Chương 10: Đêm nay có kết quả?

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:22:29

Buổi sáng là hai tiết ngữ văn và toán, Trần Trứ cảm thấy mình làm rất được, nhất là môn ngữ văn. Nếu không có gì bất ngờ, sợ rằng một khi có kết quả sẽ khiến nhiều người kinh ngạc. Buổi chiều, môn thi chính là vật lý. Với môn toán, sau khi thi xong có người vui vẻ có người buồn, còn môn vật lý chỉ vừa mới nộp bài xong thì tiếng than trời trách đất vang dội vả trường học. Đến ngay cả Trần Trứ cũng cảm thấy độ khó đề thi vật lý này khá kinh khủng. Có điều, đề thi này vừa hợp để giúp học sinh tập làm quen với đề thi đại học. Dựa vào trí nhớ của hắn, đề thi vật lý của tỉnh Việt Đông vào năm 2007 đúng là có độ khó cấp bậc địa ngục. Chỉ tiếc thời gian trôi qua quá lâu, Trần Trứ hoàn toàn không nhỡ rõ nội dung đề đó là gì. Nếu không, hắn có thể lên mạng tra cứu đáp án chút, sau đó cố gắng ôn tập, sợ rằng bản thân có cơ hội trở thành Trạng Nguyên của tỉnh không chừng. Không có gì bất ngờ xảy ra, Vương Trường Hoa lại đi tới đối chiếu đáp án. Lần này, cậu ta hỏi mấy câu hỏi trắc nghiệm, nhưng thật sự Vương Trường Hoa không chút lòng tin nào, nên dùng sức đập vào đầu mình mắng: "Mẹ nó, không biết tại sao, lúc làm đề thi vật lý, trong đầu tao toàn là lời bài hát. Tao đã biết lần này thi không ổn rồi." Suýt chút nữa Trần Trứ phá lên cười. Loại tình huống này cũng từng xuất hiện trên người mình, trong thời gian làm bài thi chẳng biết tại sao trong đầu văng văng giọng hát. Mà bản thân muôn dừng lại chuyện này, thì giọng hát trong đầu kia càng to càng rõ ràng. Trừ Vương Trường Hoa ra, cũng có mấy người khác tìm Trần Trứ so đáp án. Lần này, ngay cả đám người ở phòng thi thứ nhất cũng không tỏ ra mình giỏi nữa, mà cầm theo tờ giấy nháp cùng Trần Trứ thảo luận đề thi tự luận môn vật lý. Mặc dù, giáo viên chủ nhiệm Doãn Yến Thu thường xuyên nhân mạnh 'thi xong môn nào gạt luôn môn đó ra khỏi đầu', nhưng làm sao một học sinh cấp ba có thể khống chế nổi tâm trạng của mình chứ? Trần Trứ được mọi người vây quanh, thật sự nhìn hắn giống như người bán rong, xung quanh có đám người vây quanh tranh mua hàng. Lúc này, trong tầm mắt của hắn bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh, dáng người cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng. Tống Thì Vi. Cô ở phòng thi số một, sát phòng thi của hắn, có lẽ cô định ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, nhằm điều chỉnh tâm lý cho môn tiếng anh. Có khả năng, trong phòng thi thứ nhất Tống Thì Vi chẳng có bạn bè nào, hoặc với tính cách của cô thật sự rất ít bạn bè trong trường. Một thân một mình đứng bên ngoài hành lang, ánh mắt nhìn về phía xa xa, chẳng có điểm dừng cố định nào. Bỗng một cơn gió thổi đến, khiến những sợi tóc ở phía thái dương áp sát vào má. Tống Thì Vi duỗi ngón tay dài thon thả của mình ra chỉnh lại. Nhưng kết quả cô còn chưa chỉnh lại, thì một cơn gió nữa ùa đến, khiến mái tóc vừa mới tháo cột tóc ra bị thổi lộn xộn, tạo thành một đống hỗn loạn trên đầu, nhìn thì có xốc xếch, nhưng sức hút lại có phần tăng thêm. Chắc vì cô quá xinh đẹp đi. Vừa rồi, cả đám con trai vây quanh Trần Trứ tạo thành một góc ồn ào. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, tiếng ồn ào kia biến mất tức thì, từng đứa từng đứa điều chỉnh dáng vẻ của mình, nhìn qua giống như các vị tài tử nhã nhặn, sau đó âm thanh bàn tán cũng nhỏ đến mức tận cùng. "Mặc kệ tuổi tác thế nào, nhưng một đứa trai thẳng trước mặt con gái cũng có loại phản xạ tự nhiên muốn giả bộ." Trần Trứ cười thầm trong lòng. Hắn hiện tại cũng đâu phải giống trước kia, chỉ cần nhìn bạn học nữ là đỏ mặt, chân tay luống cuống. Trần Trứ rất tự nhiên thoải mái nhẹ nhàng gật đầu với Tống Thì Vi một cái. Tống Thì Vi ngạc nhiên một chút, có lẽ cô không ngờ Trần Trứ sẽ chủ động chào mình. Thế nhưng, mới hôm qua người ta còn chủ động va chạm với Lý Kiến Minh vì mình, nên cô cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại. Ánh mắt của cô trong trẻo sáng ngời, giống như ánh đèn lưu ly long lanh. Ánh mắt hai người giao nhau trong chớp mắt, khiến Trần Trứ thất thần một chút. Môn thứ hai buổi chiều là tiếng anh. Đây là môn học yếu nhất của Trần Trứ, không có kiến thức thì cố gắng đọc cũng chẳng để làm gì, nên hắn dứt khoát vận dụng cảm quan của mình, lựa chọn đáp án mà bản thân cảm thấy vừa mắt nhất. Môn tiếng anh này cũng giống như môn văn vậy, sau khi nộp bài thi sẽ có người thở dài, sẽ có người bình tĩnh, nhưng mọi người sẽ không tụ lại một chỗ đối chiếu đáp án. Dù sao, toán và vật lý đều sẽ có đáp án chính xác, chứ không giống như tiếng anh và văn học. Ngày mai, chỉ còn lại một môn thi là hóa học. Có điều, bởi vì đây là môn thi cuối cùng, mặc kệ ngày hôm nay có làm bài thuận lợi hay không, thì tâm trạng mọi người cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Giờ tự học buổi tối, đằng sau những công thức hóa học, thỉnh thoảng còn có tiếng xì xào bàn tán. Buổi tự học không có giáo viên giám sát, bởi vì bọn họ đang muốn tổng hợp lại bài thi, tranh thủ ngày hôm sau hoặc ngay tối nay có thể công bố kết quả bài thi. Sáng hôm sau, môn thi cuối cùng, hóa học. Môn học này so với vật lý có chút khác biệt, ngoại trừ cần khả năng tính toán và hiểu biết, còn kèm theo vô số thứ phải học thuộc. Điều này tương đương với đề thi môn này sẽ không phức tạp, chỉ cần siêng đọc học tập, đọc nhiều sách, thì bản thân vẫn có thể đạt được số điểm mong muốn. Cho nên, với môn hóa này, trình độ chênh lệch giữa học sinh khá và giỏi không lớn, trên cơ ban đều ở khoảng trên 120 điểm. Sau khi nộp bài thi, học sinh sẽ được nghỉ một buổi, nhưng buổi tối còn phải tham gia lớp tự học. Buổi trưa, Trần Trứ về nhà ăn cơm, cuối cùng cũng gặp được bố mình là Trần Bổi Tùng. "Ồ, sinh viên tương lai nhà chúng ta về rồi." Trần Trứ vừa bước vào cửa, ngay lập tức nhìn thấy lão Trần ngồi ở ghế salon đọc báo, đang mỉm cười đứng dậy. Năm nay Trần Bồi Tùng 43 tuổi, một phó chủ nhiệm của huyện. Công việc này thật sự không hề đơn giản, gần như mọi việc trong khu vực ông quản lý đều đổ lên đầu ông. Cho nên, lão Trần khá bận, lại còn xã giao nhiều. Cái bụng bia như phủ lên một lớp áo bơi, cơ thể đã không còn thẳng tắp giống như thời tuổi trẻ nữa rồi. Đương nhiên, bản thân ông chìm nổi ở cơ sở thời gian quá dài, công việc cần xử lý phức tạp, khiến đầu óc chủ nhiệm Trần được ma luyện, tạo thành kỹ năng nhìn xa trông rộng. Thời điểm Trần Trứ xuống nông thôn công tác, khi bản thân đối mặt với nan đề khó giải quyết, sẽ gọi cho cha xin ý kiến. "Cha..." Đây là lần đầu tiên Trần Trứ nhìn thấy cha mình sau khi trùng sinh, thật sự trong lòng hắn vô cùng kích động. Nhưng bản thân không hề thể hiện ra vẻ bề ngoài, mà giống như bình thường, nhàn nhã ngồi xuống ghế salon, bật ti vi lên xem. Hai cha con Trần Trứ và Trần Bồi Tùng có tính cách hoàn toàn khác nhau, Trần Trứ nội tâm, còn lão Trần vui vẻ hài hước. Trần Bồi Tùng nhìn đứa con mình vài lần, sau đó A một tiếng, cuối cùng bước vào phòng bếp hỏi vợ mình là Mao Hiểu Cầm một câu: "Bà này, sao tôi mới không gặp con nó hai ba ngày, mà Trần Trứ như biến thành người khác vậy?" Mao Hiểu Cầm đang xào rau, vốn dĩ bà không hiểu ý câu hỏi của chồng mình cho lắm, nhưng sau chợt hiểu bèn trả lời: "Con trai cắt tóc, lúc đầu em cũng không quen cho lắm, nhưng nhìn lâu lại thấy ổn hơn, đẹp trai hơn trước đó nhiều." "Thật sao?" Trần Bồi Tùng luôn có cảm giác, thay đổi này không phải chỉ vì ngoại hình biến đổi, nhưng ông quả thực không biết nguyên nhân cụ thể là thế nào. Chủ nhiệm Trần cắm rễ ở cơ sở quá nhiều năm, gặp được đủ mọi loại người, giải quyết đủ loại vấn đề, nên ông có thể cảm nhận được thay đổi trên người Trần Trứ. Có điều, đây đúng là con trai của ông, nên cuối cùng ông đổ hết lỗi cho mái tóc. "Sao mà cắt tóc một cái, đã cắt đứa con trai của mình... Tuổi còn nhỏ mà rất già đời." Lão Trần âm thầm nghĩ thầm một câu. Trong bữa ăn trưa, một nhà ba người ngồi lại vừa ăn vừa nói chuyện bình thường. Trần Bồi Tùng thấy Trần Trứ vẫn khá ít nói, nhưng nói ra câu nào cũng rõ ràng có trật tự, thì tâm trạng mới dần thả lỏng. Ông lo lắng con trai ở trường gặp phải chuyện gì ảnh hưởng tới tâm lý, mà với tính cách hướng nội của đứa con này sẽ không có chuyện tâm sự với cha mẹ. Gia đình bình thường có đứa con học lớp 12, dù nói hàng trăm chủ đề đi chăng nữa cũng đều quay lại vấn đề học tập. Mao Hiểu Cầm gắp cho Trần Trứ miếng đùi gà, rồi mong chờ hỏi đứa con trai: "Kỳ thi thử đầu tiên đã kết thúc, con cảm thấy thế nào?" "Cái bà này." Trần Bồi Tùng khoát tay, cắt đứt câu hỏi của vợ: "Vừa mới thi xong, bà hỏi thăm linh tinh cái gì đấy?" Mao nữ sĩ nhíu mày nhìn chồng: "Tôi không hỏi thì trong lòng bứt dứt khó chịu, dù sao cũng không thể giống một số người, việc ngoài thì bận dộn, còn chuyện gia đình chẳng thèm để ý. Nếu con trai từ trước tới giờ đều không khiến tôi lo lắng, thì tôi nhất định không để ông yên đâu." Trần Bồi Tùng biết những năm gần đây mình không giúp được việc nhà nhiều, mọi thứ đều do vợ ở nhà làm hết, cho nên chỉ cần Mao Hiểu Cầm nhíu mày, ông sẽ lập tức cười trừ, kiên nhẫn chờ đợi vợ nguôi giận. Đây là tình trạng mà lão Trần với Mao nữ sĩ ở cùng với nhau, nhiều năm về sau thì tình trạng này luôn được duy trì. Hắn nhìn cha mẹ tình cảm vẫn còn sâu đậm, thì tâm tình trong lòng rất vui vẻ. Có điều hắn vẫn phải giơ tay lên ngăn lại nói: "Chắc điểm thi cũng giống bình thường, không chênh lệch là bao." Mao Hiểu Cầm nghe được câu này, bèn liếc nhìn chồng, sau đó tâm trang hai người cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Nếu so với bình thường không chênh lệch mấy, vậy có nghĩa điểm số duy trì ở mức 610 đến 620. Dựa vào điểm chuẩn những năm gần đây, muốn thi vào đại học Công Nghệ Hoa Nam hẳn không phải vấn đề. "Đại học Công Nghệ Hoa Nam nằm ở khu vực Quảng Châu, từ nhà đi đến đó phải bắt hai chuyến xe bus..." Mao Hiểu Cầm đã vạch kế hoạch, chờ khi Trần Trứ lên đại học thì bà sẽ bắt xe lên đường đến thăm. Ăn cơm trưa xong, Trần Trứ ở nhà ngủ trưa, sau đó tìm Hoàng Bách Hàm, rồi cả hai trở về trường tham gia lớp tự học buổi tối. So với thường ngày, Đại Hoàng có vẻ ngột ngạt hơn rất nhiều. Đương nhiên nguyên nhân là do thành tích cuộc thi vừa rồi. Hôm nay, lớp tự học buổi tối vẫn không có giáo viên, đến cả giáo viên đi tuần đều không có. Nhưng đám học sinh lớp 12 đều đang trao đổi bài thi, nếu bài thi làm không tốt sẽ không giữ được vị trí xếp hạng. Lúc này, ngay cả những học sinh giỏi lớp bồi dưỡng cũng đứng ngồi không yên. Mỗi khi có tiếng giày lộp cộp bên ngoài hành lang trống trải vang lên, cả đám người sẽ lo lắng ngẩng đầu lên nhìn, vì ai cũng tưởng đó là giáo viên chủ nhiệm Doãn Yến Thu tới trả bài thi. Nếu như đó không phải là chủ nhiệm lớp, mặt ai nấy đều sẽ thả lỏng hơn rất nhiều. Tình trạng nơm nớp lo sợ này cứ kéo dài đến tiết thứ 2 giờ tự học buổi tối. 'Cộc cộc cộc', tiếng giày cao gót lại lần nữa vang lên, theo bản năng cả lớp ngẩng đầu lên nhìn. Bộ quần áo công sở màu xám, kính viền vàng với mắt kình thật dày, đúng thật là chủ nhiệm lớp Doãn Yến Thu rồi. Đồng thời, trên tay cô cầm theo một xấp bài thi thật dày. Đêm nay sẽ có kết quả cuộc thi? Trong phòng học, từng tiếng hít thở nặng nề, ai nấy đều căng thăng.