"Cậu có thể thêm vào giữa từ "tôi" và từ "không" một từ nhấn mạnh. Khi nó làm phó từ, càng có thể biểu đạt tâm trạng trong lòng cậu." Cô vừa chườm mặt cho cậu ta vừa nói.
*Trong tiếng Trung đó là phó từ "才", khi thêm vào câu sẽ làm tăng tính phủ định cho câu, nhưng khi dịch sang tiếng Việt sẽ không có sự thay đổi.
Niên Bách Tiêu nhìn cô: "Tôi không thừa nhận chị là chị dâu của tôi đâu!"
"Ừm, trước sau cậu đã nói ba lần rồi. Tôi biết rồi!" Tố Diệp không giận mà bật cười.
Niên Bách Tiêu không ngờ cô lại nói vậy, nhất thời im bặt. Cậu ta vốn dĩ muốn chọc tức cô, rồi thoải mái cãi nhau với cô một trận để có thể giải tỏa cơn giận dữ và ấm ức trong lòng từ tối qua đang bắt đầu xoay mòng mòng. Ai dè cô lại rất bình thản, khiến cậu ta bối rối, chẳng còn lý gì để vô cớ sinh sự nữa.
Căn phòng rơi vào yên lặng.
Chỉ còn tiếng kim đồng hồ đều đặn nhảy trên tường.
Tố Diệp tập trung xoa mặt cho cậu ta, toàn bộ tâm tư dồn cả vào gò má bị đánh sưng phồng đó, trong lòng vẫn còn xót xa không ngừng: Gương mặt nhỏ ưa nhìn này thế là phải chịu tội, Niên Bách Ngạn cũng không sợ tát một cái làm hủy hoại dung nhan cậu ta luôn sao.
Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cũng may có cái tát đó, để cô biết trước được Niên Bách Ngạn mà giận lên thì sức lực lớn đến cỡ nào. Cô phải né tránh tần suất sau này bị anh tát cho vài cái.
Túi đá được áp lên mặt, từ cảm giác chưa quen ban đầu dần dà cũng trở nên thích ứng.
Đôi mắt Niên Bách Tiêu ban đầu còn chưa nhìn vào Tố Diệp. Nhưng vì cô giơ tay đè túi đá lên, tầm mắt cậu ta không thể không dừng lại trên người cô. Dần dần, ánh mắt cậu ta trở nên bình lặng, thời gian nhìn cô cũng ngày càng lâu hơn.
Nói thật là cậu cũng chưa từng quan sát Tố Diệp ở một khoảng cách gần như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn cô lâu như vậy như lúc này đây.
Kỳ thực cô thật sự rất xinh đẹp, làn da trắng trẻo, mềm mại như sữa. Ở gần thế này, vậy mà không nhìn ra lỗ chân lông trên gương mặt cô. Cậu dám khẳng định cô chưa hề trang điểm, vì gò má cô vẫn còn hơi nhợt nhạt. Nếu trang điểm có lẽ sẽ có thể che đi. Đôi mắt cô rất to, đồng tử tròn trịa, đen láy, lòng trắng và lòng đen rất rõ ràng. Lông mi cong và dài, mũi vừa cao vừa thẳng. Xuống dưới nữa chính là bờ môi hơi mím.
Chỉ có điều đôi môi cô không được ổn cho lắm.
Tái nhợt tới nỗi gần như không còn màu môi, thoạt nhìn khiến người ta nảy sinh cảm giác bồng bột muốn thương xót.
Vì trên người cô mặc bộ quần áo ở nhà của Niên Bách Ngạn, nên khi giơ tay xoa mặt cho cậu, tay áo rộng thùng thình trượt xuống tận khuỷu tay, vì thế để lộ ra cả cánh tay nõn nà như củ sen. Làn da phản chiếu thứ ánh sáng nhàn nhạt dưới nắng mặt trời, lại mang vẻ đẹp của vỏ sò.
Mùi hương đặc biệt trên cơ thể người con gái cũng len vào mũi của Niên Bách Tiêu, theo hơi thở của cậu, thấm dần vào ruột gan.
Không hiểu sao, cậu cảm thấy toàn thân hơi tê dại, bụng dưới bốc lên một cảm giác nóng nực quen thuộc. Cậu bàng hoàng, vội vàng rời mắt đi chỗ khác, tâm trạng bực dọc đó lại mon men bước vào tim.
Tố Diệp đương nhiên không biết nhưng thay đổi tâm lý của cậu ta. Cô xoa một lúc rồi khẽ thở dài: "Tôi bảo cậu có phải đồ ngốc không? Anh cậu đánh cậu, mà cậu cứ đứng yên đó để anh ấy đánh à?"
Hơi thở của cô phả nhè nhẹ vào mặt cậu ta, rồi lướt qua gò má. Niên Bách Tiêu lại cảm thấy cổ họng căng ra không ít, một cảm giác khô rát xông lên. Cậu ta vô thức nuốt nước bọt một cái, cố gắng giải tỏa những rung động không tên trong lòng.
Thấy cậu ta không lên tiếng, Tố Diệp tưởng rằng cậu ta không thèm để tâm tới cô, nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. Dù sao thì cũng đã sớm quen với dáng vẻ thờ ơ đó của Niên Bách Tiêu, đành tự nói một mình: "Cậu ấy à, lát nữa ngoan ngoãn ngồi đọc sách. Đừng tưởng anh cậu đùa giỡn. Anh ấy sẽ kiểm tra cậu thật đấy, cậu mà không trả lời được là anh ấy sẽ nghĩ cách hành hạ cậu!"
Lúc Niên Bách Tiêu đánh răng rửa mặt, Tố Diệp đã nhìn thấy mấy cuốn sách cậu ta đặt bên cạnh gối, đều liên quan tới quản trị kinh doanh và những kiến thức về đá quý, xem ra Niên Bách Ngạn đang ép Niên Bách Tiêu học.
Vốn dĩ cô cũng cảm thấy việc làm của Niên Bách Ngạn hơi quá đáng rồi. Nếu em trai đã không thích thì đừng có miễn cưỡng, nhưng khi thấy cuốn sách đó được đặt bên cạnh gối, thì giây phút đó Tố Diệp ít nhiều cũng thay đổi suy nghĩ.
Thông qua một thời gian dài tiếp xúc, tuy rằng cũng không phải quá vui vẻ, nhưng cô cũng ra phần nào rằng Niên Bách Tiêu thật ra rất thần tượng anh trai mình, cũng cố gắng làm được tốt nhất có thể.
Ví dụ như cậu ta tự học nấu cơm Trung. Bắt một đứa trẻ từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài học nấu món Trung Quốc là một việc không hề dễ dàng gì. Vậy mà mấy món hiếm hoi cậu ta biết nấu lại đều là những món Niên Bách Ngạn thích ăn. Hoặc ví dụ khác như lần trước lúc ở tứ hợp viện cô nhìn thấy cậu ta ăn bằng đũa. Điều này chứng tỏ cậu ta thật ra cũng rất muốn hòa mình vào không khí của người Trung Quốc. Hoặc lại ví như rõ ràng cậu ta thích đua xe, nhưng lại bấm bụng nhìn Niên Bách Ngạn yêu cầu mình đọc sách. Cậu ta rõ ràng không thích chuyên ngành học ở đại học nhưng vẫn thi được một thành tích xuất sắc.
Trước mặt Niên Bách Ngạn, cậu ta tỏ ra không nghe lời, ương bướng, thậm chí còn hay cãi lại anh, nhưng trên thực tế, cậu ta không thể nhẫn nhịn khi người khác đối xử không tốt với anh trai mình, khi người khác làm tổn thương anh trai.
Thế nên trong mắt Tố Diệp, cậu ta vẫn còn là một cậu nhóc, một cậu nhóc rất muốn có được sự chú ý, quan tâm của anh trai.
Khi Tố Diệp nói chuyện lại đánh động tới mùi hương trên cơ thể, kích thích máu nóng trong người Niên Bách Tiêu dâng trào. Cậu ta nhíu chặt mày, đẩy cô ra, ngồi sang bên kia.
"Đúng là ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván!" Tố Diệp cũng chẳng quan tâm, cô vứt túi đá vào thùng: "Nhưng mà cũng tại tôi. Tối qua tôi nên nhắc cậu lấy đá chườm mặt luôn, giờ chỉ còn cách từ từ đợi nó hết sưng thôi!"
Cô nói như vậy, tâm lý Niên Bách Tiêu ngược lại lại bắt đầu khó hiểu. Cậu ta bắt đầu cảm thấy hành vi vừa rồi của mình thật đáng xấu hổ. Thật ra, cô rất quan tâm tới cậu ta, tuy rằng có đôi lúc phương thức hơi độc đáo một chút!
Chính vừa lúc nãy, cậu ta lại còn muốn đè cô xuống!
Suy nghĩ này khiến Niên Bách Tiêu giật nảy mình. Cậu ta khinh bỉ bản thân lại dám có mấy suy nghĩ không an phận với người phụ nữ của anh trai.
"Tôi đọc hết rồi!" Mãi về sau, cậu ta mới ép ra được câu này.
Tố Diệp kinh ngạc nhìn Niên Bách Tiêu: "Thế sao không nói với anh cậu? Cậu mà nói ra, tối qua chưa biết chừng anh ấy sẽ để cậu ra ngoài chơi."
Niên Bách Tiêu cúi gằm xuống, không nói gì nữa.
Thấy cậu ta trầm mặc, Tố Diệp suy nghĩ rồi bổ sung thêm: "Cậu thật sự phải ghi nhớ hết mới được. Ông anh cậu lúc kiểm tra người khác cực kỳ biến thái đấy, lúc trước tôi đã bị anh ấy trừ không ít tiền."
"Hả?" Niên Bách Tiêu ngỡ ngàng.
"Thế nên cậu cố gắng lên, chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi. Bây giờ tôi cũng đã khá am hiểu những kiến thức về đá quý rồi." Tố Diệp tươi cười nói.
Nụ cười của cô như hoa lê đầu cành, mê loạn đôi mắt Niên Bách Tiêu. Cái cảm giác ấy mãi vẫn không buông tha cậu ta. Niên Bách Tiêu né tránh nụ cười ấy, buồn bực nói: "Giả tạo! Chị cứ như chị dâu của Trần Bình ấy."
Tố Diệp khó hiểu: "Trần Bình? Bạn cậu à?"
"Là một danh tướng đã rất lâu rất lâu rồi của Trung Quốc." Niên Bách Tiêu phì cười.
Tố Diệp lập tức chau mày, nghĩ một lúc mới nhớ ra: "À, cậu muốn nói tới danh tướng Trần Bình đi theo phò tá Lưu Bang thời Tây Hán chứ gì?" Dứt lời cô nhìn Niên Bách Tiêu như vừa phát hiện ra một châu lục mới: "Giỏi quá nhỉ! Đến cái này mà cũng biết."
Danh tướng Trần Bình thời Tây Hán thuở thiếu thời gia cảnh rất khốn khó. Cha mẹ lại mất sớm. Từ nhỏ ông và anh trai đã phải nương tựa vào nhau mà sống. Vì muốn làm rạng danh gia đình, thế nên ông không làm nông mà chuyên tâm đóng cửa học hành, làm cho chị dâu bất mãn. Trần Bình từ đầu tới cuối luôn nhẫn nhịn sự nhiếc mắng và nhục mạ của chị dâu, chỉ vì không muốn anh trai và chị dâu bất hòa. Nhưng sau này chị dâu càng ngày càng quá đáng, cuối cùng không chịu nổi nữa ông đã phải bỏ nhà ra đi. Sau đó anh trai đã đuổi theo, gọi ông trở về. Ông ngăn anh trai bỏ vợ, không tính toán những chuyện chị dâu đã làm trước đó. Phẩm chất đạo đức này đã trở thành một giai thoại, sau đó ông được đi theo phò tá Lưu Bang, hoàn thành bá nghiệp.
Niên Bách Tiêu dùng điển cố này để hình dung cô, chẳng qua là muốn nói cô chính là bà chị dâu ác độc, ngược đãi em chồng.
Thằng nhóc này, còn biết đi đường vòng chửi người khác rồi.
Niên Bách Tiêu hừ một tiếng.
Tố Diệp thấy vậy ngược lại bỗng bật cười, ngồi tựa vào sofa, nhún vai: "Thôi được rồi! Vậy cậu nói xem, tôi phải làm sao mới có thể trở thành người chị dâu hiền từ đây?"
Niên Bách Tiêu suy nghĩ, một tia sáng nhảy vọt qua đáy mắt. Cậu ta mím môi: "Chị để tôi tới quán bar đi, anh tôi không biết được đâu!"
Thì ra là đang chờ đợi cơ hội này.
Tố Diệp hiểu rõ trong lòng, cố tình hỏi một câu: "Để cậu đi tới quán bar là thành chị dâu hiền từ sao? Nếu cậu đã thích đọc mấy câu chuyện cổ đại Trung Quốc như thế, thế thì chắc từng nghe qua câu "Có công mài sắt có ngày nên kim" rồi chứ?"
Niên Bách Tiêu trừng mắt: "Tôi có việc quan trọng, ở quán bar!"
"Ồ? Việc quan trọng gì?"
Niên Bách Tiêu bỗng dưng không đối đầu với cô như thường ngày nữa. Nghe xong câu này, ngữ khí của cậu ta lại có chút lấy lòng: "Rất quan trọng, rất quan trọng. Chị có thể tới xem, nếu chị không tin."
"Tôi?" Tố Diệp không ngờ cậu ta lại mời mọc cô.
Niên Bách Tiêu gật đầu chắc nịch.
Tố Diệp nhìn cậu ta, trong đầu bất chợt vang lên câu nói của Niên Bách Ngạn sáng sớm nay trước khi anh ra khỏi nhà: Ban ngày anh không ở nhà, nó sẽ nghĩ đủ mọi cách để xin xỏ em, nhưng em không được để nó ra ngoài, nhất định phải ngoan ngoãn ở nhà đọc sách.
Niên Bách Ngạn có thể nói là đã dặn đi dặn lại rồi, dĩ nhiên là cô nhớ.
Nhưng ban nãy Niên Bách Tiêu cũng nói đấy thôi, mấy thứ trong sách cậu ta đọc hết rồi...
"Vui cực kỳ!" Niên Bách Tiêu thấy nét mặt cô có chút xao động, vội vàng bổ sung thêm một câu.
Hai mắt Tố Diệp sáng lên, nhưng lập tức do dự: "Nhưng anh cậu không cho ra khỏi nhà..."
"Kính râm!" Niên Bách Tiêu phác họa nhanh lẹ: "Đội mũ và đeo khẩu trang, không ai nhận ra chị đâu, tôi lái xe nhanh!"
Tố Diệp vốn dĩ đã không ngồi yên được một chỗ. Huống hồ cô cũng thật sự muốn biết Niên Bách Tiêu rốt cuộc đang bận rộn cái gì. Nghe xong câu này cô lập tức hợp tác, đứng dậy ngay.
Hai người đập tay, rồi nhanh chóng đi thay quần áo để xuất phát.
Tinh Thạch, hội nghị các quản lý cấp cao.
Diệp Hạc Phong ngồi trên ghế chủ tịch, lắng nghe các số liệu cấp dưới báo lên, nét mặt mỗi lúc một cau có thêm.
Giá cổ phiếu của Tinh Thạch bị ảnh hưởng, đến cả showroom D gần đây tình trạng cũng mỗi ngày một tồi tệ hơn.
Niên Bách Ngạn ngồi bên tay trái của Diệp Hạc Phong, gương mặt vẫn rất bình tĩnh. Mấy số liệu không khiến người ta hài lòng đó dường như không ảnh hưởng mấy tới tâm trạng của anh.
Cuối cùng Diệp Hạc Phong nhìn Niên Bách Ngạn, nói với vẻ không vui: "Cậu đã nghe thấy chưa? Bách Ngạn! Cả một công ty lớn bị cậu liên lụy đến mức này đây!"
"Xin lỗi chủ tịch!" Niên Bách Ngạn khẽ đáp.
Diệp Hạc Phong nhìn anh chằm chằm, chỉ toàn nghĩ tới cảnh anh dẫn Tố Diệp đi ngay trước mặt mình, cơn giận dữ bỗng chốc lại bùng lên. Ông đập bàn tay rắn rỏi xuống mặt bàn: "Xin lỗi có ích gì sao? Bây giờ tất cả các cổ đông đều đang đợi một câu giải thích của tôi!"
"Sự việc này vì con mà ra, con chấp nhận hình phạt."
Diệp Hạc Phong nghiến răng: "Được! Vậy thì bây giờ tôi tuyên bố, đình chỉ chức vụ tổng giám đốc của cậu. Trong thời gian này, cậu phải dốc sức giữ vững giá cổ phiếu của Tinh Thạch cho tôi!"
Niên Bách Ngạn đứng dậy, bình thản mà cung kính: "Vâng, thưa chủ tịch!"
-Hết chương 364-