Thật ra, Tào Kinh Quân chưa hề căn dặn điều gì. Vốn dĩ, ông chỉ định đi theo mấy học sinh cửa trường, không ngờ ông bạn già lại mời nhiệt tình đến vậy.
Nhưng, Trần Trứ không hề hỏi trực tiếp, vì như vậy sẽ khiến chủ nhiệm Tào làm việc thất trách, nhất là sẽ có tin đồn dùng chuyện này để gặp lại bạn cũ.
Cho nên, Trần Trứ nói thêm một câu 'có phải trước đó thầy đã sắp xếp...", làm như vậy có thể chủ động thời gian và địa điểm, lại âm thầm cho lão Tào một đường rút.
Đợi Tào Kinh Quân và Kỳ Chính đi xa, Trần Trứ mới mỉm cười giải thích cho Khang Lương Tùng: "Lúc vừa xuống xe, thầy Tào có nói rồi, chắc lúc đó mày ở xa nên không nghe."
"Ồ."
Khang Lương Tùng chợt hiểu ra, chẳng trách mình ở trên xe không nghe thấy.
Tống Thì Vi cùng Trình Mộng Di lớp bên cạnh đồng thời nhìn về phía Trần Trứ. Bởi vì, chủ nhiệm Tào vừa xuống xe đã cùng bạn học cũ nói chuyện, làm gì có thời gian nói với Trần Trứ?
Có điều, sự kiện này với bọn là là chuyện nhỏ, chẳng có ý nghĩa gì, giống như một cơn gió khẽ thổi qua.
Cũng không lâu lắm, giáo vụ Trung Đại và mấy vị giảng viên trẻ tuổi của Đoàn đi tới, nhìn như sinh viên vừa mới tốt nghiệp. Bọn họ lập tức kêu gọi sinh viên đến tập hợp.
Cả đám mặc đồng phục học sinh cấp ba nào là Đại Chung Lâu, Hoài Sĩ Đường, Vĩnh Phương Đường, Đáo Viên Đông Hồ, Trúc Căn Tiêu Bản, ... Đủ các loại hình in trên đồng phục.
Cảnh tượng rất giống học sinh tiểu học đạp thanh chơi xuân.
Nếu thế này, thì sự có mặt của Tào Kinh Quân có hay không cũng chẳng khác biệt mấy, bởi vì những giáo viên dẫn đội của trường khác cũng không đi cùng.
Buổi tham quan đơn giản diễn ra, đoàn người đi hết một vòng khu nam Trung Đại. Cuối cùng hơn 100 người tập hợp tại hội trường lớn đại học. Giáo vụ và giảng viên dựa vào quá trình hoạt động, tổ chức buổi lễ đón tiếp.
Bỗng có một vị trung niên mập lùn bước vào, trong tay cầm một tờ bản thảo phát biểu: "Các em học sinh thân ái, chúc mọi người buổi sáng tốt lành. Hoan nghênh các em đến trường đại học của chúng tôi tham quan, tôi là Đường Triệu Hoa phòng tuyển sinh..."
Trần Trứ nghe được hai phút bỗng lông mày nhíu lại, bởi hắn không biết ai viết ra tờ bàn thảo có trình độ kém như vậy. Với lại bản thân vẫn còn luyến tiếc bầu không khí tự do vừa rồi, cho nên nói với các bạn học khác: "Ngồi ở đây nghe cũng chẳng được gì, chúng ta có muốn ra ngoài dạo một chút không?"
"Trung Đại có gì mà đi dạo."
Khang Lương Tùng đẩy mắt kinh, khinh thường nói: "Nếu đây là Bắc Đại, ngược lại tao còn có chút hứng thú."
Bởi vì, Tào Kinh Quân đưa vị trí dẫn đội cho Trần Trứ, khiến Khang Lương Tùng cảm thấy khó chịu. Tuy những chuyện vụn vặt này để đám dân thường làm cũng không sao, bởi vì bọn họ sinh ra để phục vụ mình mà.
Trần Trứ mỉm cười không nói thêm, mà quay qua nhìn Tống Thì Vi, nhưng lại đổi cách nói chuyện khác: "Vừa rồi, chúng ta chỉ đi xung quanh trường, còn chưa đi tới thư viện và giảng đường. Mình cảm thấy, muốn hiểu rõ trường đại học, thì hai địa phương kia không thể thiếu được."
"Dừng."
Khang Lương Tùng hừ một tiếng, bởi cậu ta cảm thấy buồn cười.
Tống Thì Vi là ai? Sao cô ấy có thể... Mẹ nó, Tống Thì Vi gật đầu?
"Được."
Tống Thì Vi thản nhiên nói.
"A?"
Mắt Khang Lương Tùng trợn trừng, còn tưởng bản thân vừa nghe lầm.
Trần Trứ nghĩ thầm, tên này ngu thật đấy. Mặc dù, hắn không biết nguyên nhân là gì, nhưng năm đó Tống Thì Vi lựa chọn Trung Đại, tất nhiên hai chỗ như Thư Viện và giảng đường là nơi cô sẽ tiếp xúc nhiều trong tương lai, cho nên muốn nhìn rõ là điều đương nhiên."
Có điều, Trần Trứ không chỉ mời Tống Thì Vi, mà mời cả ba người còn lại trong nhóm nữa.
Tôn Học Ung lớp 12 10 nói không muốn đi, Trình Mộng Di lại tỏ vẻ muốn đi. Nhưng bất ngờ hơn nữa, vậy mà Đặng Thiến cũng muốn đi.
"Nơi này ồn quá không thể học thuộc được."
Nhất Thiến nói.
Lúc này, Khang Lương Tùng thật sự muốn giơ tay lên, giống như muốn gần gũi Tống Thì Vi, cậu ta muốn thay đổi câu trả lời.
Trần Trứ lập tức giết chết ý định này từ trong bóng nước, cướp lời nói: "Nếu bạn học Tôn Học Ung và Khang Lương Tùng không đi, vậy hai bạn ở đây hỗ trợ lẫn nhau. Nếu trước 11 giờ 30 phút mà bọn mình chưa về kịp, thì hai bạn xuống chỗ đậu xe chờ nhá."
Khóe miệng Khang Lương Tùng giật giật, nhưng da mặt cậu ta còn chưa đủ dày, chỉ đành đau đớn hạ bờ mông vừa mới nhích lên một chút xuống.
Trần Trứ mỉm cười, vừa rồi còn chê ỏng chê ẹo, giờ vì muốn theo đuổi Tống Thì Vi mà thay đổi. Mắt tên Khang Lương Tùng này đúng là đặt trên trời, gã cho rằng tất cả con gái phải theo đuổi gã mới đúng.
Đủ trình sao?
Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, tổ bốn người 'trốn học' được thành lập, nhìn qua đội hình này cũng khá được.
Trần Trứ đi đầu tiên. Tống Thì Vi và Trình Mộng Di đi giữa, có điều hai cô chưa quen biết nhau, nên chẳng ai chủ động nói chuyện.
Còn cô gái gầy gò Đặng Thiến vẫn cắm mặt vào quyển sổ nhỏ, dù có dẫn cô tới nhà vệ sinh nam cũng không biết gì.
Nhưng giá trị nhan sắc của Tống Thì Vi vẫn ở đó, từ dáng người cho đến khuôn mặt. Hình như, dáng người cô cao hơn Du Huyền một vài centimet, có thể là 1 mét 71 gì đó, cho nên đi đến đâu cũng nhận được rất nhiều sự chú ý.
Trên đường đi có rất nhiều biển báo chỉ dẫn, nên bọn họ nhanh chóng đến được thư viện.
Một thư viện năm tầng cũng không tính là to, bao quanh là kiến trúc khá lâu đời, cộng thêm nằm ở vị trí xung quanh toàn là cây xanh tươi tốt. Phía tường thư viện chẳng biết ở đó chịu đựng bao nhiêu năm tháng gió mưa cọ rửa, nhìn trông giống như được làm từ những vương miện của các vị học giả từ cổ chí kim, đem vô số tri thức và trí tuệ của lịch sử giấu bên trong một trang sách.
Tống Thì Vi đứng trên cầu thang, phía sau là thư viện yên tĩnh, phía dưới là những sinh viên ngồi trên mặt cỏ chăm chú đọc sách. Từng tia nắng chiếu xuyên qua tầng mây, thẳng xuống khuôn viên trường học, đồng thời chiếu lên khuôn mặt cô.
Khuôn mặt mỹ nhân bị ánh sáng chiếu vào long lanh. Kể cả đây có là góc độ xấu nhất, cũng không thể phát hiện chút tì vết nào trên da của cô.
Đôi mắt bình tĩnh sáng ngời, giống như mặt hồ có cơn gió mát thổi qua. Mũi thẳng, bờ môi phớt hồng, kèm theo chiếc cằm giống như được chạm trổ tinh tế, tạo thành ngũ quan hoàn hảo.
Gió nhẹ lướt qua, khiến bộ đồng phục đơn giản ép sáp vào người, tạo ra đường cong tinh tế thướt tha.
Bên trong thư viện, mấy sinh viên đang đọc sách vô tình ngước lên nhìn, thì chẳng thể rời mặt được. Thậm chí còn có sinh viên đi đến cửa kính thủy tinh thư viên, âm thầm ngắm nhìn.
"Không hổ là hoa khôi Tống."
Hắn nhìn thấy dáng vẻ vô cùng hài lòng của Tống Thì Vi, tuy biết rõ còn cố tình hỏi: "Nhìn cậu thế này, chắc là sẽ thi vào Trung Đại rồi?"
Tống Thì Vi do dự chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."
"Với thành tích của cậu đã đủ thi vào Thanh Bắc, vì sao không thi?"
Câu hỏi này đã ở trong lòng Trần Trứ từ rất lâu, vì sao cô vẫn lựa chọn ở lại tỉnh Quảng Đông?
Tống Thì Vi giống như không nghe thấy câu hỏi này, chỉ chu đôi môi đỏ thẳm lên, rồi hướng ánh mắt tới những tán cây xanh thẳm, đang được gió khẽ đung đưa.
Nếu không phải thỉnh thoảng cô khẽ nháy mắt một cái, thì hắn còn tưởng rằng cô đang ngẩn người.
Được lắm...
Gặp được câu hỏi không muốn trả lời, ỷ vào mình xinh đẹp bèn giả ngốc cho qua đúng không?
Trần Trứ bĩu môi, cũng không cố gượng ép trả lời, chỉ nói giống như tự mình lẩm bẩm: "Trung Đại rất tốt, mình cũng sẽ thi Trung Đại."
"Vì sao?"
Tống Thì Vi cũng ngạc nhiên: "Với thành tích của cậu, tiến vào top 5 trường đại học cũng đủ mà?"
Thời điểm nói chuyện bình thường, giọng nói của Tống Thì Vi khá êm tai, nhưng xen vào đó vẫn có chút gì đó lạnh lùng.
Top 5 là Phục Đán, Giao Thông, Chiết Đại, Nam Đại, Đại Học Khoa Học Công Nghệ Trung Quốc. Đây là 5 trường gần vơi Thanh Bắc nhất.
Trong lớp đã có một khái niệm mới, bởi vì sau lần thi thử, trường học có tổ chức kỳ thi nhỏ, thành tích môn ngữ văn của Trần Trứ vẫn đạt trên 130 điểm, tổng điểm ổn định ở mức trên 650 điểm. Qua đó, mọi người đã hiểu, Trần Trứ không phải ăn may một lần.
Nhưng Trần Trứ cũng có tính toàn của mình, top 5 trường lấy điểm sàn ở Quảng Đông vào khoảng 645 điểm, còn khả năng của hắn đến 650 đã là cực hạn. Chẳng may, lúc thi đại học hắn không phát huy được thì sao? Mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhưng nhỏ không có nghĩa là không xảy ra.
Vậy chẳng may trượt thì sao?
Vào năm 2007. tỉnh Quảng Đông cho học sinh điền nguyện vọng dựa vào mức độ tự tin của học sinh. Trước thời điểm thi đại học, vào khoảng đầu tháng 5 gì đó, tất cả thí sinh đều phải điển vào nguyện vọng, cách làm này khiến sai rất lớn lại có tính không ổn định.
Có rất nhiều người thi đại học xong, kết quả cao hơn điểm nguyện vọng rất nhiều, nên vấn đề đánh giá điểm thi của bản thân có độ khó nhất định.
Sau này, bộ giáo dục đưa ra hình thức mới, là khi nào biết điểm rồi mới phải điền nguyện vọng, khiến trường đại học nhận được nhiều học sinh phù hợp với trình độ hơn.
Trần Trứ cảm thấy, dù mọi chuyện xuôi chèo mát mái, bản thân thi đậu top 5 trường, thì những chuyên ngành thứ hạng cao trong trường cũng không tới lượt mình, cuối cùng cũng chẳng giúp được mình phát triển.
Cho nên, sau khi tính toán kỹ càng, hắn thấy Trung Đại vẫn ổn nhất, đã thế còn gần nhà. Nếu mình không muốn phí phạm điểm số, thì có thể lựa chọn những ngành học nổi tiếng của Trung Đại là được rồi.
Có điều, Trần Trứ cũng không nói mục đích của mình cho Tống Thì Vi nghe, ai bảo vừa rồi cô ấy cũng đâu trả lời mình.
Thế là, hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn những tán cây xanh mởn, nhìn đến mức ngây người ra.
Tống Thì Vi chờ câu trả lời mãi, mà không thấy Trần Trứ trả lời, bèn quay người qua nhìn. Chớp mắt, cô phát hiện ra cậu bạn này đang học động tác của mình.
Khuôn mặt cô bỗng đỏ lên, vội vàng dời ánh mắt qua chỗ khác.