Sau khi hoạt động có hẹn với đại học kết thúc, thời gian đến kỳ thi thử toàn tỉnh lần thứ hai chỉ còn lại 10 ngày.
Kỳ thi thử thứ hai quan trọng thế nào không cần phải nói, bởi đề thi của lần này sẽ rất sát với độ khó của kỳ thi đại học, ngược lại hoàn toàn với lần thi thử thứ ba, vì lần cuối chỉ tập trung về kiến thức cơ bản và suy luận.
Đương nhiên, cách làm này cũng có nguyên nhân. Lần thi thử thứ ba đã là tháng năm, cách thời điểm thi đại học chỉ còn một tháng, nếu bài thi khó quá sẽ ảnh hưởng đến sự tự tin của thí sinh.
Trước đó, học sinh luôn trong trạng thái ôn tập, hao tâm tổn chí quá độ.
Ngay cả giáo viên bộ môn cũng không dễ chịu chút nào, các thầy cô liên tục nhấn mạnh những sai sót thường gặp trong bài thi, chỉ sợ mình không nói khiến học sinh quên mất.
Cô giáo chủ nhiệm Doãn Yến Thu rõ ràng gầy đi không ít, cổ họng thường xuyên mất tiếng, sau đó lại có, rồi lại mất.
Hoàng Bách Hàm thường xuyên nhìn mấy con chim sẻ bên ngoài mà ngây người ra.
Trần Trứ hỏi nguyên nhân.
Thì cậu ta nói ước có thể giống chim sẻ bay ra khỏi trường học thì tốt biết bao, ở đây thực sự quá mệt mỏi.
Trần Trứ nghe xong thì mỉm cười, bởi bay ra khỏi trường học chính là tiến vào xã hội, chẳng lẽ đến xã hội sẽ bớt mệt mỏi sao?
Chi bằng, bản thân cố gắng ôn tập, dùng thành tích thi tốt nghiệp tốt nhất có thể khảm cho mình một lớp mạ vàng bên ngoài. Làm như vậy, bản thân sẽ có cơ hội bay xa hơn, cao hơn, ở nơi đó có thể ngắm được nhiều cảnh đẹp hơn.
Nhưng bây giờ, Hoàng Bách Hàm làm gì nghe lọt lời khuyên của hắn, ngay cả giờ thể dục giữa buổi còn khó chịu không muốn tham gia.
Khi bài hát khúc hành quân vang lên trên thao trường, Hoàng Bách Hàm lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhanh đến tháng 5 đi, nhanh đến tháng 5 đi..."
Bởi vì, tháng năm, lớp 12 sẽ được miễn tham gia thể dục giữa buổi, chỉ còn lớp 10 và lớp 11 tập thể dục. Mấy học sinh lớp 12 sẽ đứng ở hành lang, ngắm nhìn các học đệ học muội của mình hoàn thành các động tác.
Lúc đó, tất cả khối 12 đều vui vẻ, giống như mình được đặc cách, nhưng chẳng có ai nghĩ tới, từ đó về sau bọn họ sẽ không còn được tập thể dục giữa buổi nữa.
"Đi nào đi nào, chút nữa Du Huyền còn chào hỏi mày nữa đấy."
Trần Trứ tìm đại một lý do, khuyên thằng bạn của mình.
"Tao là sản phẩm mua một tặng một thôi."
Hoàng Bách Hàm lẩm bẩm: "Du Huyền chào mày, mắt nhìn về phía mày. Cậu ấy chào tao, con mắt cùng nhìn về phía mày, cứ tưởng bố mày không biết ấy..."
Trần Trứ bật cười, thằng này cũng thông minh phết, không ngờ năm đó lại bị phụ nữ làm cho quay cuồng.
Lên đại học, chắc mình sẽ gặp lại cô ta thôi. Năm đó, mình không tài nào nhìn rõ bản tính thật của cô ta, đúng là mong chờ màn trình diễn này thật đó.
Tuy rằng, Hoàng Bách Hàm phàn nàn, nhưng lại không có gan ở lại phòng học, cũng chỉ chậm trễ hai phút rồi ngoan ngoãn xuống sân thôi.
Đi qua đội hình lớp 12 1, lại gặp được Du Huyền.
Thời gian gần đây, trong giờ thể dục giữa buổi, Du Huyền đều chủ động chào hỏi Trần Trứ, cũng khiến nội bộ khóa bàn tán khá nhiều, nhưng vì kỳ thi thử thứ 2 sắp đến, nên mọi người dần bị áp lực mà bỏ qua những chuyện ngoài lề.
Du Huyền cũng hiểu ra điều này, nên đổi lời chào thành mỉm cười.
Nhất là khi cô nhìn thấy Trần Trứ, cười đến mức khóe mắt cong thành vầng trăng khuyết vui vẻ.
Trần Trứ cũng lịch sự gật đầu đáp lại, bước về hàng lớp mình. Nhưng hắn đột nhiên nhớ, hôm nay là ngày 3 tháng 4, hai ngày nữa là tết thanh minh rồi.
"Hiện tại, tư duy của mình không ổn cho lắm."
Trần Trứ vừa tập các động tác thể dục, vừa suy nghĩ.
Hiện tại, chỉ vài chữ số ngắn ngủi mà cũng không nhớ ra nổi.
Nhưng, với sở thích sưu tầm sách của Kỳ Chính dù có làm bao nhiêu việc cũng không quên nổi.
Thậm chí, hắn có thể nhớ rõ cuộc nói chuyện trong bữa trưa hôm qua, lúc Tào Kinh Quân vô tình lộ ra một vấn đề, thầy ấy không thích uống rượu chỉ thích hồng trà.
Còn chỗ Du Huyền, vì mẹ cô ấy đã qua đời, nếu như trước ngày tết thanh minh, mình cố ý hỏi thăm một câu, làm vậy sẽ khiến cô ấy vui mừng hơn không?
Trần Trứ cảm thấy cách tư duy của mình, sẽ nghiêng hẳn về công việc và kinh nghiệm sống của mình đời trước, mà mất đi tư duy của một học sinh cấp ba bình thường.
Nhưng còn cách nào khác đâu, mình từ một phó phòng trùng sinh trở về, ký ức có thể dung hợp, còn cách tư duy đã ăn sâu vào suy nghĩ sao có thể thay đổi được.
Hiện tại, hi vọng thời điểm đến tháng 9, lên đại học là bước vào 'xã hội thu nhỏ', loại khả năng tư duy này sẽ giúp mình phát triển.
Sau khi bài thể dục giữa buổi kết thúc, Du Huyền và Ngô Dư đang đức một góc suy nghĩ xem là đi nhà vệ sinh trước hay là quán bán đồ ăn vặt trước, thì Trần Trứ mỉm cười bước đến.
Hoàng Bách Hàm giống như tên bảo vệ lẽo đẽo theo sau. Cậu ta định chờ Trần Trứ cùng nhau đi nhà về sinh.
Ngô Dư nhìn thấy Trần Trứ, lập tức mỉm cười chào hỏi: "Chủ nhiệm Trần tới rồi."
"Cái gì mà chủ nhiệm Trần."
Trần Trứ tò mò hỏi lại.
"Bởi vì một người 17,18 tuổi mà làm việc như ông cụ non."
Du Huyền ở bên bước đến, sánh ngang với Trần Trứ mỉm cười giải thích: "Cho nên, bọn mình thống nhất đặt cho cậu một biệt danh 'chủ nhiệm Trần'."
Thật ra, Du Huyền muốn đặt biệt danh cho Trần Trứ là 'Trần Cẩu', bởi vì cậu ta dám tình nguyện làm chó, nhưng việc riêng tư này nói ra khá thẹn thùng, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Trần Trứ.
Trừ khi, hai người ở riêng với nhau, lấy ra đùa giỡn một chút cũng được.
"Đặt biệt danh cho mình sao?"
Trần Trứ nghe thấy cũng vui vui, nên phản kích lại: "Vậy sau này gọi cậu là "Cốt" tỷ nhá? Du Huyền Cosine."
Ngô Dư ở bên yên lặng suy nghĩ, sau đó ngạc nhiên nói với Du Huyền: "Mình cảm thấy biệt danh này nghe rất êm tai, cũng khá tây. Chủ nhiệm Trần, mình tên là Ngô Dư, cậu cũng có thể gọi là tiểu Dư."
Ngô Dư chính thức giới thiệu bản thân với Trần Trứ, đồng thời cũng nói ra biệt danh của mình.
Thời cấp ba, làm quen với nhau đơn giản chỉ có vậy, trước tiên nói tên, sau đó nói biệt danh hay tên thường gọi của mình là được.
Hoàng Bách Hàm ở bên cạnh hấp háy mắt mấy lần, sau đó nói: "Mấy người nói chuyện, mình đi trước đây."
"Đi cái gì chứ?"
Trần Trứ giữ chặt tay Hoàng Bách Hàm nói: "Chỗ này làm gì có ai biết tên thường gọi của mày là Đại Hoàng đâu?"
"A, a, a, ..."
Du Huyền và Ngô Dư che miệng cười, khiến Hoàng Bách Hàm đỏ hết mặt, còn âm thầm chửi thằng chó Trần Trứ trăm lần.
"Chủ nhiệm Trần tìm mình có việc gì không?"
Du Huyền ngẩng khuôn mặt trái xoan, nhìn Trần Trứ hỏi.
"À..."
Trần Trứ không cười nữa, nghiêm túc nói: "Hai ngày nữa là tết thanh minh, mình chỉ muốn nói cậu đừng buồn quá, dù sao nhớ ông bà tổ tiên cũng phải nhớ giữ gìn sức khỏe."
Du Huyền ngạc nhiên: "Sắp tới kỳ thi thử thứ 2 rồi, mà cậu còn nhớ tới tết thanh minh à?"
Trần Trứ nhủ thầm, sao không nhớ được chứ, đây là truyền thống văn hóa mà. Chúng ta là người Trung Quốc, nên giữ gìn sự tôn trọng với ông bà tổ tiên đã qua đời, cần nhớ kỹ ngày tết thanh minh hằng năm. Nhớ năm đó, mình năm nào cũng đi cùng lãnh đạo lên dâng hương mộ mẹ ngài ấy đó.
Đối với lãnh đạo mà nói, người đó không nhất định coi thuộc hạ tới ăn bữa cơm trung thu đoàn viên là tâm phúc.
Nhưng, ông ấy nhất định định coi thuộc hạ đi cùng mình tới thắp hương cho mẹ mình chắc chắn là tâm phúc.
"Nếu như ngày tết thanh minh mà không phải đi học, thì mình nhất định sẽ cùng cậu đi tảo mộ."
Trần Trứ khách sáo nói một câu theo bản năng.
Thế nhưng, Trần Trứ vừa nói ra câu này lập tức cảm thấy không ổn, còn ánh mắt Du Huyền đột nhiên sáng lên.
"Không sao."
Du Huyền nói: "Chúng ta có thể đi sớm một chút, không ảnh hưởng đến thời gian lên lớp đâu."
"Quả nhiên..."
Trần Trứ nhủ thầm, biết thế hỏi thăm xong đi là ngon rồi.
Trước mặt người như Du Huyền, không thể nhao nhao nói 'mình trả tiền' cho, bởi vì cô ấy sẽ nghĩ rằng mày trả tiền thật.
Nhưng, hắn nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Du Huyền, rồi nhìn Ngô Dư đang cảm động đến phát khóc, thì không khỏi thở dài: "Giờ lên lớp chậm chút cũng không sao, 5 giờ mình sẽ đợi cậu dưới nhà cậu."
Trở lại phòng học, sau khi Hoàng Bách Hàm nhìn thấy toàn bộ quá trình, bèn nửa đùa nửa thật nói: "Với tình hình phát triển giữa mày và Du Huyền, không sớm thì muộn hai người cũng thành một cặp thôi."
"Căng nhất là sau đợt thi thử thứ 3 là xác định quan hệ."
Đại Hoàng vỗ vai Trần Trứ, vừa hâm mộ lại thêm chút động viên: "Là Du Huyền đấy, mặt xinh dáng đẹp. Có bạn gái là hoa khôi trường nghệ thuật, nếu sống trong ký túc xá nhất định sẽ rất vẻ vang."
"Bọn tao chỉ là bạn."
Trần Trứ nhấn mạnh: "Đi cùng bạn đến tảo mộ mẹ, quá bình thường."
"Với tao mà mày còn nói kiểu đó."
Hoàng Bách Hàm đang muốn phản bác, thì bàn phía trên vang lên tiếng cãi nhau, hình như là Mưu Giai Văn.
Cô đang tức giận với một bạn nam: "La Phong, ý cậu là sao? Vì sao bài thi vật lý của mình chỉ được 103? Trong dấu chấm tròn còn không viết gì, đã lập tức trừ 2 điểm?"
"Tại cậu không viết gì, sao mình biết cậu đã làm xong hay chưa mà chấm?"
Bạn nam La Phong cũng tức đến đỏ mặt phản bác.
Nếu có cãi nhau để hóng hớt, Hoàng Bách Hàm lập tức dừng lại việc tranh luận với Trần Trứ xem 'Du Huyền là bạn hay bạn gái'.
Thật ra, nguyên nhân cãi nhau rất đơn giản, trong lớp đổi bài để chấm điểm, bạn học tiểu Mưu cảm thấy người đó cố tình chấm thấp cho mình nên đến hỏi tội.
Cô vô cùng tức giận, bởi vì đây đã là lần thứ hai rồi.
"Mình còn không biết ý đồ xấu xa của đám con trai các cậu?"
Mưu Giai Văn nói với La Phong, nhưng cũng cố tình nói cho con trai cả lớp biết: "Lấy không được bài thi của Vi Vi, thế là cố tình nhắm vào mình, nhân cơ hội đó hấp dẫn sự chú ý của Vi Vi..."
Nghe được những lời này của Mưu Giai Văn, Trần Trứ không nhịn được buồn rầu nói: "Tao quá quen với chuyện này, lúc học cấp hai, dáng người tao thấp bé, nhưng bạn ngồi cùng phòng rất xinh đẹp, luôn có người muốn theo đuổi cậu ấy. Con mẹ bọn nó, thế là đi bắt nạt tao."
"Sau đó thì sao?"
Hoàng Bách Hàm nhìn Trần Trứ nói: "Năm tao học lớp 1, bạn học ngồi phía trước tè ra quần, nhưng vì bạn ấy quá đáng yêu, nên các bạn đều nói chính tao là người tè vào..."
"Ha ha ha."
Trần Trứ cười rất tự nhiên.
Nhưng, có thể do Mưu Giai Văn đã nhiều lần bị đối xử bất công, nên khó lòng giữ được bình tĩnh. Qua vài câu nói qua nói lại, cô bỗng nhiên ném bài thi xuống dưới đất, nói giống như hét lên:
"Cấc người làm vậy để được gì? Tôi nói cho các cậu biết, trong lòng Vi Vi có cộng tất cả các cậu lại cũng không bằng Trần Trứ, hai người các cậu ấy đã thêm bạn QQ của nhau rồi đấy."
Câu này vừa thốt ra.
Cả lớp 12 11, lập tức trở nên yên tĩnh.
Nụ cười trên mặt Trần Trứ cũng cứng đờ lại.
Hoàng Bách Hàm lộ ra vẻ mặt nghi ngờ: "Mày thêm bạn với Tống Thì Vi? Mày cũng định nói chuyện yêu đương với Du Huyền sao? Rốt cuộc mày định theo đuổi ai?"