Chương 9: Cuộc thi đầu tiên sau khi trùng sinh

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:22:25

Giờ tự học buổi tối kết thúc, Trần Trứ và Hoàng Bách vẫn cùng nhau đi về như bình thường. Nhưng thỉnh thoảng, Trần Trứ lại cảm thấy thằng bạn thân nhìn chằm chằm vào mình, cuối cùng hắn không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Mặt tao có hoa à?" "Đừng làm phiền, để tao suy nghĩ." Hoàng Bách Hàm xoa xoa cái trán nói: "Tại sao gần đây mày lại thay đổi nhiều như vậy?" Thằng này không chỉ dám chủ động chào hỏi Du Huyền, còn dám đứng ra giúp đỡ Tống Thì Vi? Nhưng loại chuyện như trùng sinh, thì Hoàng Bách Hàm có nghĩ vỡ đầu cũng không bao giờ chạm đến được, nên chỉ có thể ảo não nói: "Nếu không phải tao biết mày yêu thầm Du Huyền, thì ngay cả tao cũng nghĩ mày thích thầm Tống Thì Vi đấy, cho nên sẵn sàng bất chấp đứng ra giúp đỡ bạn ấy." "Ồ..." Miệng Trần Trứ mím chặt, thật ra hắn rất muốn giải thích vấn đề này. Thứ nhất, hắn vì bạn học cùng lớp mới đứng ra, chứ làm gì có chuyện thích đối phương ở đây? Thứ hai, hiện tại mình không còn thích Du Huyền nữa. Thứ ba, kể cả bây giờ mình vẫn còn thích Du Huyền, chẳng lẽ cấm mình thích thêm Tống Thì Vi? Pháp luật nào quy định, mình không được phép yêu thầm hai cô gái chứ? Nhưng bây giờ là năm 2007. khái niệm yêu đương vẫn còn khá lạc hậu, nên hắn sợ mình giải thích sẽ khiến Đại Hoàng giật mình đêm về mất ngủ, bèn đánh trống lảng qua chuyện khác. "Mày lại suy nghĩ linh tinh rồi, thằng chó nhà mày hơi mẫn cảm rồi đấy. Nếu mày còn sức chi bằng làm thêm hai đề nữa, biết đâu ngày mai thi lại may mắn trùng cả hai thì sao?" Nhắc đến chuyện thi cử, Hoàng Bách Hàm lập tức cảm nhận được áp lực ập đến, đè lại những suy nghĩ linh tinh trong đầu, lo lắng nói: "Hôm nay làm hai đề không ổn lắm, đột nhiên tự tin rút đi đâu cả rồi..." Hai đứa vừa đi đường vừa nói về chuyện thi cử, đến điểm dừng xe bus thì chia nhau ai về nhà nấy. Mẹ hắn, Mao Hiểu Cầm vẫn chu đáo như mọi ngày, đã chuẩn bị sữa bò nóng và bánh mỳ tự làm, có điều sau khi về nhà hắn vẫn chưa gặp được cha mình là Trần Bồi Tùng. Hắn nghe nói, gần đây cha mình phải tham gia nhiệm vụ tiếp đãi, nếu không xã giao thì làm việc tăng ca, nói chung múi giờ làm việc lệch hoàn toàn với một học sinh cấp ba như Trần Trứ. Trần Trứ uống sữa, ăn bánh mỳ xong, ngồi trò chuyện với mẹ một lúc, sau đó mẹ thúc giục hắn đi tắm rửa còn đi ngủ. Mao Hiểu Cầm biết ngày mai sẽ có một cuộc thi. Phải nói là, tất cả phụ huynh có con em học lớp 12 trên tỉnh Việt Đông này đều biết mai là ngày rất quan trọng. Nó giống như một trận chiến. Ngày hôm sau chính là thứ bảy, Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm ăn buổi sáng trong cửa hàng nhỏ xong, thì sóng bước đi tới trường học. Thời điểm hắn bước vào cửa lớp học, trong một cái chớp mắt, Trần Trứ cảm giác được tiếng đọc sách, tiếng ồn ào dừng lại, giống như mọi người hẹn nhau cùng nhìn về phía Trần Trứ. Mặc dù chỉ khoảng 0,01 giây, nhưng cảm giác kia vô cùng rõ ràng. Hắn còn chưa kịp cảm nhận biến hòa này, thì cô giáo chủ nhiệm Doãn Yến Thu vội vàng bước vào lớp học nói: "Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho cuộc thi." Cuộc thi tháng ở cấp ba luôn theo đuổi kết quả trung thực, nên tất cả giám thị làm việc vô cùng nghiêm ngặt, chứ đừng nói đến cuộc thi mang tính chất toàn tỉnh này. Mỗi thí sinh ngồi một bàn, cho nên cuộc thi thường được sắp xếp vào ngày nghỉ, để đảm bảo trường học đủ phòng cho cả khối thi. "Người anh em, thi tốt nhá." Hoàng Bách Hàm vỗ vỗ vai Trần Trứ động viên. Cậu ta và Trần Trứ không thi cùng phòng, nên cầm theo dụng cụ đến một phòng thi khác. Phòng thi được sắp xếp dựa theo thành tích kỳ thi tháng lần trước. Từ vị trí thứ nhất đến vị trí 20 sẽ thi ở phòng đầu tiên, từ vị trí thứ 20 đến vị trí 40 sẽ thi phòng thứ 2... Cứ theo thứ tự như vậy mà sắp xếp. Trần Trứ thi ở phòng thi thứ 2, còn Hoàng Bách Hàm ở phòng số 3. Như vậy, phòng thi đầu tiên chẳng khác gì chiến trường của thần tiên đánh nhau, có mấy người còn đạt tới thành tích xét tuyển của hai trường Thanh Hoa, Bắc Đại. Còn phòng thi thứ 2 phần lớn đều là chiến thần lệch môn, giống như Trần Trứ vậy. Phòng thi thứ 3 là loại người như Hoàng Bách Hàm, tất cả các môn đều bình thường, chẳng có môn học nào quá nổi trội cả, có khả năng thi vào trường top dưới 985, hay top đầu 211. Trần Trứ theo các bạn học vào cụm phòng thi số 2, trong phòng này phần lớp là bạn cùng lớp và bạn ở trong lớp bồi dưỡng khác, may mắn lắm thì mới gặp được một bạn nào đó ở lớp bình thường. Trần Trứ ngồi xuống vị trí, hít thở đều đều, cố gắng ổn định lại tâm tình. Một lúc sau, tiếng reng reng reng vang lên, các giáo viên giám thị bắt đầu phát đề. Trình tự chẳng khác gì thi đại học, từ khâu tổ chức đến thứ tự các môn thi, đầu tiên là ngữ văn, toán, vật lý, tiếng anh, hóa học, thời gian thi là một ngày rưỡi. Trần Trứ cầm lấy đề thi, ngửi được chút mùi vị của mực in còn sót lại, vuốt vuốt mặt giấy trơn bóng, liếc nhìn một lượt từ đầu đến cuối bài thi, sau đó tâm trí dần tập trung lại. Hiện tại, với kinh nghiệm tích lũy của hắn, có thể giúp hắn nhẹ nhàng phân tích bài văn hoặc bài thơ nào đó, mà trước đó hắn phải vò đầu bứt tai khổ sở lắm mới rặn ra được bài văn 800 chữ. Bây giờ, mọi câu mọi từ đều nằm sẵn, trật tự rõ ràng trong đầu mình rồi. Thời điểm hắn còn là nhân viên trong phòng, Trần Trứ đã từng viết qua rất nhiều báo cáo, mà là loại báo cáo dựa theo số liệu toàn tỉnh, những bài báo cáo ấy dù nhẹ nhàng cũng lên tới mấy chục nghìn chữ. Mà đề văn của học sinh cấp ba chỉ yêu cầu tối thiểu 800 chữ, thật sự quá nhẹ nhàng, viết xong thậm chí có cảm giác còn chưa thỏa mãn. Sau hai tiếng rưỡi, tiếng chuông báo kết thúc môn thi thứ nhất vang lên. Mọi người lần lượt nộp bài, sau đó ra khỏi phòng thi, còn bạn học đã biết nhau rồi thì mỉm cười chào hỏi một tiếng. Cũng không phải bạn học nào cũng phát huy tốt bài thi của mình, thêm vào đó môn ngữ văn chẳng có mốc nào để thảo luận đúng sai, dù sao nó là môn học của cảm xúc. Khả năng, bộ giáo dục sắp xếp ngữ văn là môn thi đầu tiên, chính là muốn thí sinh từ từ bắt nhịp với tiết tấu một kỳ thi là thế nào. Nhưng sự thật là thí sinh có khổ sở thế nào cũng phải vui vẻ, vì tiếp theo đây sẽ phải thi môn toàn. Hai giờ thi toán kết thúc, trừ phòng thi đầu tiên của mấy học bá, còn các phòng đếm ngược từ dưới lên bước ra khỏi phòng thi như người vừa ngủ dậy, mặt đứa nào đứa nấy đần thối ra, căng thẳng vô cùng. Có một số ít người nét mặt hồng hào, giống như vừa ra khỏi phòng tắm hơi vậy. Khả năng vì đề bài quá khó hoặc thời gian làm bài không đủ, cũng có thể do bản thân tập trung cao độ trong thời gian dài tạo ra. Tóm lại, phần lớn thí sinh sau khi nộp bài sẽ nói: "Xong đời! Lần này tao thi được 90 điểm đã là thành công lắm rồi." Tiếp theo là màn so sánh đáp án vang lên. "Đề số hai mày chọn đáp án C sao?" "Còn đề nâng cao cuối cùng mày làm được không?" "Mẹ nó! Tao còn chẳng biết cái đề đó chữ nghĩa thế nào đây, phía trên còn chưa làm xong nữa." Trần Trứ là một trong những học sinh giỏi toán, mức điểm khoảng chừng 140 điểm, nên có rất nhiều bạn học cố tình chạy đến để so đáp án. Nếu kết quả trùng khớp, thì lập tức sẽ vui mừng hớn hở. Còn nếu kết quả không khớp, thì bạn học đó chớp mặt xìu mặt thất thần, cũng có bạn học không chấp nhận kết quả này, bèn đi tìm học sinh giỏi khác đối chiếu. "Trần Trứ, Trần Trứ." Đột nhiên hắn nghe được có người lớn tiếng gọi tên mình. Trần Trứ quay đầu lại, thấy một thằng bạn gầy gò mỏng manh, nhưng thần sắc hớn hở chạy tới. Tên này vừa tới trước mặt hắn đã vội vàng hỏi: "Trần Trứ, đề cuối cùng kia mày tính ra kết quả gì, là 0 hay âm 1?" Trần Trứ nhớ ra, người bạn này tên là Vương Trường Hóa, hai người học cùng với nhau từ thời cấp hai, nhưng lên cấp ba lại học khác lớp, nên dần dần chẳng nói chuyện với nhau mấy nữa. Thật ra tên thật của cậu ta là Vương Trường Hóa, nhưng kết quả cha cậu ta lúc đăng ký khai sinh bởi vì giọng đọc có vấn đề nên đổi thành Vương Trường Hoa, thế là cái tên như con gái này gắn liền với cậu ta cả đời. Nhưng sau mỗi kỳ thi môn toán lý hóa kết thúc, cậu ta đều tới tìm Trần Trứ đối chiếu kết quả. "Bài cuối cùng tao tính là kết quả âm 1." Trần Trứ nói đáp án của mình cho đối phương biết. "Yes, yes, yes." Vương Trường Hoa nghe được đáp án này thì vui mừng, vừa nói vừa vung tay: "Đã, công nhận đã, tao có cảm giác lần này tao sẽ kiếm về 130 điểm." Bên cạnh Vương Trường Hoa cũng có mấy bạn cùng lớp, bèn lên tiếng trào phúng: "Trường Hoa, mày lại bốc phét rồi, lần trước thi toán xong mày cũng bảo khả năng được 130 điểm, cuối cùng được có 90 điểm." Vương Trường Hoa bị trêu chọc cũng không hề tức giận, mà dùng lời lẽ hùng hồn phản bác lại: "Người đọc sách sao dùng từ nói phét được, phải dùng từ có lòng tin chứ. Trần Trứ, đề trắc nghiệm cuối cùng mày chọn đáp án D đúng không?" Trần Trứ nhớ lại chút rồi lắc đầu nói: "Tao chọn B." "Mịa." Vẻ mặt Vương Trường Hoa lập tức xìu xuống: "Vốn tao chọn đáp án B, nhưng gần cuối giờ lại đổi thành D, biết thế nên kiên định với suy nghĩ ban đầu..." Trần Trứ mỉm cười. Sau mỗi cuộc thi, học sinh có trình độ khác nhau sẽ tạo ra những phản ứng khác nhau. Phòng thi đầu tiên và phòng thi thứ hai là những học sinh khá giỏi, mỗi lần thi xong đều rất ít chủ động tìm người đối chiếu đáp án. Còn nếu có người hỏi thì phần lớn sẽ uể oải khoát tay trả lời: "Chẳng đâu vào với đâu, tao viết linh ta linh tinh." Nhưng khi công bố điểm thi, nhóm người này luôn trên 130 điểm. Còn từ phòng số năm đến phòng số mười hai, đây là nhóm học sinh trung bình, bọn họ rất thích đối chiếu đáp án. Thật ra, nhóm học sinh này cực kỳ muốn thi tốt, thường ngày cũng khá cố gắng, chỉ là do phương pháp học tập hoặc thiên phú có vấn đề, nên bản thân có cố gắng thế nào cũng không cho kết quả như mong muốn. Vương Trường Hoa thuộc nhóm học sinh này. Còn những chiến sĩ từ phòng thứ 18 trở đi, phần tự trắc nghiệm sẽ có vài lựa chọn, một là chọn một đáp án, hai là chơi trò xúc xắc, ra đáp án nào điền đáp án đó. Phần tự luận, bọn họ sẽ chỉn chu viết xong từ 'Bài Giải', sau đó nhàn nhã đợi nộp bài thi.