Quyển 7 Chương 305: Tối nay cô phải tăng ca

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Ân Tầm 09-07-2023 16:42:46

Cả đời người con gái chỉ mặc váy cưới một lần. Nếu không phải nể tình phòng hành chính quẹt thẻ giúp mình, Tố Diệp sẽ không bao giờ thử váy cưới cho cô ấy. Suy đi tính lại cuối cùng cô tìm được một đối tượng thích hợp trút mọi bất mãn, chính là Niên Bách Ngạn. Đúng thế! Nếu không tại anh cứ động một tý mang chuyện trừ tiền ra hù dọa, cô cũng chẳng phải liều mạng giúp đỡ người ta thử váy cưới như thế này. Khẽ hé mở cánh cửa phòng thay đồ, Tố Diệp thò đầu ra. Cô quả thực đã bị một đám các cô gái đứng ngay trước cửa dọa cho hết hồn. Toàn bộ đều là người phòng hành chính. Họ nghe nói Tố Diệp thử váy cưới đều chạy hết tới đây góp vui. Thấy cô đã mặc xong, các cô gái đều chạy hết cả vào. Khoảnh khắc đẩy cửa ra, tất cả đều trầm trồ không ngớt. "Trời ơi, bác sỹ Tố! Chị đẹp quá!" Đây là một chiếc váy đuôi cá, được cắt may vô cùng đơn giản, khiến eo cô được thu lại gọn gàng, hệt như một công chúa nhân ngư bước ra từ câu chuyện cổ tích, đẹp tựa ảo mộng. Váy cưới đuôi cá là loại váy có yêu cầu hà khắc nhất đối với vóc dáng của cô dâu. Bất luận là đường cong của eo hay mông đều không được có một chút thừa thãi, nhất là đôi chân. Nếu không thể bảo đảm mình sở hữu một đôi chân với những đường nét tuyệt đẹp thì ngàn vạn lần không nên mặc kiểu váy này. Nhưng chiếc váy này đã hoàn toàn tôn lên vóc dáng của Tố Diệp. Một vòng eo thon gọn, một vòng ba cong vút. Đường may kéo từ mông xuống, thanh mảnh và hoàn hảo, lộ rõ độ cong của đôi chân. Còn bờ vai và vòm ngực phía trên cũng đạt được hiệu quả đủ hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Cô gái bỏ tiền ra mua váy bước tới, không nén nổi lời ngợi khen: "Bác sỹ Tố! Ngực chị đẹp thật đấy, rãnh sâu quá!" Tố Diệp giơ tay lên che ngực, ngượng ngập nói: "Em không cảm thấy chiếc váy này hơi trễ ngực sao? Bạn em liệu có thích không?" "Em cảm thấy vòng một của cô ấy không được như chị, thế nên chưa chắc đã đạt được hiệu quả thế này, xem ra phải sửa một chút." Cô bé thành thật đáp. Có người bước tới, trêu đùa: "Bác sỹ Tố có dáng chuẩn thế này, ai làm bạn trai chị đúng là "hạnh" phúc!" "Bác sỹ Tố của chúng ta vẫn chưa có bạn trai phải không? Hay là ai có hàng tồn kho thì giới thiệu cho chị ấy đi." Vì mọi người đều thân thiết, nên nói chuyện cũng rất tự nhiên, không ngại ngần. Có cô gái còn bước lên, khoác tay Tố Diệp, rồi bất ngờ đưa tay sờ lên khe rãnh của cô, cười xấu xa: "Dáng người này không thể để lãng phí được!" "Miệng không có cửa hả!" Tố Diệp vừa cười vừa gạt "móng vuốt" của cô bé đó ra. Lại có cô gái khác nhào tới, cố ý dính sát vào người Tố Diệp, vòng tay qua ôm lấy eo cô: "Chị yêu! Em mà là đàn ông nhất định sẽ theo đuổi chị. Đêm đêm được ở bên chị chắc chắn không thấy mệt. Chị xem vòng eo này, mông này, nhất là cái vực sâu hun hút kia, không biết khiến bao nhiêu đàn ông mê mệt ngả vào lòng chị đấy!" "Được rồi! Sau này chị sẽ không tìm bạn trai nữa, đi theo em luôn!" Tố Diệp cũng bắt đầu đùa giỡn. Vừa dứt lời, có một tiếng cười trêu đùa vang lên: "Em mà không tìm bạn trai, anh biết làm sao?" Tất cả mọi người đều ngừng cười, lần lượt quanh ra nhìn. Tố Diệp cũng đưa mắt nhìn theo. Kỷ Đông Nham chẳng biết đã đứng trước cửa từ lúc nào, trong tay còn ôm một bó hoa to. Khi ánh mắt anh ta liếc qua một đám các cô gái vây xung quanh, rồi dừng lại trên người Tố Diệp, bất giác kinh ngạc, huýt một điệu sáo. "Tiểu Diệp! Em đẹp quá!" Anh ta bất giác cảm thán. Tố Diệp chớp chớp mắt, nghi hoặc: "Sao anh lại tới Tinh Thạch?" Có người nhận ra Kỷ Đông Nham, thì thầm to nhỏ. Các cô gái phòng hành chính nhất thời đều nhìn anh ta bằng ánh mắt mơ mộng. "Anh vừa về nước đã nghe nói em quay trở lại Tinh Thạch, nên tới đây chúc mừng em một chút." Kỷ Đông Nham lần lượt chào hỏi các cô gái một lượt, sau đó đi thẳng tới trước mặt Tố Diệp, tặng cô bó hoa: "Hình như bó hoa này anh mua rất phù hợp." Tố Diệp vội vàng giải thích: "Tôi chỉ mặc thử giúp người ta thôi." "Thế thì chủ nhân của chiếc váy này nhất định chưa nhìn thấy em, nếu không sao còn dám vận nó lên người nữa." Kỷ Đông Nham tươi cười nhét bó hoa vào lòng cô. "Đừng nói linh tinh!" Cô sợ cô gái phòng hành chính không được vui. "Anh nói linh tinh sao? Bảo mọi người nhìn xem có đẹp không?" Kỷ Đông Nham đúng là rất biết cách làm sôi động bầu không khí. Mọi người xung quanh cũng tươi cười phối hợp. Đồng thời lúc này, mọi người đều nhìn hai người họ với ánh mắt mờ ám. Có người bạo dạn hỏi: "Bác sỹ Tố! Hai người đang yêu nhau?" Tố Diệp đang định lên tiếng giải thích, Kỷ Đông Nham vội chen vào: "Bác sỹ Tố chẳng dễ đổ thế đâu. Tôi đã theo đuổi cô ấy lâu lắm rồi." Tố Diệp á khẩu. Các cô gái khác nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ. "Bác sỹ Tố, chị đồng ý đi!" Tố Diệp không chen vào nói được, nghĩ bụng giải thích nhiều cũng vô ích. Kỷ Đông Nham thì chỉ mím môi cười, nhìn cô như đang suy ngẫm: "Nể tình mọi người nhiệt tình như vậy hay là em theo anh đi." Một câu nói khiến các cô gái lại ồ lên không ngớt. Đầu Tố Diệp như phình to lên. Cô đang định cảnh cáo Kỷ Đông Nham đừng có nói năng bậy bạ thì ngoài cửa có tiếng đàn ông vang lên. Chỉ có điều lần này... vô cùng nghiêm nghị. "Không cần làm việc nữa phải không?" Một giọng nói nhạt như nước nhưng lạnh thấu xương. Tất cả mọi người đều ngừng cười. Sau khi nhìn thấy bóng hình cao lớn đứng ngoài cửa, ai nấy đều thất kinh: "Tổng giám đốc Niên..." Bóng anh gần như che hết khung cửa. Như vậy càng khiến người ta như gặp phải kẻ địch mạnh. Tố Diệp cũng không ngờ lại giáp mặt Niên Bách Ngạn trong hoàn cảnh này. Trong lòng cô có một khoảnh khắc vui mừng. Nhưng đối mặt với ánh mắt âm u không rõ ràng của anh, tim cô lại đập thịch một cái. Cô bất giác dùng bó hoa trong tay che ngực đi. Cái váy này đúng là gây họa! Có lẽ Niên Bách Ngạn vừa từ ngoài về. Dẫu đứng khá xa, Tố Diệp cũng cảm nhận được khí lạnh anh mang theo, cuốn vào căn phòng. Đằng sau lưng anh còn có Hứa Đồng. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, Hứa Đồng rất linh hoạt, lần đầu tiên phá lệ, chủ động phá bỏ bầu không khí lạnh giá này, khẽ mỉm cười: "Bác sỹ Tố! Cô mặc váy cưới đẹp quá!" Lúc này Tố Diệp mới ngẩng đầu, muốn nhìn vào đôi mắt Hứa Đồng. Nhưng dù thử cách nào, cô vẫn liếc thấy đôi mắt càng lúc càng u tối, hệt như sương mù của Niên Bách Ngạn. "Xin lỗi! Tôi... đi thay ngay bây giờ." Cô tự biết mình đuối lý. Hứa Đồng đã tạo cơ hội, cô phải lập tức tận dụng mới được. Đang định quay người, Kỷ Đông Nham bất ngờ khoác eo cô, cười nói: "Gấp cái gì! Cái đẹp thì phải chia sẻ cho mọi người mới phải." "Kỷ Đông Nham!" Tố Diệp khẽ gọi tên anh ta. Anh ta đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn. "Em mặc váy cưới vốn dĩ rất đẹp, anh nói sai à?" Kỷ Đông Nham cười vô tâm. "Đừng đùa nữa!" Tố Diệp nhạy cảm phát hiện ra nét mặt Niên Bách Ngạn càng lúc càng tối lại. Quả nhiên, anh lên tiếng, thanh âm trầm lạnh: "Cậu chủ Kỷ! Đây là Tinh Thạch chứ không phải Kỷ Thị, cậu muốn theo đuổi con gái cũng nên biết chọn địa điểm thích hợp." Tố Diệp vừa nghe Niên Bách Ngạn nói vậy, đầu tóc lập tức dựng đứng. Cô biết anh hoàn toàn hiểu lầm rồi, vội nói: "Chiếc váy cưới này tôi mặc thử giúp người khác." Anh không nghĩ là Kỷ Đông Nham mua váy cưới cho cô đấy chứ! Nhưng Kỷ Đông Nham tiếp lời rất nhanh, cánh tay không hề buông eo cô ra: "Tôi tới đây hoàn toàn là vì người đẹp. Tổng giám đốc Niên! Thả người ra trước một tiếng đồng hồ không được sao? Tôi muốn hẹn bác sỹ Tố đi ăn cơm." Tố Diệp bàng hoàng nhìn Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham quay sang nháy mắt với cô. Hành động như hai người đang yêu của họ càng khiến ánh mắt Niên Bách Ngạn lạnh giá, khiến người khác không khỏi rùng mình. "Xin lỗi cậu! Toàn thể nhân viên trong Tinh Thạch đều phải tan làm đúng giờ, sớm hay muộn một giây cũng không được." "Niên Bách Ngạn! Anh đừng có nhạt nhẽo thế. Người làm sếp như anh phải thấu tình đạt lý một chút mới được." Kỷ Đông Nham lười biếng nói một câu: "Với lại, nhân viên công ty anh thường xuyên phải tăng ca, về sớm một hôm cũng là chuyện thường tình thôi." Niên Bách Ngạn chợt cười khẽ, nhìn kỹ lại thấy cười ngoài mặt không cười trong lòng: "Đáng tiếc là bác sỹ Tố trước nay không có thói quen tăng ca làm thêm, thế nên cô ấy không có tư cách về sớm." Giây phút này Tố Diệp chỉ muốn chết quách đi. Nghe xong Kỷ Đông Nham bất ngờ, quay đầu nhìn cô. Cô xấu hổ gật đầu. Cuối cùng Kỷ Đông Nham cảm thán: "Em siêu thật!" "Siêu... một nửa..." Cô khẽ đáp. "Thế thì anh đợi em tan ca vậy." Kỷ Đông Nham không bỏ cuộc. Tố Diệp còn chưa kịp từ chối, đã thấy Niên Bách Ngạn lãnh đạm lên tiếng: "Bác sỹ Tố! Cô phải nộp cho tôi báo cáo đánh giá tâm lý nhân viên trong hai tháng gần đây vào sáng sớm ngày mai." "Gì cơ?" Cô kinh hoàng, trợn tròn mắt nhìn anh. Hứa Đồng đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém. "Làm sao có thể? Tôi mới chỉ chỉnh lý được một tháng..." "Thế nên, tối nay cô phải tăng ca, dù có làm thông đêm cũng phải hoàn thành cho tôi." Niên Bách Ngạn ngắt lời cô không một chút khách khí. Cuối cùng anh bổ sung thêm: "Nếu không... cuối năm đừng mong lấy tiền thưởng." Tố Diệp tức nghiến răng kèn kẹt. "Còn cả các cô nữa!" Lúc này Niên Bách Ngạn mới đảo mắt một lượt. Các nhân viên phòng hành chính ai nấy đều nơm nớp lo sợ rằng tiền đồ của mình gặp nguy hiểm. Ở công ty, có ai không biết tổng giám đốc nổi tiếng vô tình, hà khắc? Tố Diệp thấy vậy liền sốt sắng, chưa đợi Niên Bách Ngạn nói tiếp đã vội đỡ lời: "Chuyện này có trách thì trách tôi, không liên quan tới họ." Niên Bách Ngạn thu lại ánh mắt, dừng lại trên người cô, vẫn vẹn nguyên sự giá lạnh. Tim Tố Diệp bất giác run rẩy. Cả căn phòng nghẹt thở đúng một phút đồng hồ. Lúc này Niên Bách Ngạn mới từ tốn lên tiếng: "Không có lần sau!" Dứt lời, anh quay người đi mất. Các cô gái phòng hành chính đều ngây ngốc giây lát, sau khi hoàn hồn ai nấy hai chân đều mềm nhũn. Sau khi lần lượt an ủi họ, Tố Diệp kéo Kỷ Đông Nham sang một bên, khẽ thở dài: "Anh về đi, hẹn hôm khác." "Sao anh cảm thấy mình đang hại em phải tăng ca thế nhỉ?" "Aiya, cũng không phải! Niên Bách Ngạn mà làm việc là sẽ như vậy đấy." "Không có cả thời gian ăn bữa cơm?" "Hôm khác đi! Với lại tối nay tôi phải về nhà cậu." Cô tìm bừa một cái cớ. Khuyên can mãi Kỷ Đông Nham cuối cùng mới về cho. Tố Diệp thay váy cưới ra rồi quay trở lại phòng làm việc. Nhìn cả một mặt bàn toàn hồ sơ, tài liệu, cô chợt đứng đờ người. Niên Bách Ngạn không nhẫn tâm đến vậy chứ? Từng giây từng phút trôi qua, tới tận giờ tan sở mà khối lượng công việc đồ sộ của cô vẫn chẳng giảm được là bao. Cô nghĩ một lát một gọi thẳng điện thoại cho Hứa Đồng. Hứa Đồng nhận máy rất nhanh. "Tổng giám đốc Niên không làm vậy thật chứ? Cần báo cáo đánh giá tâm lý trong hai tháng tới thật à?" Cô thật sự không muốn thức trọn đêm nay. Hứa Đồng đầu kia cũng khá khó xử: "E là đúng như vậy! Tổng giám đốc không mang công việc ra đùa bao giờ đâu." Tố Diệp ủ dột mặt mày, cúp điện thoại. Cô chỉ cảm thấy từng đàn quạ đen đang bay ngang qua đỉnh đầu. Có một cảm giác thê lương như không được thấy mặt trời... Kỳ nghỉ cuối tuần của cô... Đang trong lúc bi lụy, điện thoại bàn bỗng vang lên. Vẫn là tiếng Hứa Đồng. Tố Diệp vội vàng hỏi: "Có phải anh ấy đổi ý rồi không?" Hứa Đồng trầm mặc giây lát, rồi nhẹ nhàng nói: "Là tổng giám đốc dặn dò, bảo cô lập tức tới phòng làm việc của anh ấy!"