Vốn dĩ, người con trái có vẻ đề phòng Trần Trứ.
Nhưng sau khi gã ta nghe Biện Tiểu Liễu nhắc lại chuyện cũ, thì.
người bạn cấp hai này khá trung thực, dễ dàng bị người khác bắt nạt, nên ánh mắt nhìn về phía Trần Trứ 'hiền lành' hơn rất nhiều.
Có lẽ, cảm thấy đồ bỏ đi này, làm gì có tuổi mà đứng cùng hàng với mình.
Thằng này nhìn mình kiểu gì đấy?
Công việc của Trần Trứ là nhìn mặt mà nói chuyện, nên chỉ cần nhìn biến hóa trên mặt của thằng kia, thì hắn cũng đoán ra phần nào.
Sắc mặt của Trần Trứ vẫn bình thường, nhưng trong lòng nghĩ chắc tên này cũng chẳng làm nên cơm cháo gì đâu.
Kể cả thời điểm cấp hai một người suốt ngày bị người khác bắt nạt, không có nghĩa là về sau người đó vẫn phải sống trong hoàn cảnh đó.
"Trần Trứ, cậu cắt tóc lúc nào vậy? Vừa rồi suýt nữa mình không nhận ra."
Lúc này, Biện Tiểu Liễu mỉm cười nói: "Mình nhớ, thời học cấp hai tóc cậu dài lắm mà, lại còn ngô ngố như cái nồi úp vào ấy."
"Mình cắt từ lâu rồi."
Trần Trứ thuận miệng trả lời, sau đó nhìn tên con trai, hững hờ hỏi: "Đây là bạn trai cậu à?"
"Ừ..."
Rõ ràng, Biện Tiểu Liễu hơi do dự một chút, lại thêm một chút đắn đó nữa, không biết bản thân có nên công khai thừa nhận mối quan hệ này không?
Ánh mắt tên con trai kia lập tức khẩn trương, nhưng giả vờ liếc nhìn hết chỗ này chỗ khác, tai thì vểnh lên, chờ đợi câu trả lời của người mình yêu.
Cuối cùng, chắc do Biện Tiểu Liễu cảm thấy trong cái trường lái này làm gì có tên con trai nào ưu tú cơ chứ, nên cứ trả lời thằng, cũng chẳng ảnh hưởng đến hình tượng mình chút nào.
Biện Tiểu Liễu gật đầu: "Hôm qua thi đại học xong mới xác định quan hệ, anh ấy tên là Kỷ Hải Tinh, hơn chúng ta một tuổi, sau kỳ nghỉ hè là sinh viên năm hai đại học Quảng Tài.
Trần Trứ nhìn thấy bạn học cũ tỏ ra chần chừ khi xác nhận thân phận, thì gật đầu không nói thêm nữa.
Có một số người, rõ ràng đôi bên đã xác nhận quan hệ yêu đương, nhưng một bên còn chưa hài lòng cho lắm, cho nên nếu ra ngoài xã giao gặp phải một đối tượng khác giới đặc biệt nổi bật, thì lập tức bản thân biến thành 'mình còn đang sợ ế đây này'.
Đây là tình trạng điển hình của ví dụ 'cưỡi lừa tìm ngựa', một khi có thứ tốt hơn lập tức đổi qua.
Có điều, Trần Trứ chỉ nghĩ trong lòng, thương hại nhìn anh chàng kia.
"Năm nay cậu thi thế nào?"
Biện Tiểu Liễu vừa nói, vừa ngồi xuống bên cạnh Trần Trứ.
Có lẽ, cô đi lại nhiều cảm thấy mệt, nên muốn ngồi cùng bạn học cũ tâm sự một chút.
Có điều, Kỷ Hải Tinh nhìn thấy bạn gái ngồi cùng người con trai khác thì ngoài mặt tỏ ra khó chịu. Nhưng anh ta không lên tiếng ngăn cản, giống như hành động đó để lộ bản thân ích kỷ, nên đành tức giận đứng bên cạnh.
Trần Trứ âm thầm nhích mông qua một bên, để khoảng cách hai người xa thêm một chút.
Qua chuyện này có thể rõ ràng, Biện Tiểu Liễu chưa tìm được ai ưng ý hơn Kỷ Hải Tinh nên dùng tạm. Bởi vì, chẳng có người con gái nào yêu thật lòng mà không để ý đến cảm giác của bạn trai mình cả.
Cô có thể khéo léo gọi bạn trai mình đến ngồi ở giữa mà?
Dưới tình huống này, Trần Trứ không muốn nói thật, hay kể một chút về mình, mà thoải mái trả lời: "Hi vọng có thể vào được Quảng Kim."
Quảng Tài là đại học Tài Chính Kinh Tế Quảng Đông, còn Quảng Kim là học viện Tài Chính Quảng Đông. Hai trường này đều cấp bậc học viện, cũng dạy học ngành tài chính kinh tế trong tỉnh Quảng Đông, nhưng cả hai không nằm trong các trường 985 hoặc 211.
Có điều, dựa vào điểm sàn và số lượng thí sinh tham gia thi những năm gần đây, Quảng Tài hơn Quảng Kim một bậc.
Tên bạn trai của Biện Tiểu Liễu nghe được Trần Trứ chỉ thi vào Quảng Kim thì trong lòng thả lỏng hơn rất nhiều.
Tên bạn học cấp hai của bạn gái mình chỉ hơn mình được khoản cao hơn chút, đẹp hơn chút, còn trình độ và tình cách không đáng xách dép theo mình.
"Trần Trứ."
Biện Tiểu Liễu hơi ngạc nhiên: "Thành tích thi cấp ba của cậu tốt như vậy, nghe nói cậu được nhận vào lớp bồi dưỡng của Chấp Tín mà? Sao lại lựa chọn Quảng Kim?"
Trần Trứ thản nhiên mỉm cười, nghe có vẻ như tự nhủ nhưng cũng giống như câu trả lời: "Cuối cùng rồi ai cũng phải thay đổi mà."
Cuối cùng, Kỷ Hải Tinh cũng buông xuống tất cả đề phòng. Anh ta đi tới nhìn xem khoảng cách giữa Biện Tiểu Liễu và Trần Trứ có đủ xa hay không, hay hai người này ngồi quá gần nhau?
Cuối cùng, anh ta phát hiện ra cách một đoạn, thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tỏ ra bản thân rộng rãi còn thực tế là đâm bị thóc chọc bị gạo: "Đúng vậy, sao chú em lại đi học Quảng Kim chứ? Chỉ cần thời điểm học cấp ba cố gắng một chút là có thể thi vào Quảng Tài của bọn anh rồi."
"Hả?"
Trần Trứ không hiểu cảm giác vượt trội này, ngơ ngác hỏi: "Quảng Tài hơn Quảng Kim nhiều lắm sao?"
Câu nói này thật ra đã lộ, rõ ràng Trần Trứ chẳng biết gì về hai học viện này. Nói cách khác, tầm nhìn của hắn không phải nằm trong mức điểm từ 520 đến 550 điểm.
Chuyện này khó mà trách Trần Trứ được, bởi bản thân luôn nằm trong ngưỡng cửa Thanh Bắc, cho dù nghĩ ngợi có lệch lạc cũng không nghĩ ra được những trường đại học ngoài 985.
Nếu Hoàng Bách Hàm bỏ qua đề tự luận môn toán, cậu ta hẳn có thể học Quảng Công.
Còn Trần Trứ bỏ qua môn tiếng ánh, chỉ làm toán lý hóa và ngữ văn, hắn có thể chọn một trong hai trường Quảng Tài và Quảng Kim để học tập.
Đối với học sinh nằm trong top của trường học, thì hai học viện này có chỗ quái nào khác nhau đâu?
Cho nên, lời của Trần Trứ vô tình chọc giận Kỷ Hải Tinh, anh ta vì muốn gìn giữ thanh danh của trường, mà nhịn không được nói ra chênh lệch giữa hai học viện kia:
"Quảng Tài phân tích tình hình kinh tế trong nước vô cùng thấu đáo, chỉ cần chú em học xong năm nhất sẽ hiểu được, cũng biết được chênh lệch của hai trường lớn thế nào. Bây giờ dùng một ví dụ thực tế cho chú em dễ hiểu, phần lớn giảng viên Quảng Tài đều tốt nghiệp Lĩnh Viện Trung Đại đấy."
Tên này còn sợ Trần Trứ không hiểu gì về tài chính, còn cố ý nhấn mạnh: "Chú em biết Học Viện Lĩnh Nam của Trung Đại không? Không biết thì về nhà, lên mạng tìm trên Baidu."
Đột nhiên Trần Trứ cảm thấy mất hết hứng thú.
Câu chuyện này có khác gì hai người đang cãi nhau, tự nhiên có một người trong đó nói: "Mày đừng tưởng dựa vào mày xinh đẹp tuyệt trần là muốn chê bai người ta sao thì chê."
Vậy còn cái làm cái đếch gì nữa?
Huống chi Trần Trứ chẳng thèm chiếm đoạt sự ưu việt của Kỷ Hải Tinh, mà chỉ thấy anh ta vô cùng đáng thương, khác gì châu chấu đá xe cơ chứ?
Trần Trứ không đôi chối nữa, mà quay qua hỏi Biện Tiểu Liễu: "Còn cậu, thi thế nào?"
"Mình à..."
Biện Tiểu Liễu tỏ ra thận trọng, nhưng giọng nói vô tình to thêm một chút, giống như muốn tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được.
"Nguyện vọng một của mình là Học Viện Ngoại Ngữ của Trung Đại, tuy rằng những năm gần đây học viện này tăng điểm sàn lên nhằm tách biệt hẳn với những trường đại học khác, nhưng... mình nghĩ không thành vấn đề."
Biện Tiểu Liễu nói xong, còn khiêm tốn nói thêm: "Mình chỉ hi vọng có thể thi đậu vào học viện bình thường của Trung Đại, chứ không dám mơ tưởng đến những học viện nổi bật trong đó."
Khoảnh khắc này, Trần Trứ có cảm giác hai người này đúng là trời sinh một cặp, tốt nhất hãy yêu nhau đến suốt đời.
Nhưng, hắn nghĩ lại cảm thấy đây là chuyện không thể. Bạn cấp hai của mình vào được Trung Đại, tất nhiên sẽ gặp được nhiều người con trai ưu tú hơn, nên chuyện tình với Kỷ Hải Tinh này sắp tan thành mấy khói rồi?
- Xin anh đừng gọi điện thoại cho em nữa, em sợ bị hiểu lầm...
Bây giờ Trần Trứ chẳng muốn nói chuyện thêm với cô gái này nữa. Cũng may, thầy giáo da đen chỉ vào Trần Trứ nói: "Đến lượt cậu, trước tiên học cách vào chuồng."
"Mình đi tập lái trước đây."
Trần Trứ nói với Biện Tiểu Liễu một tiếng, sau đó gật đầu với bạn trai cô nang.
Ngay sau khi Trần Trứ rời đi, Kỷ Hải Tinh cũng lập tức ngồi xuống, sợ có người tranh mất vị trí bên cạnh Biện Tiểu Liễu, sau đó tức giận khó chịu nói: "Dù sao cũng là bạn cấp hai của em, sao chẳng có kiến thức gì thế, chẳng lẽ cha mẹ đều làm công nhân à?"
Trong trí nhớ của Biện Tiểu Liễu, điều kiện gia đình Trần Trứ rất tốt, nên lắc đầu nói: "Được rồi, trước kia em có nói chuyện với cậu ta bao giờ đâu."
"Ừ, không chấp."
Kỳ Hải Tinh cũng không muốn nói đến một đứa sinh viên của Quảng Kim, bèn mỉm cười nói với Biện Tiểu Liễu: "Hôm nào khai giảng anh đưa em đến trường, thuận tiện đi dạo một vòng Lĩnh Viện Trung Đại."
"Lĩnh Viện đấy..."
Kỷ Hải Tinh thở dài nói: "Chỉ cần là sinh viên Quảng Đông muốn học về kinh tế, tất cả đều muốn học tập ở Lĩnh Viện."
Lúc này, Trần Trứ bắt đầu tập lái xe. Bởi vì bản thân cả 100 ngày chưa đụng đến tay lái, cộng với việc thời gian hắn sử dụng xe tự động quá lâu rồi, đột nhiên đổi qua xe côn, nên thật sự hơi lóng ngóng.
Thời điểm ra vào chuồng, bởi vì tay vào số, chân đạp côn còn chưa quen, nên vào không được cân đối lắm.
Đã thế, Kỷ Hải Tinh không chỉ không nhắc nhở còn cố tình phá đám: "Quay ngược lại, quay ngược lại đi chứ..."
"Này..."
Biện Tiểu Liễu đẩy đẩy bạn trai, trách mắng: "Anh biết rõ người ta hiền lành rồi, vậy còn bắt nạt nữa."
"Anh trêu chọc học đệ chút thôi mà."
Kỷ Hải Tinh mỉm cười nói.
Sau khi Trần Trứ xuống xe, nhìn phần đuôi xe mà tức giận.
Nếu không phải mình khống chế khoảng cách một cách tuyệt đối, thì nghe mấy lời Kỷ Hải Tinh nói đã nhấn ga lùi vào rồi.
Bên trong chòi hóng mát còn đỡ, nếu mình là một người mới ngồi lên xe thì sao, căng thẳng quá tông vào người khác thì sao?
Cứ nghĩ rằng mình tìm được một cô bạn gái xinh đẹp, bản thân lại cảm thấy mình không đủ giữ gìn đoạn tình cảm này, cũng không tự tin khiến bạn gái nghe mình, cho nên giận lây sang những người con trai mà bạn gái mình nói chuyện sao?
Mình cho anh ta đủ mặt mũi rồi, anh ta còn dám lấy oán báo ơn đúng không?
Được, được lắm.
Vậy đừng trách mình triệu hồi nữ cao 170 ngây thơ đấy nhá.