kéo tay cô ra, khóe môi vẫn còn thấp thoáng nụ cười, giọng nói thâm trầm mang theo chút gợi cảm đầy mê hoặc: "Em chắc chứ?"
Tố Diệp hít sâu, tim đập thình thịch không ngớt, nhưng vẫn gật đầu dứt khoát. Cô muốn xem thật mà.
Niên Bách Ngạn nở một nụ cười xấu xa. Anh dướn thẳng người dậy, kéo tay cô, tháo chiếc khăn tắm thắt ở eo ra. Anh mặc quần lót. Thứ đó nằm ngang, đã hoàn toàn thức tỉnh sau màn cọ xát vừa rồi. Sự chủ động của cô càng kích thích dục vọng trong anh. Mặc dù nó được lớp vải bọc bên ngoài nhưng sau khi căng cứng vẫn có thể nhìn rõ từng đường nét tung hoành giữa hai bắp chân. Thậm chí có thể nói chiếc quần đã không còn giam giữ được cảm giác bộc phát muốn thử sức của nó nữa.
Tố Diệp bất giác nuốt nước bọt, giơ tay chỉ về phía đó: "Nó... Nó lớn quá..."
Niên Bách Ngạn siết chặt cằm cô, nhướn mày: "Em từng nhìn qua rất nhiều người?"
"Đương nhiên!" Cô tùy ý đáp, trong đầu không hiểu sao bỗng hiện lên hình ảnh một người đàn ông gầy còm như khỉ. Anh ta không những gầy cả thứ đó cũng nhỏ xíu. So với thứ "hoành tráng" đang căng lên trước mắt cô đây đúng là sự khác nhau dưới đất và trên trời, trẻ con và người lớn. Mặc dù nó vẫn được cột chặt, nhưng chỉ liếc mắt cũng đủ biết kích cỡ vĩ đại của nó, như chính dáng người Niên Bách Ngạn vậy.
Niên Bách Ngạn nghe xong tay bỗng siết mạnh hơn: "Em nói gì?"
"Nhờ có người anh em, người đồng nghiệp Lương Hiên của anh, em gần như đã phải xem toàn bộ các đĩa phim người lớn mà anh ta để lại, không sót cái nào." Tố Diệp thấy sắc mặt anh đột nhiên trầm hẳn xuống, không nhịn được, cười thầm. Những ngón tay vẫn cứng đờ không dám động đậy lung tung, chỉ cần chống lên vị trí đường nhân ngư là đã cảm nhận được sức mạnh và nhiệt độ bừng bừng khí thế của "thằng bé" ấy. Đó là một khoảng thời gian đặc biệt, lần đầu tiên xem cô không chịu được, nôn thốc nôn tháo mấy lần. Sau mấy ngày được rèn luyện, mài giũa, cô đã chuyển từ thái độ chống đối sang quan sát học hỏi. Chỉ trong vòng có mấy ngày, cô đã được chứng kiến vô số các kiểu biểu cảm của đàn ông khi giao hợp. Thậm chí khi chạm tới điểm cuối cùng, mặt họ còn méo xệch, không biết trông Niên Bách Ngạn sẽ thế nào.
Lúc đó Niên Bách Ngạn mới bật cười, lại gần cô, hơi thở nóng rẫy phả lên đỉnh đầu: "Vậy tốt nhất là em cứ nhìn kỹ hiện vật của anh rồi so sánh với bọn họ."
"Liệu anh có cảm thấy em quá háo sắc không?" Cô bỗng hỏi rất chân thành, nhưng còn chưa đợi anh trả lời đã bổ sung thêm: "Nhưng mà em tò mò thật."
"Không!" Hơi thở của anh càng lúc càng nóng hơn, gấp gáp hơn: "Tò mò là chuyện tốt."
"Vậy liệu anh có thấy em quá to gan, hay làm liều không?" Cô lại hỏi.
Niên Bách Ngạn nắm chặt bàn tay cô đang chống trên bụng anh: "Anh thích em như vậy."
Tố Diệp đắm đuối trong đôi mắt anh, sau khi di chuyển tầm mắt, ngón tay cũng đã có dấu hiệu cử động lại được, dần dần tiến sát lại thứ đang nằm ngang giữa hai chân anh. Cô nuốt nước bọt ực một cái rồi mới từ từ vuốt ve, nó gần như làm bỏng đầu ngón tay cô.
Dường như nó trở nên rất sốt ruột, cơ thể hầm hập đã bắt đầu khó chịu, không thể chịu được cảm giác bị gò bó trong đũng quần của người đàn ông, chỉ mong được vươn cao đầu, lách ra ngoài. Tố Diệp há hốc mồm lộ vẻ kinh ngạc. Niên Bách Ngạn thật sự là yêu chết cái biểu cảm này của cô, bá đạo dẫn dắt bàn tay cô đánh thức để nó hoàn toàn được phóng thích.
Khi tay phủ lên hiện vật cũng là lúc cô thốt lên bất ngờ, kích thước hơn người của nó cô không thể nào khống chế được. Thực tế là tay cô đã sớm không còn sức lực, bị nhiệt độ của nó nuốt chửng từ lâu. Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn khẽ thở dài thoải mái, cúi đầu xuống nhìn bàn tay trắng trẻo của cô khẽ vuốt ve. Sự mềm mại nơi lòng bàn tay khiến cái bụng nhỏ của anh khẽ co thắt lại. Tay cô rất nhỏ, chỉ giống như tay của một đứa trẻ.
Anh giơ tay lên, những ngón tay vô thức lướt qua gương mặt, rồi như một con rắn linh hoạt tách môi cô ra, len vào trong, hưởng thụ cảm giác mềm mại và trơn mịn của đầu lưỡi. Ánh mắt anh càng lúc càng tối sẫm lại, trong đáy mắt tựa như sóng biển đang cuộn dâng mãnh liệt.
"Nó... đẹp quá!" Tố Diệp đỏ mặt nói. Lòng bàn tay tuy vẫn nóng bỏng, nhưng đầu ngón tay đã hoạt động mạnh hơn, nhẹ nhàng vân vê, rồi kinh ngạc phát hiện nhịp thở của anh ngày càng gấp gáp, cô chuyển thẳng sang nắm lấy nó. Mặc dù chẳng thể nắm trọn nhưng cũng đủ để cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của từng huyết quản ngoằn ngoèo xuất hiện trên bề mặt.
Sự ngượng ngập và những lời cô nói như một chất xúc tác, làm sao Niên Bách Ngạn chịu nổi? Chỉ bàn tay mịn màng đó đã đủ lấy mất mạng anh, chưa cần nhắc tới biểu cảm muốn được người đàn ông thương yêu mãnh liệt ấy. Thân hình cao lớn hoàn toàn dán sát xuống, hưởng thụ cảm giác da thịt dính chặt vào nhau.
"Niên Bách Ngạn..."
"Dùng cơ thể cảm nhận nó chẳng phải càng tốt hơn sao?" Niên Bách Ngạn chẳng còn tâm tư đâu tặng cô một màn trình diễn cá nhân. Giọng anh khàn đến khó nghe, nhiệt độ cơ thể chỉ có thể giải tỏa thông qua người con gái này.
Tố Diệp cảm nhận được thứ đó đè chặt xuống người cô, vì thế bụng cô run lên dữ dội. Cô không biết mình có thể chịu đựng được kích cỡ khổng lồ của nó hay không... Đúng vào lúc cô đang suy nghĩ vẩn vở đi đâu đâu, chiếc điện thoại trên đầu giường lại vang lên rất không đúng lúc.
Niên Bách Ngạn làm ngơ, vùi đầu trong cơ thể mềm mại, quyến luyến trong từng đường cong trên cơ thể cô.
Tố Diệp bị anh chọc, liên tiếp cười khanh khách, chưa bao giờ tim đập mạnh như thế, cả gương mặt cô cũng run lên, cô rất sợ kiểu nhiệt tình này của anh. Ngón tay run rẩy lần sờ điện thoại, đưa lên đỉnh đầu Niên Bách Ngạn, giọng nói cũng ngắt quãng vì những ngón tay không an phận và những nụ hôn miên man của anh: "Điện... Điện thoại của anh..."
Nhưng ngón tay anh đã bắt đầu cuộc thám hiểm mới trong nơi tư mật. Khi nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh hoa mềm mại, anh khẽ nói: "Cơ thể em đã sẵn sàng đón nhận anh rồi." Anh chỉ cảm thấy ngón tay mình đang tiến vào một đầm lầy ướt đẫm khiến anh mê đắm không thể thoát ra.
"Điện... Điện thoại... kêu rồi!" Cả người căng ra thành một đường thẳng, cao giọng nói.
Nhưng Niên Bách Ngạn đã kịp bịt chặt miệng cô, mạnh bạo như một sự trừng phạt cô cố tình gây rối. Mùi gỗ mộc bao trùm hai người cũng càng thêm nồng đậm, xen lẫn hơi thở đầy dục vọng của người đàn ông. Phía dưới là da thịt thơm ngọt của người con gái, trắng nõn, lún sâu xuống chiếc giường màu xanh dương, giống như một viên trân châu lấp lánh rong chơi giữa đại dương bao la.
Khung cảnh đẹp nhất là ngọn núi tuyết ấy, hai chấm nhỏ đỏ tươi trên đỉnh dưới ánh sáng ngọn đèn ngủ càng trở nên mê hoặc. Ánh mắt Niên Bách Ngạn giờ ngập tràn ánh nhìn của dã thú, sốt ruột cúi xuống mút lấy một bên nhị hoa kiều diễm đó, ngón tay cũng không chịu thua kém tiếp tục nhẹ nhàng nhào nặn nụ hoa bên cạnh.
Cánh tay cầm điện thoại của Tố Diệp bỗng tê liệt, bất giác thốt lên tiếng rên khẽ lạ lẫm nhưng vội cắn chặt môi. Sự kích thích mạnh mẽ gấp đôi khiến lý trí của cô cũng tan thành mây khói. Nhưng cô không ngờ trong phút căng thẳng ngón tay đã bấm vào điện thoại, tiếng chuông điện thoại dài dăng dẳng đột ngột tắt ngấm.
Đầu bên kia truyền tới giọng nói nũng nịu của một người phụ nữ: "Tổng giám đốc Niên..."
Tố Diệp sững sờ vài giây rồi quay ngoắt đầu lại, trừng mắt, cố gắng nhấc bờ vai Niên Bách Ngạn lên, liều mạng chỉ vào điện thoại. Niên Bách Ngạn chẳng biết làm sao, kiềm chế cảm giác muốn nuốt chửng cô vào bụng, cầm lấy điện thoại. Giọng nói vì hưng phấn bị ngắt quãng mà trở nên khó chịu: "Ai đấy?"
"Tổng giám đốc Niên! Em là Bạch Băng..." Căn phòng rất yên tĩnh, vì thế giọng nói õng ẹo của người đó cũng lọt vào tai Tố Diệp không sót chữ nào.
Cô lạnh lùng hừ một tiếng, làm mặt khinh thường, nhưng trong lòng lại cảm thấy bực bội.
Lúc Niên Bách Ngạn nhận điện thoại, mắt anh vẫn nhìn cô chằm chằm, thấy điệu bộ oán hận của cô, bờ môi bất giác cong lên: "Có chuyện gì?" Nói rồi đặt bừa điện thoại lên đầu giường, khi người anh đè xuống, bờ môi cũng khẽ thì thầm bên tai cô, thấp giọng nói: "Không dạy cho em một bài học thì em không biết mình vừa phạm phải lỗi lầm gì."
Tố Diệp hoảng hốt nhìn anh, rồi lại ngước lên nhìn chiếc điện thoại bên cạnh, trợn tròn mắt, lắc đầu nguầy nguậy. Niên Bách Ngạn nở nụ cười xấu xa, biết cô không dám lớn tiếng khi điện thoại vẫn còn đang kết nối, anh bèn cúi đầu xuống, lướt thẳng một đường từ trên xuống dưới. Nụ hôn nhẹ nhàng tiến lên đỉnh núi bắt đầu trở nên mạnh mẽ.
Khi thì ngậm lấy trêu đùa, khi lại khẽ cắn một cách càn rỡ, in dấu lên hai đóa hoa của cô.
Đối với chuyện chăn gối, Tố Diệp hoàn toàn mờ mịt, làm sao chịu nổi mấy trò đùa thuần thục của Niên Bách Ngạn. Người cô càng lúc càng căng chặt, nhưng vẫn không dám thốt lên, hai tay chỉ vô thức ôm chặt lấy anh, ngón tay len sâu vào mái tóc đen.
Bên kia, Bạch Băng vẫn đang thao thao bất tuyệt, nói một số chuyện liên quan tới bộ phim điện ảnh. Cuối cùng có lẽ vì không nghe thấy Niên Bách Ngạn có bất kỳ phản hồi nào, cô ta e thẹn hỏi: "Tổng giám đốc, anh còn đó không?"
Khi Bạch Băng hỏi, ngón tay Niên Bách Ngạn đang tự do vuốt ve hoa viên của Tố Diệp, lúc nhẹ nhàng lúc đâm sâu, khiến cô cảm thấy trống rỗng, khao khát.
"Ừm." Anh đáp lại vào điện thoại một tiếng, giọng nói uể oải. Anh liếc nhìn gương mặt muốn kêu và không dám kêu của Tố Diệp. Cô bất lực lắc đầu, thậm chí ánh mắt còn như van nài cầu cứu, mái tóc dài mượt mà che nửa gương mặt, lại càng xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Niên Bách Ngạn đắm chìm trong sự nhẫn nhịn của cô, bờ môi đỏ hồng hơi dướn lên, đôi mắt đen lấp lánh như được quét một lớp dục tình, trong sự mơ màng hoảng loạn chứa đựng vô số ai oán.
Đầu kia, Bạch Băng vẫn đang hớn hở, không biết là nói cái gì, giọng nói mềm mại, ngọt như đường. Tố Diệp nghe là thấy phiền, ánh mắt như bị bao trùm một lớp nước mỏng, nhìn Niên Bách Ngạn bằng nét mặt đáng thương khiến anh không nhịn được, lại cúi xuống hôn cô. Lần này cô không kháng cự nữa, thậm chí còn chủ động quấn lấy anh. Hai người trao nhau hơi thở của mình, bào mòn lý trí của đối phương.
Bạch Băng đưa ra lời mời anh ngày hôm sau cùng ăn tối, còn giới thiệu một cách sinh động phong cảnh tuyệt vời xung quanh nhà hàng đó. Tâm tư của Niên Bách Ngạn đã đặt cả vào người Tố Diệp. Ngón tay anh lần tìm vào nơi đỉnh điểm, đâm một cái thật mạnh!
"A..." Tố Diệp rùng mình, cả người co thắt lại, môi lưỡi đang quấn quýt bỗng phát ra một tiếng hét lanh lảnh. Khung cảnh trước mắt mờ mịt, bỗng bụng dưới nóng rẫy. Cô cảm nhận được một nơi nào đó trong cơ thể đang tràn ra dòng nước dạt dào ấm áp, cô không kìm được, khẽ gọi tên anh: "Bách Ngạn..."
Bạch Băng bỗng đột ngột ngừng lại, rồi sau đó thốt lên sửng sốt: "Tổng giám đốc Niên?"
Niên Bách Ngạn từ tốn cầm lấy điện thoại, nhìn cô gái đang không ngừng thở dốc phía dưới, mỉm cười, trong đáy mắt là những tình cảm sâu không thấy đáy.
"Xin lỗi, không có thời gian." Anh thẳng thừng từ chối lời mời của Bạch Băng, cúp điện thoại rồi tắt luôn nguồn.
Tố Diệp nhắm chặt mắt, bàn tay yếu ớt bám lấy vai anh, cả người tê dại áp chặt vào người anh. Cô chưa từng nghĩ khi tất cả dục vọng cùng tập hợp lại, dòng nước nóng bỏng ấy có thể cuốn trôi tất cả, càng không thể tưởng tượng ra niềm hạnh phúc, sung sướng khi đạt tới đỉnh cao nhất. Cô không biết vừa rồi mình hét cái gì, đầu óc giờ hoàn toàn mê man rồi.
Trong lúc ngẩn ngơ lại nghe thấy tiếng anh khẽ cười, nơi bí mật nhất bỗng nóng rực. Tố Diệp hét lên rồi đột ngột mở mắt, nhưng bị những hành động mỗi lúc một thêm bạo dạn của Niên Bách Ngạn dọa dẫm đến đờ đẫn.
Hương vị ngọt ngào khiến anh khát khao được tìm tòi nhiều hơn nữa, không ngừng đùa giỡn, chốc chốc còn khẽ cắn hai viên ngọc đã sưng phồng, cực kỳ mẫn cảm đó.
Tố Diệp thở hổn hển, vô thức uốn éo thân người, bàn tay nắm chặt ga giường. Cảm giác hoan lạc ăn mòn cơ thể, sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong tim cũng đang thét gào.
Ngọn lửa dưới người Niên Bách Ngạn cũng đang kêu gào ầm ĩ. Anh đè lên người cô, con mãnh thú đó chặn luồng nóng bỏng của cô lại. Đôi mắt mơ màng của Tố Diệp bỗng mở to, cảm giác sợ hãi khiến trong lòng dâng lên một sự kháng cự tận sâu thẳm. Đôi môi khẽ nức nở, nghẹn ngào, đánh mạnh vào lồng ngực rắn chắc của anh, đôi mắt mọng nước ngập tràn bi ai và khẩn cầu nhìn đôi mắt đen láy sâu hun hút của anh.
Anh cúi đầu, nuốt trọn những tiếng nấc nghẹn ngào của cô. Anh giơ cao chân cô lên, dướn người. Con quái thú khỏe như trâu đó chầm chậm, không hề do dự mở cánh cửa cô đang đóng chặt, từng bước từng bước tấn công thành trì của cô.
Nét mặt Tố Diệp bắt đầu đau khổ, cơ thể cũng vì thế mà run lên mãnh liệt. Anh cố gắng từ từ, chậm tới mức có thể khiến cô cảm nhận được cơ thể mình dần dần được mở ra, thậm chí cô còn mẫn cảm cảm nhận được huyết quản không ngừng đập mạnh của nó. Cơ thể cô chưa từng phải đau đớn và mệt mỏi như vậy, cảm thấy như da thịt xung quanh đều nứt vỡ, nhưng cô lại muốn có được sự nóng bỏng và thỏa mãn này một cách kỳ lạ.
Khi Niên Bách Ngạn mạnh mẽ tấn công một lần nữa, cô đã khóc, ngẩng đầu cất lên tiếng rên tuyệt vọng, một giọt nước mắt từ mi lăn xuống gò má.
Cô khóc vì những cảm giác phức tạp trong lòng.
Cuối cùng cô đã hiểu mình quyến luyến người đàn ông này đến thế nào.
Cuối cùng cô đã hiểu con người quyền thế hà khắc này đã mang tới cho cô cảm giác trọn vẹn không một kẽ hở tuyệt ra sao.
Cuối cùng cô đã hiểu con đường tương lai của cô và anh sẽ gian nan biết bao.
Trên đỉnh đầu, cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng thở phào thỏa mãn. Anh không vận động kịch liệt ngay, mà cắn chặt răng, đè nén cảm giác muốn điên cuồng phi nước đại. Dường như anh muốn Tố Diệp quen với cơ thể mình trước đã. Anh cúi xuống hôn lên giọt nước mắt của cô, thanh âm khản đặc ngập tràn ngợi khen: "Diệp Diệp! Em chặt quá!"
Toàn thân Tố Diệp vẫn không ngừng run lên.
"Đau à?" Niên Bách Ngạn thấy cô khóc, xót xa hỏi.
Cô nhắm mắt lắc đầu, nhưng khi tay anh đan vào tay cô, nước mắt của cô lại như từng viên ngọc đứt dây. Cô không thể khống chế được cảm giác bi thương trong lòng, có lẽ là vì không biết tiếp theo đây sẽ phải đối mặt với người đàn ông này thế nào.
"Xin lỗi em!" Niên Bách Ngạn sợ sức mạnh của mình đã làm cô đau, cố gắng nhẫn nại, nụ hôn của anh dịu dàng, ngập tràn xót thương, khẽ chạm lên mí mắt ướt đẫm của cô.
Cô ngước mắt lên, nhìn vầng trán vì cố nhịn mà mồ hôi chảy đầm đìa của anh. Đến cả ánh mắt anh cũng ngập tràn xót xa. Tình yêu và sự ấm áp dâng lên trong lòng, cô cắn môi, hai má dần đỏ ửng lên: "Em rất thích... như thế này, anh... thích chứ?"
"Thích!" Lời cô nói chính là động lực để người đàn ông bùng phát. Anh thầm gọi tên cô. Sức mạnh cố gắng thu lại đó như chiếc vòng sắt quấn chặt lấy anh, nhưng lại ấm áp đến khó tả, khiến anh bất chấp việc sẽ làm cô đau đớn, không nhịn được nữa phải tiến vào. Anh dướn người, thì thầm vào tai cô: "Tiểu yêu tinh! Anh chỉ muốn nuốt chửng em!"
Hồn phách Tố Diệp tan tác trước những đợt tấn công mạnh mẽ của anh, cơ thể cô được lấp đầy, ý thức cũng hoàn toàn bị tiêu diệt, chỉ biết đi theo bản năng của người phụ nữ, xoay người để nghênh đón cơ thể người đàn ông.
Anh đưa tay cô lên đỉnh đầu, cảm giác hai cơ thể được lấp đầy không ngừng lắc lư, mỗi lúc một nhanh.
Cả quá trình, anh đều nhìn gương mặt hây hây đỏ của Tố Diệp không chớp mắt. Anh biết cô rất tuyệt, nhưng hoàn toàn không ngờ cô còn vượt xa trí tưởng tượng của anh, không nhịn được khẽ nâng gương mặt cô lên, hôn lên đôi mắt xinh đẹp ấy.
Tố Diệp như một nhúm bông, hoàn toàn tan ra trong vòng tay anh, mắt cô khép hờ, thần trí sớm đã không còn tỉnh táo. Bờ môi đỏ hồng đón lấy nụ hôn của anh. Cô thậm chí còn khẽ gọi tên anh, mỗi một thanh âm đều là sự quyến luyến từ tận đáy lòng.
Sự sung sướng khiến cả hai quên đi hiện thực, cô cũng dịu dàng nép mình dưới người anh.
Niên Bách Ngạn nâng eo cô lên để cả hai người kết hợp chặt chẽ hơn. Anh nhìn người con gái mê loạn, tóc tai rối bời, từng lọn tóc dính chặt vào gương mặt ướt đầm mồ hôi. Dáng vẻ ấy cùng ánh mắt gợi tình, long lanh nước đã cướp hết lý trí của anh, anh không còn tìm được bản thân mình nữa.
Giống như vừa trải qua một cơn bão lớn.
Tố Diệp chỉ có thể bám chặt vào sức mạnh ở bờ vai anh, như con thuyền nghiêng ngả trong gió bão, mặc cho anh dẫn dắt và nắm giữ. Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh. Tiếng sấm ngoài cửa dù có to hơn nữa cũng hoàn toàn không thể nghe được, vạn vật trên thế gian đều trở nên mơ hồ. Chỉ còn ánh mắt anh nhìn cô, chỉ còn gương mặt tuấn tú này khiến cô cam tâm tình nguyện để anh chiếm hữu.
Bầu không khí giao hòa giữa tiếng gầm của người đàn ông và tiếng thở gấp của người con gái, trên giường, bóng hình hai người chồng lên nhau, thân mật, không một chút cách rời. Những linh hồn cô đơn dường như đang nương tựa vào nhau...
Cô say sưa, khi sự thoải mái tăng lên cao hơn, bụng đột ngột co lại, cảm giác sảng khoái bộc phát mạnh mẽ, thiêu rụi toàn bộ giác quan của cô. Tay cô ôm chặt lấy anh, đầu móng tay đâm sâu vào da thịt, lưu lại hai vết hằn đỏ trên lưng anh...
Tố Diệp như chìm sâu trong lòng biển khơi.
Trong lúc ngủ cô vẫn mơ mơ hồ hồ.
Một đêm mưa gào gió thét cuối cùng cũng bình lặng, ngoài cửa sổ chỉ còn tiếng nước chảy tí tách.
Sau khi bị Niên Bách Ngạn "tàn phá" cơ thể, Tố Diệp ngủ rất ngon, gương mặt xinh đẹp thường ngày giờ bị giày vò chỉ còn nét mệt mỏi. Cô dựa sát vào lòng Niên Bách Ngạn, tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất.
Khi tia sáng đầu tiên chiếu vào căn phòng, Niên Bách Ngạn cũng đã thức giấc. Cánh tay bị cô gối đến tê cứng nhưng anh cũng không thấy sao. Nhờ ánh nắng yếu ớt, anh mới được ngắm kỹ người con gái trong lòng mình. Cô cuộn tròn trong lòng anh, tìm nơi dựa dẫm, gương mặt áp sát ngực anh, từng nhịp thở đều đều quét qua da thịt anh. Cảm giác này thật kỳ diệu.
Đây không phải lần đầu tiên anh ôm cô ngủ.
Nhưng không lần nào chân thật như thế này. Trải qua một đêm vần vũ, anh mới thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc và thỏa mãn khi một người con gái thực sự thuộc về mình.
Anh đã không còn buồn ngủ nữa. Anh nghiêng người chắn ánh nắng chiếu vào để cô ngủ được ngon giấc. Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ gò má, sống mũi, bờ môi cô...
Thậm chí bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng cô thở dốc, nũng nịu gọi tên anh. Còn anh thì hết lần này tới lần khác thưởng thức cơ thể căng chật tuyệt vời này.