Lý Kiến Minh vẫn tỏ ra đáng thương ở trước cửa lớp, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân, ủ rũ dựa vào một bên cửa, thỉnh thoảng còn lén lút lau đi vài giọt nước mắt.
Đám đàn em đi theo cậu ta thì liên tục đổ thêm dầu vào lửa.
Chỉ là, khi thằng này vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy có một đứa học sinh nam của lớp 12 11 đứng chắn trước cửa.
Dáng người tên này cao gầy, mái tóc ngắn thoải mái, làn da có vẻ khá trắng, nhìn giống như loại người yếu đuối chưa làm việc nặng bao giờ. Đây là loại vóc dáng điển hình của mấy thằng con trai có thành tích học tập tốt.
Bởi vì mấy thằng như vậy chỉ cắm mặt vào học, chứ có biết làm gì khác đâu.
Có điều, ánh mắt tên nam sinh này khá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức ung dung nhẹ nhàng.
Hành động đột ngột của Trần Trứ khiến các bạn học trong lớp chú ý. Ngay cả người bạn ngồi cùng bàn với Tống Thì Vi, cô gái có mái tóc ngắn đang xõa ra, tên là Giai Văn, tính cách khá thoải mái, khi mỉm cười còn lộ ra đôi răng khểnh, cô nhìn thấy lưng Trần Trứ thì khó chịu nói: "Người này thật là, giờ phút này còn đi vệ sinh cái gì chứ?"
Trừ Hoàng Bách Hàm ra, thì chẳng người bạn nào trong lớp biết Trần Trứ định làm gì.
Từ trước đến nay, Trần Trứ ở trong lớp khác gì người vô hình. Nói chung, thành tích của hắn không có gì nổi bật, cũng chẳng phải học sinh được giáo viên tập trung bồi dưỡng, tóm lại không có cảm giác tồn tại, sao lại bước ra giúp Tống Thì Vi chứ?
Hiện tại ra khỏi lớp học, chẳng phải buồn đi vệ sinh đến mức không chịu nổi đúng không?
Tiếc rằng, Trần Trứ không hề muốn đi vệ sinh, hắn đi tới đứng trước mặt Lý Kiến Minh, nhẹ nhàng thoải mái mà vô cùng bình tĩnh.
"Cậu là ai?"
Có vẻ Lý Kiến Minh cũng cảm giác được người đến chẳng có ý tốt, bèn ngửa đầu lên hỏi.
Trần Trứ cao hơn 1 mét 8, còn Lý Kiến Minh chỉ khoảng 1 mét 7, đứng từ xa nhìn có thể thấy hai người chênh lệch một cái đầu. Nhưng đây đâu phải lần đầu Lý Kiến Minh đến lớp 12 11 chứ, cậu ta biết tên nam sinh này có phần nhu nhược, là thành phần cậu ta xem thường nhất.
Ánh mắt Trần Trứ dừng lại, nhìn chằm chằm vào mi tâm Lý Kiến Minh, nghiêm túc nói: "Chào bạn học, tôi là Trần Trứ chủ nhiệm ủy ban quản lý hệ thống vệ sinh công cộng. Các cậu đến lớp học của chúng tôi, gây mất trật tự kỷ luật, xin mời các cậu rời khỏi."
"Nó làm thật kìa."
Hoàng Bách Hàm ngồi tại chỗ, đột nhiên đầu có chút tê tê, đến bây giờ cậu ta mới hiểu ý của Trần Trứ xử dụng cách xưng hô này.
Tất nhiên gọi là 'chủ nhiệm ủy ban quản lý hệ thống vệ sinh công cộng' oai hơn 'học sinh trực nhật' rồi. Mà cái tên đó có tính thực dụng rất cao, nếu đối phương không biết, thật sự sẽ bị dọa đấy.
"Trần Trứ... Làm sao trong đầu Trần Trứ lại xuất hiện mấy ý đồ gian xảo này rồi?"
Hoàng Bách Hàm nghĩ đến vấn đề này bỗng dâng lên cảm giác nghi ngờ.
Lý Kiến Minh bị cái danh hiệu dài ngoằng kia dọa cho ngáo luôn rồi. Trong đầu thằng này mặc đích cái gì chủ nhiệm là thành phần ban cán sự lớp, nên đối với việc tại sao Trần Trứ xen vào chuyện này là chuyện bình thường.
Thực tế, cái người tự xưng là chủ nhiệm này ngay cả tổ phó còn không phải, phía trên còn có tổ trưởng, lớp phó, lớp trưởng, bí thư...
Lý Kiến Minh cẩn thận hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Chẳng phải vừa rồi mình vừa nói rồi sao?"
Trần Trứ trả lời đâu ra đấy: " Các cậu gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới kỷ luật tiết tự học. Nếu các cậu không rời đi, tôi đành phải đến phòng làm việc với cô giáo Doãn Yến Thu tới đây."
Lý Kiến Minh còn chưa nói gì, thì tên đàn em phía sau tỏ ra không phục tức giận nói: "Doãn Yến Thu thì ghê gớm lắm sao? Ai sợ bà ấy chứ?"
"Rất tốt."
Trần Trứ chẳng thèm dông dài, hắn túm lấy tay tên vừa nói, trực tiếp kéo về phía tòa nhà giáo viên: "Đi nào người anh em, có bản lĩnh thì nói trước mặt cô giáo, chứ nói sau lưng thế này ăn thua gì."
Trong toàn bộ trường học, Doãn Yến Thu là giáo viên cực kỳ có uy tín, nếu như lấy một nhân vật trong 'Ỷ Thiên Đồ Long Ký' mà hình dung, thì Doãn Yến Thu thực sự xứng với vai diễn Diệt Tuyệt Sư Thái.
Ở sau lưng bà, tất nhiên sẽ có học sinh dám nói xấu, nhưng ở trước mặt bà, kể cả tên học sinh đó có ngang ngược đến mức độ nào, cũng bị những lời răn dạy của bà làm cho không ngóc đầu lên được.
Tên vừa to mồm kia không ngờ Trần Trứ làm thật, nên bị dọa đến rút vội tay về, còn Lý Kiến Minh lập tức đi đến ngăn ở giữa: "Nói chuyện thôi, làm gì phải động thủ thế chứ?"
Lúc này nên trả lời thế nào đây?
Đừng nói là học sinh cấp ba, xem như một số người trưởng thành theo bản năng sẽ cãi lại: "Ai động thủ, tôi động tay động chân bao giờ?"
Nếu trả lời như vậy trong tình huống này sẽ khiến vấn đề khó giải quyết, không những thế còn bị lôi vào cuộc tranh cãi 'ai là người động tay động chân trước'.
Trần Trứ là người kinh nghiệm đầy mình, tất nhiên loại thời điểm mình phải là người chiếm thế chủ động, không thể cho đối phương có cơ hội phản ứng.
"Bộp", hắn lập tức nắm lấy cổ tay Lý Kiến Minh, đồng thời kéo thằng này về phía tòa nhà giáo viên: "Con mẹ nó, cậu còn muốn trở thành người hòa giải sao? Tất cả đều lên văn phòng giải thích với cô giáo Doãn đi."
"Mịa."
Lý Kiến Minh nghĩ thầm, sau thằng này một chút cũng không nói đạo lý vậy, nhưng bản thân cậu ta thực sự sợ Doãn Yến Thu, nên dùng hết sức vằng cánh tay đang bị nắm ra.
Nhưng không ngờ roẹt một tiếng, cánh tay trên bộ vest có phần thùng thình đã bị kéo rách ra.
"Hả?"
Hai người đồng thời dừng tay.
Lý Kiến Minh cúi đầu nhìn xuống, cả cánh tay trần lộ ra ngoài, khiến hình tượng của hắn bây giờ chẳng khác gì hòa thượng mặc áo cà sa.
Trần Trứ cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng trả lại ống tay áo bị rách, thành khẩn xin lỗi: "Mình không phải cố ý."
"Phụt."
Cảnh vừa rồi thật sự quá buồn cười, khiến đám người trong lớp đều nhịn cười. Nhưng có một người không nhịn được, khiến tất cả mọi người trong lớp phá lên cười theo.
Lý Kiến Minh mất hết thể hiện, phản ứng đầu tiên là vội vàng tìm đường thoát thân.
Thế nhưng, thằng này vừa định bước xuống cầu thang, thì cảm thấy sự khó chịu này thực sự quá khó nuốt, nên lập tức quay đầu lại dọa Trần Trứ: "Có bản lĩnh, chờ đó cho tao."
Đối mặt với những lời uy hiếp này, phản ứng của Trần Trứ chẳng hề giống với một học sinh yếu chút nào. Hắn bình tĩnh giống như chẳng hề xem trong mấy lời đó, còn nghiêm túc khuyên nhủ: "Tình cảm là từ hai phía, cần gì phải dây dưa với một nữ sinh không thích mình chứ?"
Vốn dĩ, Lý Kiến Minh định mắng lại 'chuyện này liên quan chó gì đến mày', nhưng lập tức phát hiện Trần Trứ quá mức bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm, kèm theo chút ánh sáng mờ ảo từ lớp học chiếu ra, khiến cả thân người Trần Trứ như được bóng đêm che trở, hòa cùng một thể với màu đen.
Chẳng biết tại sao, lời Lý Kiến Minh định nói đến cổ họng thì không phát ra thành tiếng, nhưng cậu ta ghi nhớ rất rõ nét mặt tên nam sinh lớp bồi dưỡng khiến mình xấu mặt.
Trần Trứ đuổi được tên Lý Kiến Minh bám dai như đỉa, nhưng bản thân chẳng cảm thấy có chút thú vị nào, chỉ thấy tiếc vì đối phương không nghe lọt những lời khuyên nhủ của mình.
Hắn cúi người nhặt lên cánh tay áo bị rách cùng bóa hoa tươi rồi mới bước vào trong lớp học.
Ngay lập tức, hắn cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình.
"Đây có phải là sự chú ý mà trước đây mình chưa từng được nếm trải?"
Trần Trứ bất đắc dĩ nghĩ thầm trong đầu.
Trong số ánh mắt đó, có một ánh mắt từ phía Mưu Văn Giai. Cô nhìn chằm chằm Trần Trứ mà đánh giá, sau đó mới thở dài nói với Tống Thì Vi: "Thật không ngờ, nam sinh đầu tiên trong lớp ra mặt cho cậu lại là Trần Trứ."
Tống Thì Vi cũng không thể nào ngờ tới. Trong ba năm cấp ba, mình và Trần Trứ trò chuyện không thể nào vượt quá 30 câu. Trần Trứ cũng không giống những bạn nam khác, là luôn tìm mọi cách kiếm chủ đề bắt chuyện với mình.
Cho nên, vì sao cậu bạn này đứng ra giúp đỡ mình chứ?
"Hình như."
Mưu Giai Văn tỏ ra đã thông hiểu, nói ra đáp án 'vô cùng sống động': "Có phải Trần Trứ cũng thích cậu rồi không?"
Tống Thì Vi nhíu mày, cô vẫn cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như hai người bọn họ không phải học chung lớp, thì với cách sống của hai người giống như bước đi trên hai đường thẳng song song. Thế nhưng, nếu không phải nguyên nhân đó, thì tại sao một đứa con trai nằm trong nhóm người hướng nội, lại đột nhiên dũng cảm đến thế?
"Khẳng định là Trần Trứ thích cậu."
Mưu Văn Giai khẳng định chắc chắn, sau đó lại quay qua oán trách: "Cái người này cũng thật là, nếu đã thích thì sớm thổ lộ đi chứ, thời gian học cấp ba chỉ còn khoảng 90 ngày, hiện tại cố gắng còn tác dụng gì. Cậu ta không cách nào tiếp tục học cùng trường đại học với cậu nữa rồi."
Mọi người đều biết, Trần Trứ học rất lệch các môn tự nhiên.
Nếu dựa vào thành tích từ trước đến nay, chênh lệch của hai người khoảng chừng 40 điểm. Quả thật, kiếp trước hai người không học cùng một trường đại học, một người học Đại Học Công Nghệ Hoa Nam, một người học Trung Đại, tức là Đại học Tôn Trung Sơn.
"Nhưng mà..."
Đột nhiên Mưu Giai Văn nghĩ đến điều gì đó, hớn hở nói: "Nhưng thành tích của mình với Trần Trứ không lệch nhau nhiều, chúng mình có thể học cùng một trường. Hiện tại, Trần Trứ cắt tóc ngắn, hình như... Cậu có thấy thật ra Trần Trứ cũng đẹp trai phết đấy chứ?"
"Không."
Tống Thì Vi thản nhiên trả lời, sau đó mở vở bài tập ra, đôi lông mi vừa cong vừa dài cụp xuống, còn ánh mắt trong sáng giữa khuôn mặt trắng nõn nhìn thằng về phía hình vẽ mặt cắt trong vở bài tập.