Chương 21: Chuyện gia đình

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:22:55

Trần Trứ và Du Huyền bước ra khỏi đồn công an, bởi vì phải lấy lời khai và đi xét nghiệm nên thời gian đã trôi đến 7 giờ tối. Dọc bên đường, những tòa nhà cao tầng ban ngày lạnh lẽo thì giờ đây đèn đuốc sáng chưng, giống như đang từ từ thức tỉnh dáng vẻ hoạt bát. Ánh đèn neon xanh đỏ lập lòe, dưới lòng đường dòng người lướt đi đông đúc, tạo thành bức tranh Việt Thành về đêm phồn hoa náo nhiệt. Hắn nhìn ra được tâm trạng Du Huyền khá được, nhưng chẳng hề có phản ứng gì với mình. Cô giống như một người đang đi phía trước, đầu suy nghĩ chuyện gì đó, miệng lại ngâm nga vài câu hát. Thế nhưng, nếu cô nhận ra bước chân mình quá nhanh, sẽ lập tức bước chậm lại, giống như đang chờ Trần Trứ vậy. "Gì thế? Chờ mình mà không nói gì?" Trần Trứ nghĩ thầm, tâm tư một cô gái 17,18 tuổi còn khó đoán hơn cả suy nghĩ của các vị lãnh đạo 50,60 tuổi trước đây của mình. Cứ thế, hai người một trước một sau trở lại cửa hàng giá rẻ. Không ngờ, Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên không hề rời đi, có lẽ hai người đã xin nghỉ buổi tự học tối nay, thêm vào đó cửa hàng trưởng của cửa hàng giá rẻ cũng đã quay trở lại. "Chị Lộ, em xin lỗi, chiều nay em có chút chuyện." Du Huyền vội vàng xin lỗi. Bởi vì, cô biết hành động giao cửa hàng cho Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên là hành động thiếu trách nhiệm. Nhưng lúc đó cô bị nóng đầu, cảm thấy Trần Trứ giúp mình, nên không để cậu ấy tới đồn công an một mình được. "Không sao, không sao." Cửa hàng trưởng là một phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi, giọng nói lơ lớ kiểu Trung kiều. Cô thấy Du Huyền trở về khiến bản thân thật sự vui mừng, thỉnh thoảng còn tò mò nhìn qua Trần Trứ, sau đó tiếp tục bận rộn công việc của mình. Nhưng chị gái mới đi được hai bước, bỗng quay người lại nói: "Chị nghe hai bạn học này kể lại, em đi tới đồn công an. Chị lo lắng quá nên đã gọi điện báo cho cha em rồi." "Hả?" Lúc đầu, Du Huyền trông thật vui vẻ, nhưng cửa hàng trường vừa nói gọi điện cho cha mình, ngay lập tức nét tươi vui kia biến mất, giống như cô thật sự không muốn dính líu gì đến cha mình cả vậy. Trần Trứ cảm thấy kỳ lạ, ngay từ lúc hắn phát hiện ra Du Huyền làm thêm tại cửa hàng giá rẻ đã thấy kỳ lạ rồi, nên trong lòng luôn cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù học sinh lớp nghệ thuật không chiếm được đánh giá cao của xã hội, nhưng đây là môn học mà 'quý tộc' lựa chọn. Dù cho đó là âm nhạc hay vũ đạo, rồi đến cả mỹ thuật, MC, thì giai đoạn luyện tập cần chi tiêu rất nhiều. Đây là thứ gia đình bình thường không gánh vác nổi, càng đừng nói số tiền lương ít ỏi mà Du Huyền kiếm được ở cửa hàng giá rẻ. Trần Trứ đoán, bên trong đó hẳn có chuyện gì đó xảy ra. Sẽ không phải tình huống giống trong phim đấy chứ? Cha nghiện cờ bạc, mẹ thích chơi mạt chược, em trai bị bệnh, còn cô đi làm thêm? "Sao rồi, kết quả thế nào?" Lúc này, Hoàng Bách Hàm đang lo lắng cũng chạy tới hỏi. Trần Trứ giơ bản cam đoan lên. Hoàng Bách Hàm cầm lấy xem: "Đù, sao nó viết những lời nhận thức sâu sắc như vậy chứ? Mày làm thế nào để Trương Siêu ngoan ngoãn viết tờ giấy này vậy?" "Quỳ xuống xin nó viết." Trần Trứ trợn mắt nói. Đúng là đầu đất, hỏi câu vô tri thật sự, tất nhiên là nghĩ ra cách để thằng đó không viết không được rồi. Hoàng Bách Hàm ngây ngô cười thành tiếng. Thật ra, thời gian gần đây cậu cũng nhận ra thay đổi trên người đứa bạn thân của mình, không chỉ là thành tích thi tháng, mà cả hành động thường ngày, đến lời ăn tiếng nói và cả khí chất nữa. Cộng thêm chuyện xảy ra chiều hôm nay, Hoàng Bách Hàm cảm thấy trên người Trần Trứ nhiều hơn trước kia một thứ gọi là 'năng lực'. Loại năng lực này chẳng biết dùng từ gì để hình dung. Có đôi khi cậu nhận ra một chút gì đó, nhưng đôi khi lại nước chảy mây trôi, chẳng có điểm nào nắm bắt được. "Đại Hoàng." Trần Trứ dặn dò: "Mày và Viên Viên giúp tao viết hai tờ khai, tao đã viết nội dung sơ lược rồi, mày cứ chép vào rồi ký tên là được. Bây giờ tao lấy video giám sát, in thành một đĩa DVD." Hắn nói xong lập tức cầm lấy ổ cứng camera bước ra khỏi cửa hàng. Khi hắn trở về, không chỉ cầm theo một cái đĩa nhạc, mà còn cả một chiếc túi clear. Trần Trứ bỏ đĩa DVD, giấy xét nghiệm, bản cảm đoan, lời khai nhân chứng, còn cả xác nhận từ phía cảnh sát vào phía trong túi. Sau đó, hắn đưa cái túi cho Du Huyền, đùa giỡn nói: "Có thứ này, nếu trong trường học gặp được Trương Siêu, bảo cậu ta cúi đầu xuống chào cũng được." "Làm việc đâu vào đấy." Thời điểm, Hoàng Bách Hàm nhìn thấy Trần Trứ bỏ tất cả chứng cứ vào một chỗ, để phòng ngừa tình huống không may xảy ra, thì trong đầu cậu ta xuất hiện một câu hình dung, là năng lực làm việc có trật tự. Ngay lần đầu Trần Trứ đổi cụm từ 'trực nhật' thành 'chủ nhiệm ủy ban vệ sinh công cộng', thì những hành động của hắn cứ như làm theo lẽ thường tình, mọi việc lần lượt theo từng bước một được giải quyết. Hoàng Bách Hàm cũng không biết tại sao đứa bạn thân của mình trở nên giỏi giang thế, nhưng cậu ta có thể khẳng định một việc. "Mối quan hệ giữa mình và cậu ta sẽ vĩnh viễn không phải vì thay đổi này mà biến chất." Nghĩ tới đấy, lồng ngực Hoàng Bách Hàm bỗng đập rộn ràng, cậu ta nhìn về phía Trần Trứ định đọc lời thề non hẹn biển: "Chúng ta sẽ vĩnh viễn..." "Đại Hoàng." Trần Trứ nhận ra ánh mắt kỳ lạ của thằng bạn, thì không nhịn được nói: "Mày không có việc gì hay sao nhìn bướm như vậy chứ?" "Cút." Ngay lập tức Hoàng Bách Hàm hiểu ra, bởi bây giờ cậu đã biết 'bướm chính là cha', mẹ nó thằng chó Trần Trứ lại muốn chơi xỏ mình. Lúc hai thằng đang trêu đùa nhau tại cửa hàng giá rẻ, đột nhiên có một người trung niên bước vào. Lần đầu tiên Trần Trứ nhìn thấy người này, hắn còn tưởng đây là vị tài tử Hồng Kông nào đó chứ. Dáng người 1 mét 78 trở lên, mặc một bộ vest, đi giày da, phong độ nhẹ nhàng. Quan trọng nhất, người này cũng sở hữu đôi mắt hút hồn giống Du Huyền. "Đây là cha Du Huyền?" Hoàng Bách Hàm hỏi nhỏ. "Khả năng cao." Trần Trứ nhẹ nhàng gật đầu. Thật ra, hắn cảm thấy, những thứ đó thích hợp xuất hiện trên người con gái hơn. Nếu đặt nó trên người con trai, thật sự trông khá ẻo lả, chẳng có chút đàn ông nào. Lần này, phán đoán của Trần Trứ khá chính xác, bởi vì cha Du Huyền vừa lên tiếng, giọng nói có hơi the thé: "Con không sao chứ? Làm sao phải đến đồn công an vậy?" "Con đến đó cùng bạn chơi trốn tìm." Du Huyền trả lời kèm theo mùi ớt khá nồng. "Đứa nhỏ này..." Cha Du Huyền cũng hiểu tính tình con gái mình là thế nào, hoặc có lẽ ông cảm thấy hổ thẹn trong lòng, tóm ai không để ý lắm. Ông nhìn thấy con gái mình không việc gì, thế là móc một phong bì từ trong túi ra. Trần Trứ liếc qua, phong bì khá dày, nếu trong đó là tiền, thì cũng phải đến 3 nghìn tệ. Nhưng, bề mặt phong bì có khá nhiều nếp gấp, khả năng luôn được dấu ở một góc kín đáo nào đó, không dám để người khác nhìn thấy. Vấn đề là, nếu trong đó có tiền, sẽ chứng minh chú ấy không phải dân cờ bạc, bởi người đam mê cơ bạc thì túi luôn sạch sẽ hơn cả mặt. Cha Du Huyền đưa phong bì tới, nhỏ giọng nói: "Rất nhanh nữa là thi đại học rồi, học đại học con không cần phải tới đây làm việc nữa. Chỗ này có ít tiền sinh hoạt, chắc là đủ để con dùng đến lúc học xong đại học." Du Huyền không cầm, ngược lại còn châm chọc khiêu khích: "Cha đưa tiền cho con, vợ cha biết thì làm sao bây giờ?" "Hả?" Trần Trứ, Hoàng Bách Hàm, đến ngay cả em gái mập Triệu Viên Viên cũng tỏ ra ngạc nhiên. Ông ấy là cha cậu, vậy vợ ông ấy không phải mẹ cậu sao? Cha cho con gái tiền sinh hoạt còn phải giấu giếm vợ mình sao? Nào nào, sao đầu mình như muốn to ra thế này... "Đây là tiền cha âm thầm tích góp, dì Lục con không biết." Cha Du Huyền ngượng ngùng nói, giọng nói vẫn the thé như trước. "Con không cần, cha cầm về đi." Mắt Du Huyền lộ rõ nét khinh bỉ, có lẽ khó chịu với hành động của cha mình. Cô không muốn nói thêm câu nào nữa bèn lên tiếng đuổi khách: "Con còn phải làm việc, tiền học đại học con cũng kiếm đủ rồi, sau này nếu không có việc gì cha đừng đến đây nữa." "Vậy con đưa cho bà cũng được." Cha Du Huyền nói tiếp, giống như bản thân phải làm chút gì đó cho con gái, mới khiến ông yên lòng. Du Huyền nhíu mày, đôi mắt hút hồn trợn lên: "Cha tự đi mà đưa." "Được, được, được." Cha Du Huyền nấn ná thêm chút nữa, biết con gái chẳng để ý đến mình, thì mới cầm theo phòng bì từ từ đẩy của bước ra. Nhưng thời điểm ông đi qua đường, thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn về phía Du Huyền. Trần Trứ cảm thấy, hình ảnh này rất hợp với lối suy diễn trong môn ngữ văn. Đề bài hỏi: Lúc cha rời đi, vẫn còn muốn nhìn con gái đang làm thêm một chút nữa, rốt cuộc người cha muốn bộc lộ tỉnh cảm gì với con gái? Bên trong cửa hàng giá rẻ, bởi vì có tình huống không hài hòa của gia đình, mà không khí có chút nặng nề. Du Huyền cũng đang khó chịu trong lòng, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng, thời điểm bày lại mặt hàng lên kệ cũng khiến kệ hàng rung rung. Triệu Viên Viên nhìn Hoàng Bách Hàm, Hoàng Bách Hàm nhìn Trần Trứ, Trần Trứ nhìn Triệu Viên Viên. Cả ba giật mình, nên Trần Trứ cố tình lớn tiếng hỏi: "Bận cả buổi rồi, hình như hơi đói bụng. Viên Viên, em có thích ăn mì cá viên chiên nữa không?" Nói đến đồ ăn, Triệu Viên Viên như quên hết mọi chuyện trên đời, vui vẻ nói: "Em muốn ăn." Trần Trứ nhìn Du Huyền, búng tay một cái: "Cho ba bát mì cá viên chiên, không mì, không cá viên chiên, cảm ơn." "Vậy cậu ăn bát à?" Du Huyền liếc nhìn Trần Trứ. Cho dù bản thân cô đang rất tức giận, nhưng ánh nhìn kia vẫn đủ sức, hút hồn người đối diện. Có điều, cái đề tài 'đồ ăn' này, lại giúp bầu không khí bên trong cửa hàng giá rẻ phá tan lớp băng nãy giờ. Trần Trứ thở dài một hơi, xem ra đội ngũ chuẩn khi đi ăn, tất nhiên không thể thiếu được người sành ăn rồi.