Chương 38: Trách là trách con trai của mình không phải Trần Trứ

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:23:34

Thời điểm cha Tống Thì Vi nói ra cái tên này, Vương Trường Hoa mới hiểu cảm giác tinh thần và thể xác đồng thời bị chấn thương là gì. Thân thể bị đánh coi như xong, không ngờ ngay cả tinh thần cũng bị lừa dối. Có điều, cậu ta hít một hơi, chỉ vào một học sinh mặc đồng phục đứng cách đó không xa, vô cùng tủi thân nói: "Chú Tống, cháu không phải Trần Trứ, đó mới là Trần Trứ." "Hả?" Cha Tống Vi Vi nhìn qua 'Trần Trứ hàng authentic' không hề có chút vết thương nào, thì ngây người ra tại chỗ. Ông nghe điện thoại của con gái xong, thì vội vàng chạy đến trường học. Sau đó, ông nghe con gái cùng một cô bạn đi cùng rất biết nói chuyện, cô bé có một đôi răng khểnh kể lại sự việc, đã hiểu đại khái câu chuyện. Thì ra, ở trong trường, Vi Vi bị một cậu học sinh kém tên là 'Lý Kiến Minh' thường xuyên đến quấy rối. Sau đó, có một bạn nam trong lớp tên là 'Trần Trứ' không nhịn được mà đứng ra đuổi Lý Kiến Minh đi, sau đó bị cậu bạn kia ghi hận. Đêm nay, Lý Kiến Minh gọi người đến, hẹn Trần Trứ ra ngoài nói chuyện, nghe nói Trần Trứ còn bị thương. Chuyện này đến mức con gái yêu của mình, luôn là cô gái không khoe khoang, vậy mà chủ động gọi cho mình, chứng tỏ vô cùng tức giận. Cho nên, cha Tống Thì Vi vừa vào đến đại sảnh, nhìn thấy Vương Trường Hoa mặt mũi xưng húp thì nghĩ đó là Trần Trứ, nên vội vàng đi tới nói lời cảm ơn. "Chuyện gì đây..." Dù cha Tống Thì Vi là người vô cùng thông minh, thì lúc này cũng không rõ chuyện gì, bèn quay qua nhìn con gái hỏi dò. Tống Thì Vi không vậy, cô không nhận lầm, nhưng cô lại gần Trần Trứ, phát hiện ra cậu bạn cùng lớp chẳng hề hấn gì, thì trong ánh mắt xinh đẹp kia cũng lộ ra ngập tràn khó hiểu. Cuối cùng, vẫn là Trần Bồi Tùng đứng dậy, chủ động phá vỡ không khí kỳ quái này: "Giám đốc Tống..." "Ông biết người này?" Mao Hiểu Cầm tò mò hỏi. "Giám đốc điều hành của Chứng Khoán Trung Tín, Tống Tác Dân, thường xuyên xuất hiện trên mặt báo." Trần Bồi Tùng nhỏ giọng giải thích cho vợ mình. "Thì ra là ông ấy." Trần Trứ cũng giật mình, không ngờ cha của hoa khôi Tống đúng là Tống Tác Dân. Trong giới tài chính Quảng Đông, người này có vẻ rất nổi tiếng, có điều thời kỳ đỉnh phong của ông ấy vừa vặn lệch hướng so với mình. Thời điểm Trần Trứ đầu tư vào cổ phiếu là chục năm sau, khi đó Tống Tác Dân đã lui xuống hậu trường, chỉ thỉnh thoảng tham gia hội nghị kinh tế cấp tỉnh, còn bình thường rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt của công chúng. Khi đó, hắn ngẫu nhiên nhìn được, ông đã giống bộ dáng một chuyên gia, mái tóc đã bạc, nào có khí thế như bây giờ. Tống Tác Dân qua bên đây, vì lão Trần đã đưa một cái thang ra, nên ông cũng bắt tay hỏi thăm: "Trần Trứ là con của ông sao?" "Đúng... Đúng..." Lão Trần trả lời, sau đó vừa nói chuyện vừa kể lại tình huống cho Tống Tác Dân nghe. Tống Tác Dân nghe xong cũng vô cùng ngạc nhiên, nguyên nhân gây ra không có vấn đề gì, ai ngờ quá trình lại xuất hiện một chút sai lầm, lúc này mới tạo ra kết quả dở khóc dở cười. "Dù thế nào, tôi cũng muốn cảm ơn Trần Trứ nhà ông." Tuy Tống Tác Dân nói chuyện với Trần Bồi Tùng, nhưng ánh mắt vẫn luôn để ý Trần Trứ, ông muốn quan sát một chút. Trần Trứ mỉm cười đáp lại, bởi vì có cha mình ở đây, nên một đưa học sinh cấp ba như mình không cần quá nhiều lời. Trong mắt Tống Thì Dân, Trần Trứ không hề có chút biểu hiện khoe khoang nào, nên ấn tượng đầu tiên khá tốt. Còn Mao Hiểu Cầm không hề nhàn rỗi, bà quan sát chiếc ghế đang ngồi có ba chỗ, bên cạnh là Trần Trứ rồi đến Hoàng Bách Hàm. Rồi Mao Thái Hậu nhìn Tống Thì Vi đang đứng, bèn vỗ bả vai hai thằng oắt con bên cạnh: "Hai đứa ngồi ra sau." "Vâng." Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm không nói gì, chỉ quan ngoãn nhường lại chỗ ngồi. Mao Hiểu Cầm nhích mông lại một chút, sau đó kéo bàn tay nhỏ của Tống Thì Vi xuống, mỉm cười nói: "Cháu tên là Vi Vi đúng không, đứng có mệt không, ngồi xuống bên cạnh dì bên này đi." Thật ra, tính cách của Tống Thì Vi không quá quen với việc người xa lạ thân cận. Nhưng khuôn mặt Mao Thái Hậu quá chân thành, cộng với hành động nhiệt tình, kèm với đó là những nếp nhăn ở nơi khóe mắt đều lộ ra là người phụ nữ trung niên hiền hành. Có lẽ Tống Thì Vi cảm nhận được điểu này, nên chỉ do dự chút, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi bên cạnh Mao Hiểu Cầm. Mao Thái Hậu nhìn Tống Thì Vi mắt ngọc mày ngài, giống như không hề có chút cảm giác xa lánh nào toát ra từ người Tống Thì Vi, nên mỉm cười hỏi: "Tên hàng ngày của cháu là Vi Vi, vậy tên chính là gì?'. Khóe miệng Tống Thì Vi giật giật, rồi nhỏ nhẹ trả lời: "Tống Thì Vi." "Cái tên rất êm tai, có khí chất thục nữ, ai đặt cho cháu vậy?" Mao Hiểu Cầm khen một cậu, rồi tự nhiên hỏi tiếp. "Ông nội." Rõ ràng, Tống Thì Vi còn chưa thích ứng được với phong cách trò chuyện này, mặc dù ngoài mặt không lộ ra chút nào, nhưng vô tình bàn tay nắm chặt lấy một góc áo đồng phục. "Thế hệ trước đặt tên có trình độ thật, Trần Trứ nhà cô cũng là ông nội nó đặt. Ông hi vọng sau này nó làm việc gì cũng phải bình tĩnh..." Có lẽ đây là năng lực của các phụ nữ trung niên, bọn họ có thể nói chuyện mọi lúc mọi nơi, nhẹ nhàng phá vỡ hàng rào của việc giao tiếp. Trò chuyện một chút, Tống Thì Vi đột nhiên quay đầu nhìn Trần Trứ. Trần Trứ nhìn ra được, không ngờ cô có ý 'cầu cứu'. Nhưng Trần Trứ trả lại một ánh mắt 'lực bất tòng tâm', còn tỏ ra cậu không muốn trò chuyện thì tự mình tìm cách, mình chịu không làm được. "Mẹ mày lợi hại thật đó." Hoàng Bách Hàm bên cạnh cười ngây ngô: "Tao đoán, khoa khôi Tống một tuần lễ cũng không nói nhiều bằng bây giờ." "Mấy người mẹ trung tuổi ai chẳng thế." Trần Trứ bĩu môi: "Lần đầu tiên tao đến nhà mày tim mày, chẳng phải mẹ mày còn hỏi tao bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu..." Hắn còn chưa kể xong, đã nghe Mao Hiểu Cầm nhẹ nhàng hỏi: "Vi Vi, cháu sinh vào tháng mấy..." Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm nhìn nhau, cả hai có cảm giác như mình vừa mới nói dứt lời đã ứng nghiệm. Lúc này, hiệu trưởng Hạ Dũng của Chấp Tín bước tới, khách sáo chà hỏi với Tống Tác Dân. Tống Tác Dân nghiêm mặt, không hề muốn khách sáo lại, mà hỏi thẳng: "Hiệu trưởng Hạ, tôi chỉ hỏi ông một câu, các ông định xử lý việc này thế nào? Học sinh Lý Kiến Minh kia ông có định xử lý không?" "Chuyện này..." Hạ Dũng cũng rất khó xử, tuy ông không muốn bao che Lý Kiến Minh, nhưng nếu đuổi học thằng bé, vậy phải báo cáo với bộ giáo dục, như vậy Chấp Tín chắc chắn dính một vết nhơ. Nhưng, ông cũng hiểu vì sao Tống Tác Dân lại tức giận như vậy. Con gái trong trường bị một bạn nam dây dưa lâu như vậy, mà giáo viên trên trường đều không phát hiện ra. Thật ra, Hạ Dũng cũng cảm thấy oan uổng, con gái ông xinh đẹp thế nào ông còn không biết? Mỗi khi học xong một tiết, lại có hai ba học sinh nam chạy đến phòng học lớp 12 11, chỉ vì ngắm nhìn con gái của ông, sau đó trở về chém gió với bạn cùng lớp. Chuyện Lý Kiến Minh theo đuổi Tống Thì Vi, thật ra có một số giáo viên trong trường cũng biết, với lại cũng đã nhắc nhở nhiều lần. Nhưng, từ trước tới nay, Lý Kiến Minh luôn nằm trong khoảng an toàn, mỗi ngày chỉ dám dùng miệng quấy rối, còn nhắc nhở thì thằng bé đi ngay, cũng không thể bởi vì chuyện này mà đuổi học được... Nhưng ông không thể nói ra những lời này được, bởi vì làm thế Tống Tác Dân càng tức giận. Thực tế, sau khi Tống Tác Dân nghe được chuyện này đã ra tay rồi. Tiếp theo, Tống Tác Dân gọi liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó nới với Hạ Dũng: "Tôi vừa nói chuyện điện thoại với lão Tề trên thành phố, rất nhanh thôi ông ấy sẽ tìm đến ông." Hạ Dũng nghe xong cũng nhức đầu, bởi vì 'lão Tề' chính là phó cục trưởng thường vụ phòng giáo dục thành phố, người được phân công quản lý các trường cấp ba của Việt Thành. Nếu như ông ấy biết chuyện này, thế thì không cần phải do dự nữa. Cho nên giáo viên cấp hai cấp ba thường rất khó xử, bởi trong số học sinh của mình có một vài cha mẹ rất có địa vị xã hội, có thể vòng qua trường học động tay động chân một số chuyện. Bên này, mấy người gom lại nói chuyện, đưa ra điều kiện, còn bên kia gia đình Vương Trường Hoa ngồi lẻ loi trơ trọi. "Trường Hoa." Mẹ Vương Trường Hoa có cả trăm câu hỏi mà không thể nào trả lời được: "Rõ ràng, người bị đánh là con, vậy mà người đến chỉ xoay quanh Trần Trứ, ngay cả bạn học cũng không có một ai đến thăm con?" "Sao lại không?" Vương Trường Hoa mạnh miệng nói: "Chỉ là bạn của con không biết, chứ không cả đám đều đến đây rồi, có khi cái sảnh đón tiếp của đồn công an còn không đủ chỗ đứng ấy chứ." "Hừ..." Có lẽ, mẹ Vương Trường Hoa cũng biết con trai mình có tài nói phét, chỉ cười nhạt nói: "Mẹ cũng không cần nhiều như vậy, chỉ cần con tìm được một cô gái ngang với cô bé kia đến thăm, thì mẹ coi như cho nuôi con ba năm cấp ba không lãng phí." Vừa rồi, bà tưởng Tống Thì Vi đến thăm con trai mình, không ngờ tạo ra không khí dở khóc dở cười, nên thấy khá mất mặt. "Thật ra, không chỉ có một mình Tống Thì Vi xinh đẹp." Vương Trường Hoa bắt đầu chém gió: "Trường bọn con có một bạn tên là Du Huyền. Mẹ, con nói cho mẹ biết, nét đẹp của cậu ấy..." Mẹ cậu ta còn đang đợi thằng con nói tiếp, không ngờ chẳng có thêm câu nào, bèn hỏi: "Như thế nào?" Yết hầu Vương Trường Hoa nuốt một cái, sau đó chỉ tay ra ngoài cổng: "Cậu ấy lớn lên thế này." Mẹ Vương Trường Hoa quay đầu nhìn, lập tức thấy hai cô bé mặc đồng phục học sinh đứng ở cổng đồn công an. Trong đó, có một cái xinh đẹp nổi bật, cao khoảng 1 mét 7, chỉ là nét mặt có chút lo lắng, đứng ở cổng cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của mình. Mái tóc dài có thêm vài ba sợi tóc đỏ, nhưng vì mồ hôi nên trông hơi lộn xộn, ở chỗ thái dương còn có mấy sợi tóc dính chặt lên đó. Cô tiện tay vén lên, để lộ ra khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, khuôn mặt đổ hồng còn có vài giọt mồ hôi đang chảy xuống, toát ra nét khỏe khoắn sáng bừng, đồng thời tăng thêm một chút dễ thương dịu dàng. "Tới thăm con?" Mẹ Vương Trường Hoa nghi ngờ hỏi. "Dạ... Vâng." Vương Trường Hoa lén lút nhìn Du Huyền. Hai người còn chưa nói chuyện lần nào, nên chỉ còn cách bịa lý do trả lời. Cũng may, cha Vương Trường Hoa nhìn ra được, đẩy vợ mình nói: "Người ta đến tìm Trần Trứ, muốn trách chỉ trách con của bà không phải là Trần Trứ thôi."