Chương 14: Chào mọi người, mình là Trần Trứ, học lớp 12 11
Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh05-04-2024 11:22:38
"Ai vậy?"
Du Huyền quay đầu lại, lộ ra một mảng xương quai xanh mê người trong bộ đồng phục rộng thùng thình, đồng thời nhìn theo ánh mắt của bạn mình.
Hành động này khiến một đám con trai đang nhìn trộm cô giật mình quay mặt đi, chỉnh lại dáng vẻ đàng hoàng giống như đang chăm chú nghe lạnh đạo trường căn dặn.
"Là người hôm đó cậu bảo cậu ta đừng làm việc ngoài lề, mà dùng thời gian đó ôn luyện, chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới đó."
Người bạn này ghé sát vào tai Du Huyền, thì thầm: "Vừa rồi, mình nhìn thấy vị trí cậu ta ngồi, hình như là học sinh lớp 12 11."
Du Huyền ngạc nhiên, lớp 12 11 là lớp bồi dưỡng trọng điểm. Học sinh lớp đó thi đậu đại học loại 1, loại 2 coi như phát huy không tốt, trình độ cơ bản là đại học 211 trở lên.
"Ngô Dư, cậu nói thật chứ?"
Đôi lông mi dài của Du Huyền chớp chớp, bởi vì người ngồi phía sau nhiều quá, nên cô không nhìn rõ.
"Khẳng định là cậu ta."
Cô bạn tên là Ngô Dư vô cùng tự tin nói: "Lúc đó, mình còn giúp cậu xin lỗi cậu ta, cho nên ấn tượng khá sâu, có điều lúc đó tóc cậu ta vẫn còn dài, bây giờ cắt tóc ngắn rồi."
Ngô Dư nghĩ ngợi chút, sau đó không ngại mình dông dài mà đưa ra bình phẩm: "Thật ra cậu ta rất thích hợp với tóc ngắn, đẹp trai hơn tóc dài."
Du Huyền nghi ngờ hỏi: "Vì sao cậu ta không tìm Tống Thì Vi thổ lộ?"
"Hứ. :
Ngô Dư nghe được câu này cảm thấy không vùi, phồng má nói: "Mọi người đều nói Tống Thì Vi là hoa khôi, chẳng phải vì cô ấy có thành tích học tốt, gia đình lại có tiền sao? Trong mắt mình, cậu xinh hơn cô ta nhiều, tên nam sinh lớp bồi dưỡng kia cố tình tìm cậu bắt chuyện, chứng minh ánh mắt cậu ta tốt."
Lúc này, hiệu trưởng Hạ Dũng cũng nói lời kết thúc bài phát biểu.
Phía dưới, Đặng Thiến dẫn đầu toàn khối đại diện khối 12 đứng lên tuyên thệ.
"Các bạn học thân ái, các chiến hữu, 12 năm gian khổ học tập, chỉ còn chưa đến một trăm ngày nữa bảng vàng công bố..."
Đặng Thiến cầm theo một tờ A4 phát biểu, đọc một câu khẩu hiệu nhiệt huyết, để mọi người cùng nhau đọc theo.
Vừa mới bắt đầu, tình huống diễn ra rất tốt, thế nhưng theo từng tràng khẩu hiệu vang lên, tình huống dần mất đi khống chế. Một số bạn học nhạy cảm, theo từng tiếng hô to gọi nhỏ mà cảm động đến mức khóc ròng ròng.
Đương nhiên cái này không phải diễn.
Trừ Trần Trứ ra, ai cũng chỉ có một lần thanh xuân, những giọt nước mắt của mọi người, chính là nhớ lại những kỷ niệm ba năm vừa trôi qua, kèm vào đó là áp lực kỳ thi đại học ngày càng đến gần.
Đương nhiên, có một số người tỏ ra ỉu xỉu chán nản, bọn họ biết bản thân mình khó mà thi đậu đại học. Những người này đang ở trong tình trạng khó chịu vô cùng.
Nhưng phần hơn học sinh vẫn bình thường hô hào, bản thân không hề kích động, cũng không quan tâm, tạm thời cố gắng hoàn thành quá trình này.
Dù sao, trên thao trường mọi thứ đang rối tinh rồi mù. Nhân cơ hội này, Du Huyền quay đầu nhìn lại, cuối cùng Trần Trứ trong ký ức cô cũng hiện ra.
"Đúng là cậu ta học lớp 12 11."
Du Huyền nghĩ thầm.
"Thế nào?"
Ngô Dư lại gần, mỉm cười: "Không phải cậu thường xuyên phàn nàn, người thổ lộ với mình toàn là học sinh học kém sao? Hiện tại, cuối cùng đã có một anh chàng đẹp trai học lớp bồi dưỡng rồi nha."
Du Huyền là học sinh lớp nghệ thuật, chính vì cô học lớp nghệ thuật, cho nên cô vẫn luôn cảm thấy học sinh có thành tích tốt quá giỏi.
Trong mắt cô, những công thức toán phức tạp, những ký hiệu loằng ngoằng, nhưng đối với những người kia giống như mấy thứ đó vô cùng đơn giản, là công cụ giúp bọn họ đạt điểm cao.
Những đề bài khiến cô đau đầu nhức óc, thì bọn họ cắm mặt viết như chẳng cần suy nghĩ gì.
Trình độ văn hóa của cô kém, cho nên chỉ còn cách chọn con đường nghệ thuật mới có thể lên đại học. Bên cạnh cô phần lớn đều là các bạn học như vậy, trong đó có bạn không phải quá thích nghệ thuật.
Thế nhưng, thời đại bây giờ là vậy, học sinh cũng có loại này loại khác, thậm chí với giáo viên còn có thành kiến với 'học sinh lớp nghệ thuật và thể dục'. Bọn họ cảm thấy, những học sinh này vào trường đại học không chính quy, cho nên mới lợi dụng một số cách tuyển sinh đặc quyền tiến vào.
Nhất là, trường học kiểm soát lớp nghệ thuật và thể dục không cao, thỉnh thoảng từ hai lớp này truyền ra một số việc không tốt lắm. Mà chuyện tào lào ở sân trường có 8,9 phần đều liên quan đến hai lớp này, cho đến những học sinh bình thường đều coi bọn họ là 'mãnh thú hồng hoang'.
Giống như ai tới gần học sinh hai lớp này, thì thành tích rất có thể hạ xuống vậy.
Hay ngay cả những người thổ lộ với cô, phần lớn đều là mấy người không muốn đọc sách ở lớp thể dục, hay một số lưu manh suốt ngày cười đùa tí tửng.
Còn những học sinh học giỏi phần lớn đều thổ lộ với Tống Thì Vi.
Trong mắt người khác, mình giống như một nữ sinh thấp hèn, tán vui thôi cũng có thể đổ bất cứ lúc nào.
"Du Huyền."
Ngô Dư cắt đứt suy nghĩ của cô, vui đùa nói: "Vị soái ca lớp 12 11 kia có vừa lòng cậu không? Để mình bảo Hồng Nương giúp cậu đưa một tờ giấy."
"Không."
Du Huyền nhíu lại đôi mắt xinh đẹp nói: "Lớp 12 11 chửa hẳn thành tích quá tốt, mình coi trọng là những bạn học xếp 10 vị trí đầu, điểm tổng ít nhất phải chạm tới điểm chuẩn Thanh Bắc."
Lúc này, đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân kết thúc, tinh trạng dần bình ổn lại.
Chủ nhiệm khối 12 năm nay là Tào Kinh Quân bước lên bục phát biểu, chỉnh lại gọng kính nói: "Các em ổn định lại cảm xúc một chút, bây giờ chúng ta tiến hành tổng kết kỳ thi thử vừa rồi."
"Cuộc thi này có độ khó cao, nhưng đây chính là tiêu chuẩn của thi đại học, vấn đề lộ ra để giúp các em định hình và bổ sung lại kiến thức học tập, tìm cách ôn tập hiệu quả, nhằm tìm kiếm phương pháp phù hợp..."
"Những bạn không đạt kết quả cũng đừng nản, còn thời gian ba tháng để mọi người phấn đấu... Đương nhiên, vẫn có những em học sinh tâm lý vững, đứng trước những kỳ thi lớn lại càng tỉnh táo, càng bình tĩnh và phát huy vượt trội so với bình thường."
"Ví dụ như bạn học Trần Trừ lớp 12 11. Tiếp theo, chúng ta mời bạn Trần Trứ đứng lên chia sẻ một chút kinh nghiệm bình tĩnh trước cuộc thi lớn, đồng thời phương pháp ôn tập môn ngữ văn..."
Có khả năng Tào Kinh Quân cảm thấy đây là lần đầu tiên Trần Trứ đứng lên bục phát biểu, cho nên cố ý nói thêm một câu: "Cuộc thi lần này bạn Trần Trứ đạt được tổng điểm 654, xếp hạng 8 toàn trường. Với số điểm này, dựa vào điểm sàn Thanh Bắc những năm cũ đã đủ để được tuyển vào."
"Xôn xao."
Lúc đầu, tiếng vỗ tay còn thưa thớt, thì bây giờ lập tức to lên.
Thế là!
Du Huyền và Ngô Dư nhìn thấy chàng trai mà hai người vừa bình luận vừa rồi. Người này đột nhiên đứng dậy, dưới ánh nhìn của tất cả học sinh, giáo viên, lãnh đào trường, bình tĩnh bước đi, đứng trước bục phát biểu nói.
"Chào các bạn, mình là Trần Trứ, học sinh lớp 12 11."
Giờ phút này, ánh nắng cũng không có gì chói mắt, gió cũng không quá quyết liệt, người thiếu niên với thần thái nhẹ nhàng, cúi chào, giống như thay cho lời cảm ơn với chính thanh xuân của mình.
"Du Huyền, mình thấy cậu nên nhanh chóng quyết đoán vào."
Ngô Dư ngồi phía dưới ngây người ra, sau đó nói một câu khá đần độn: "Cậu cũng giúp mình ước hẹn đi, để cho cuộc sống sau này của mình không bị ảnh hưởng, không công mà hưởng lộc, ngồi mát ăn bát vàng, một bước lên trời."
Vốn dĩ ánh mắt Du Huyền trong sáng có sức hút vô cùng, thì bây giờ cũng biến thành mơ màng. Cô không có phản ứng thái quá như đứa bạn thân, nhưng hàm răng vô tình cắn chặt vào đôi môi đỏ gợi cảm, bản thân cũng rời vào trạng thái suy nghĩ.
Sau đó, cô đột nhiên nói: "Tại sao cậu ấy lên phát biểu mà không cầm theo bản thảo?"