Quyển 6 Chương 245: Gặp được nhau giữa năm tháng bình yên

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Ân Tầm 09-07-2023 16:42:47

Ánh sáng ngoài cửa xe bay vào mắt Tố Diệp. Nhờ đó, cô cũng có thể nhìn rõ hơn sự chân thành trong đôi mắt Tố Khải. Cô rất hiểu cậu em trai này. Trước đây không phải nó chưa yêu đương gì, nhưng cuối cùng lần nào cũng chia tay. Lý do luôn chỉ có một, chính là công việc của nó. Đây cũng là nguyên nhân khiến nó chần chừ không chịu tìm hiểu người mới. Suy nghĩ một lát, cô hỏi: "Em không sợ lại thất tình à?" Tuy rằng cô thờ ơ với Diệp Lan, nhưng dù sao vẫn biết Diệp Lan là một cô bé bụng dạ thẳng thắn, tính tình rất được lòng con trai. Chỉ sợ yêu nhau một thời gian, tính chất công việc của Tố Khải sẽ thành trở ngại. Tố Khải trầm mặc một lúc, rồi thở dài: "Em không muốn để lỡ mất hạnh phúc trong tầm tay mình. Chị! Ở bên cô ấy, em rất vui vẻ." Tố Diệp nhìn cậu, chợt phát hiện ra không biết từ lúc nào cậu em trai của mình đã khôn lớn trưởng thành rồi. Tuy thường ngày nó là một cảnh sát nhân dân oai phong hùng dũng, nhưng trong lòng, cô vẫn luôn coi nó là một đứa trẻ. Giờ cậu bé con ngày nào đã trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. Nó cũng đã có trách nhiệm của riêng mình, đã bắt đầu phải bảo vệ người mình yêu thương. Nghĩ tới đây, trái tim cô bỗng ấm áp hơn trong tiết trời thu se se lạnh này. "Muốn chị đứng về phía em cũng được thôi, chuyện này phải đôi bên cùng có lợi mới được." Cô lãnh đạm nói. Tố Khải cực kỳ thông minh, nhướng mày: "Chị muốn kéo em vào cùng một chiến tuyến với chị và Niên Bách Ngạn?" "Giúp đỡ lẫn nhau thôi mà." Tố Diệp nghiêng người nhìn cậu: "Nếu em đứng về phía hai anh chị, thì chị tự khắc sẽ đứng về phía hai bọn em." "Thế có khác gì bán chị cầu vinh không?" "Đừng nói vậy, chị rất vui là đằng khác." "Đúng là con gái hướng ngoại." Tố Khải liếc nhanh một cái về phía cô, khẽ cười. Tố Diệp uể oải đáp: "Em nên nghĩ tới tính cách của mợ thì hơn. Lỡ như lúc ấy không có ai kéo mợ lại, mợ sẽ cầm dao xông thẳng tới nhà họ Diệp, khi đó sẽ vui lắm đấy. Em làm cảnh sát cả đời, cuối cùng không định tới cục cảnh sát chuộc mẹ mình về chứ?" "Chị uy hiếp em?" "Chị vừa nói rồi, đôi bên cùng có lợi." Tố Diệp khoanh hai tay trước ngực: "Chúng ta đều lớn cả rồi. Người lớn có cách giải quyết của người lớn mà." Tố Khải do dự: "Nhưng em thật sự không xem trọng Niên Bách Ngạn. Sau này hai người sẽ khổ sở lắm đấy." "Chưa tới giây cuối cùng không ai được phép kết luận." Tố Diệp thẳng thắn nói: "Em nói luôn đi, có đồng ý hay không?" Tố Khải mím chặt môi, chưa trả lời. "Thế thì thôi vậy. Em nói chia tay với Diệp Lan luôn đi được rồi đấy." Tố Diệp không nể tình chút nào. Tố Khải lập tức đầu hàng: "Được rồi, được rồi! Em đồng ý!" Tố Diệp cười khẽ, rồi giơ tay về phía cậu. Cậu không biết làm sao, đành phải bắt tay thành lập liên minh. Khi cô về tới nhà, đóng cửa lại, tất cả mọi thứ ồn ào xung quanh bỗng chốc tan biến, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim đồng hồ tích tắc quay từng vòng. Tố Diệp đứng trong bóng tối rất lâu mới thay giày, đi vào phòng khách. Cô không bật đèn mà đi thẳng tới sofa, vứt túi xách sang một bên rồi ngã phịch xuống ghế như một quả bóng da xẹp hơi. Ánh trăng đổ vào phòng qua tấm rèm cửa trắng, chiếu rõ cả từng bậc cầu thang. Hình cô trong bức ảnh trên tường cũng chìm trong màu trắng mát lạnh của vầng trăng. Tố Diệp mở mắt ra, ngắm nhìn chiếc đĩa đã sắp tròn vành vạnh trên bầu trời. Tiếc là nó quá lạnh lẽo. Cô chưa bao giờ có một cảm giác mãnh liệt như thế. Từ trước tới nay cô luôn rất độc lập, cũng yêu thích sự độc lập. Cô thích đi du lịch một mình, đi dạo phố một mình, ăn cơm một mình, thậm chí là sống một mình một nhà. Nhưng chính vào lúc nãy khi cô thoát khỏi cái huyên náo của màn đêm, trở về với ngôi nhà yêu quý của mình, một cảm giác cô độc chưa bao giờ xuất hiện chợt ập tới. Nó theo bóng đêm ùa vào trí não cô, ngấm dần vào trái tim cô. Thậm chí cô còn cảm thấy, có chút ngỡ ngàng đến tuyệt vọng. Thì ra buổi tối chỉ có một mình thật sự rất đáng sợ. Nghĩ lại từ trấn Thiên Đăng trở về Bắc Kinh, thời gian dường như cũng không quá dài, tại sao có thể thay đổi hoàn toàn thói quen sinh hoạt của một người một cách thần kỳ như vậy? Lồng ngực cô tưng tức, khi nghĩ tới Niên Bách Ngạn lại có chút ngọt ngào. Lúc đó cô mới hiểu, thì ra hương vị chua ngọt đắng cay này chính là nhớ nhung. Đúng thế, cô nhớ anh, chỉ muốn được tới xem anh đang làm gì ngay bây giờ. Cô đã quen với nhiệt độ cơ thể anh, quen với sự ấm áp khi mỗi đêm được rúc vào lòng anh say ngủ, quen chăn gối đều có mùi hương của anh. Tối nay chỉ còn lại mình cô, còn anh thì sao? Tối nay anh ngủ ở đâu? Nhà anh? Hay là phòng nghỉ ở công ty? Anh có đang nhớ cô không? Từng dây thần kinh giật lên đau nhức, tác hại của việc mất ngủ. Rõ ràng là rất mệt mỏi, rõ ràng là ngáp hết lần này tới lần khác, cô vẫn không sao chợp mắt được. Vì hôm nay cô lẻ loi một mình, vì hành động cương quyết của Lâm Yêu Yêu hôm nay. Cô dậy hẳn, cầm điều khiển bật đèn trong phòng khách lên. Dần dần, căn phòng được bao phủ bởi một màu vàng ấm áp. Tố Diệp dường như cũng không còn cảm thấy lạnh nữa. Đang chuẩn bị đi ra tủ lạnh, lật xem có món gì ăn vặt được không, mắt cô bất giác liếc về phía góc tường. Cô hơi sững sờ, bèn bước tới xem, mới phát hiện không biết từ lúc nào trong nhà đã có thêm một thứ rất cao rất cao, một chiếc hộp dáng dài, được bọc rất đẹp. Đừng trách cô giờ mới thấy nó, với phong cách mơ hồ ảo tưởng mà cô trang trí cho phòng khách của mình, nếu không nhìn kỹ, sợ là cả đời cũng chẳng thấy có gì bất thường. Tố Diệp cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Cô không nhớ là nhà mình từng có một món quà chưa bóc ra thế này. Cô không nghĩ gì cả, vội vàng tháo lớp vỏ ra. Vật bên trong hình như rất nặng, cũng may được dựng đứng, nên chiếc hộp bên ngoài cũng được tháo xuống rất dễ dàng. Khi món quà bên trong xuất hiện trước mặt Tố Diệp, cô hoàn toàn ngỡ ngàng, giơ tay từ từ kéo nó ra. Trong đầu cô bỗng hiện lên khung cảnh trấn Thiên Đăng với những bông hoa tuyết cầu rụng lả tả... "Một trăm mười lăm ngàn?" "Cô gái! Bức bình phong này được thêu hai mặt, chỉ thêu đều là loại hiếm có trên thế giới. Ở chỗ tôi, cô tuyệt đối không tìm được nhà thứ hai có sản phẩm thêu như thế này nữa đâu." "Đắt quá!" "Mấy năm gần đây, người thêu Tô Châu càng ngày càng ít đi, những thứ càng đẹp thì càng phải làm bằng thủ công. Bức ngọc lan này do chính tay tôi thêu, từng đường kim mũi chỉ, không đắt đâu."... Cảnh tượng trong đầu cô có hình ảnh một ông lão mỉm cười, bên cạnh ông ấy chính là Niên Bách Ngạn. Có những cánh hoa tuyết cầu rơi xuống vai anh. Khung cảnh tuyệt diệu đó khiến người ta không thể rời mắt, giống hệt như bức bình phong hoa lan trắng đã thoáng qua trong đầu cô này. Thứ bày ra trước mặt cô chính là bức bình phong cô không ngừng chê đắt nhưng vẫn nhớ mãi không quên đó. Nó bao bằng một người bình thường, nền màu nâu, được thêu thêm những đóa lan trắng. Dưới ánh sáng vàng nhạt của căn phòng, chúng như đang dịu dàng nở trước mắt cô. Cô khẽ hít hà, chỉ toàn mùi hương ngào ngạt, say say như mùi rượu. Cô thích lan trắng, cũng như thích ngụ ý sâu xa đằng sau loài hoa tinh khiết này: Mỉm cười. Góc dưới của bức bình phong còn thêu một hàng chữ, có lẽ là được thêm vào sau, vì trước đây ở phường thêu cô không nhìn thấy. Một câu nói không dài, nhưng đẹp và cảm động: Được gặp em trong những năm tháng bình yên và tươi đẹp, không bao giờ là muộn. Dù có câu nói "Gặp em vào những năm tháng tươi đẹp nhất của anh" nhưng cũng không thể chân thật bằng câu nói này. Tố Diệp ngây ngốc ngồi trước bức bình phong. Cô nhẹ nhàng vuốt lên hàng thêu bên trên. Ngón tay cô chạm vào chữ "Tố" rồi dừng lại ở chữ "Niên". Đúng thế, câu nói hay thế nào cũng không bằng hàng chữ này, vì ở đây có cô, có cả anh. *Câu viết trên hàng chữ phiên âm Hán Việt là: Tương phùng chính ngộ tố cẩm niên hoa thời, vị vãn. Đây cũng chính là tên gốc của truyện trong tiếng Trung. Niên Bách Ngạn... Mắt Tố Diệp lại đỏ. Cô tin chắc đây là món quà của anh, câu nói này cũng xuất phát từ chính trái tim anh. Cô thầm nhắc tên anh trong lòng không biết bao nhiêu lần. Cô không ngờ rằng thì ra họ của anh và cô lại viết lên được một câu nói đẹp đến vậy. Làm sao anh biết cô thích bức bình phong này? Rồi làm sao lại đưa được vào căn phòng này? Tất cả mọi sự tình cô đều mơ hồ. Chỉ còn văng vẳng bên tai câu nói ấy: Được gặp em trong những năm tháng bình yên và tươi đẹp, không bao giờ là muộn. Nỗi nhớ đè chặt trong lòng bỗng ùa ra như thác lũ. Cô cầm lấy điện thoại, run rẩy nhắn tin cho anh: Mặc dù em không biết anh đã làm bằng cách nào, nhưng vẫn cảm ơn anh. Cô chỉ nhắn một câu như vậy, không nói gì thêm, vì cô tin chắc anh sẽ hiểu. Nhưng gửi xong cô lại thấy hối hận. Lỡ như anh bận quá không đọc được thì làm sao? Lỡ như bị người khác phát hiện, hiểu lầm anh thì làm sao? Lỡ như bây giờ Diệp Ngọc đang ở bên cạnh anh thì sao? Lỡ như... Chẳng qua chỉ là một tin nhắn thôi mà cũng khiến cô hoang mang hồi hộp. Cô cũng không hiểu, người đàn ông đã từng thân mật với cô như thế, tại sao vừa về Bắc Kinh đã xa cách không thể bên nhau? Đang chìm trong vô vàn những khả năng tự nghĩ ra, điện thoại bỗng rung lên. Ngón tay cô tê dại, hoảng loạn mở máy. Thì ra là tin nhắn anh gửi lại: Em thích là được. Đọc được tin ấy, Tố Diệp suýt nữa cười ra nước mắt. Cuối cùng anh vẫn hiểu cô. Chỉ bốn chữ đơn giản ấy thôi đã trở thành một sức mạnh vững chắc nhất trong lòng cô. Cô không kìm lòng được, gửi cho anh một icon hôn nồng nàn, rồi gửi tiếp dòng tin: Anh vẫn đang bận à? Tin phản hồi rất nhanh: Đang họp. Tim Tố Diệp hơi thắt lại. Cô ngước mắt nhìn đồng hồ. Đã mười giờ hơn, muộn vậy rồi mà vẫn còn họp. Tay cô xoay tròn trên bàn phím một lúc. Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không nói nên lời. Rõ ràng biết anh đang họp, rõ ràng đã răn đe bản thân không được làm phiền anh nữa, nhưng ngón tay chẳng nghe theo sự điều khiển của cô, vẫn nhắn tiếp cho anh: Bách Ngạn! Em nhớ anh rồi. Cô nhớ anh, cô không hề giấu giếm. Nhưng điện thoại mãi không rung lên. Cô hối hận vô cùng. Anh đang làm việc, hành động của mình rõ ràng là quấy rầy. Đang phiền não, chiếc điện thoại cuối cùng cũng rung lên. Tố Diệp nhào ngay tới, run run mở tin nhắn. Anh vẫn nói rất ngắn gọn nhưng lại làm đôi mắt cô đỏ hoe. Anh nói: Anh cũng vậy! Cô hết khóc lại cười. Cô ngồi ngắm bức bình phong đó rất lâu, giây phút này bỗng cảm thấy mình chẳng hề cô đơn nữa. Mùa thu là mùa đẹp nhất Bắc Kinh. Tố Diệp không biết mình đã thiếp đi thế nào. Khi cô tỉnh lại, nắng đã rực rỡ. Mặc dù đã nhiều năm rồi cô không đón mùa thu Bắc Kinh nhưng cô vẫn còn nhớ nguyên hương vị của nó: Trong vắt, ẩm ướt hơn một chút so với mùa đông, mát mẻ hơn một chút so với mùa hè. Lá cây được nhuộm một màu vàng óng. Khi cô đi qua khu phố rợp bóng cây ở tòa nhà đại sứ quán, cả con đường ngập đầy lá vàng rơi. Thế nên nắng mùa thu vẫn là đẹp nhất, tâm trạng của Tố Diệp cũng tốt hơn một chút. Chín giờ sáng, cô chính thức tới phòng tâm lý Liêm Chúng điểm danh, kết thúc kỳ nghỉ. Giáo sư Đinh tham gia buổi họp giao ban buổi sáng, dặn dò một số công việc, rồi lại chào đón sự trở lại của Tố Diệp. Trên cổ ông ta vẫn còn dán băng urgo, ánh mắt nhìn Tố Diệp có phần gượng gạo. So với sự nhiệt tình của các đồng nghiệp khác, Hà Minh và Phương Bội Lôi rõ ràng rất bình thản, chỉ gật đầu với cô coi như đã chào hỏi. Tố Diệp cũng chẳng quan tâm. Trợ lý Lý Thánh Đản bên cạnh cô thì rất phẫn nộ. Sau khi buổi họp kết thúc, cô ấy cứ đi theo cô lải nhải suốt: "Chị nhìn thấy không? Rõ ràng là không hoan nghênh mà. Cũng đúng thôi. Chị về sớm hơn dự định đã cướp không ít cơm trong tay họ đâu." Tố Diệp không phát biểu ý kiến. Cô rút từ trong túi ra một sản phẩm dưỡng da, đưa cho Lý Thánh Đản. Cô ấy đón lấy, hét ầm lên: "Mặt nạ của Sampar. Trong nước khó mua lắm đấy, nghe nói loại mặt nạ này cực kỳ hữu dụng." "Thế nên chị đã mua từ Hồng Kông về cho em đấy." Ngược lại với vẻ kinh ngạc của cô ấy, Tố Diệp lại vô cảm như khúc gỗ. Lý Thánh Đản kích động chỉ vào mũi mình: "Cho... Cho em á?" "Có biết tại sao chị lại tặng em mặt nạ này không?" "Chị quý em chứ gì." Tố Diệp lườm cô ấy, hờ hững đáp: "Chị ấy à, không tự nhiên tặng quà cho ai đâu. Em phải cảm ơn chị mới được. Một là sương mù khí bụi ở Bắc Kinh rất nghiêm trọng. Thương hiệu này đúng là có tác dụng phòng chống bụi bẩn. Hai là em phải tăng ca phục vụ cho chị, thế nên lấy lòng em trước." Lý Thánh Đản như sắp phát điên, hôn gió cô: "Nô tỳ tình nguyện máu chảy đầu rơi!" "Mang toàn bộ tư liệu của khách hàng hôm nay giáo sư Đinh phân công cho chị xem." Tố Diệp thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình của Lý Thánh Đản nữa. Có một chiếc mặt nạ là đã bị mua chuộc. Lý Thánh Đản chạy như bay đi làm việc. Nhìn hiệu quả làm việc nhanh gấp mười lần bình thường của cô ấy, cô không khỏi cảm thán. Đối với phụ nữ, có những lúc mỹ phẩm còn có sức hấp dẫn hơn cả tiền bạc. Kết quả là cả một buổi sáng, Tố Diệp không khác nào đi vào cõi tiên. Cô vốn tưởng có thêm tư liệu của mấy khách hàng đó rồi tìm hiểu một lần luôn cho xong, cũng nhân tiện xua đuổi những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu. Ai ngờ, cả một buổi sáng, mấy vị khách hẹn gặp đều vô cùng quái đản. Vị khách đầu tiên là ông chủ của một doanh nghiệp. Lúc vào cửa ông ta còn đeo nguyên kính râm. Tố Diệp không hề khách khí, ra lệnh cho ông ta tháo kính xuống. Khi ông ta bắt đầu kể chuyện, cô mới phát hiện ra ông ta mắc bệnh "thích chân". Những thư ký bên cạnh ông ta đều là những cô gái có đôi chân nhỏ nhắn, trắng trẻo. Ông ta thẳng thắn nói mình thích chân của phụ nữ hơn nhiều những cô eo thon với cặp mông săn chắc. Tố Diệp không nói gì, chỉ nhẫn nại lắng nghe. Vị khách thứ hai là một sinh viên đại học. Cậu ta luôn miệng lẩm bẩm mình là một linh hồn, có thể cảm nhận được những thứ âm u, không sạch sẽ. Tố Diệp nhận ra cậu ta chỉ là người thiếu tình thương, muốn lợi dụng những điều đặc biệt để được mọi người chú ý mà thôi. Vị khách thứ ba là một kẻ lắm mồm, vừa ngồi xuống đã nói không ngừng nghỉ. Cuối cùng Tố Diệp không thể không ngắt lời anh ta. Anh ta bèn nổi giận, nói mình bỏ tiền ra là để tìm người dốc bầu tâm sự, để cô làm thùng rác. Tố Diệp nghe bắt đầu thấy phiền. Cô gác thẳng hai chân lên mặt bàn, dựa cả người ra sau ghế. Vị khách đó cũng chẳng quan tâm, vẫn bô lô ba la. Dần dần, cô rơi vào trạng thái hư ảo. Vị khách thứ tư trông có vẻ bình thường hơn ba người trước. Ông ta bốn mươi tám tuổi, mà trông như người tám mươi tư tuổi. Vừa bước vào đã xông tới, tặng Tố Diệp một bó hoa hồng. Tố Diệp cảm thấy mặt mình đỏ rực lên, vội vàng bảo Lý Thánh Đản mang hoa đi chỗ khác. "Ông Kim phải không? Ông có vấn đề gì nào?" Cô nhẫn nại hỏi. Ông Kim không hổ danh là người họ "Kim", vừa cười đã lộ ra mấy cái răng vàng. Tố Diệp nhìn đến nỗi đau cả răng của mình, chắc chắn là do mấy cái răng của ông ta gây họa. Ông Kim cười rất thô thiển, nắm ngay lấy tay Tố Diệp. Cô cúi đầu xuống nhìn, lảo đảo, suýt nữa tưởng mình mù mắt. Hay lắm, đồng hồ vàng, nhẫn vàng, lấp la lấp lánh. "Bác sỹ Tố! Có thể cô không còn nhớ tôi. Trước đây chúng ta đã có duyên gặp mặt một lần. Tôi rất thích cô, tôi muốn theo đuổi cô." -Hết chương 245-