Trong đó, Hứa Vi nhặt được 2 con sao biển, 1 con cá và một ít tôm, cũng đủ cho bọn họ lấp đầy bụng hôm nay.
"Quả nhiên, một người thì không thể nào năng suất bằng hai người được." Tuy nói như vậy, nhưng dù sao cũng là noi theo phương pháp của người khác, cuối cùng kết quả lại thành như vậy, người ngoài nhìn vào thật ra vẫn thấy rất khó chịu.
Trình Tiêu vừa vui vẻ lại vừa khó xử.
Đúng lúc này, trên màn hình hiện lên cảnh Trịnh Diêu đang cởi giày.
"Cô ấy tính làm gì?"
Vấn đề mà Trình Tiêu hỏi cũng là vấn đề mà các khán giả xem livestream đang thắc mắc.
"Cô ấy tính làm gì vậy?"
"Đừng nói là cô ấy tính xuống biển?"
Phần lớn người bình thường sẽ sợ hãi những chỗ nước sâu không thấy đáy, cho dù có biết bơi đi chăng nữa cũng không tuỳ tiện xuống nước khi không có phao cứu hộ.
Biển rộng tiềm tàng quá nhiều nguy hiểm, cho dù chỉ là một xoáy nước nhỏ cũng đủ khiến người ta mất mạng.
Nhìn nước dần dần ngập qua đỉnh đầu Trịnh Diêu, khán giả xem livestream cũng không nhịn được mà bắt đầu cảm thấy khó thở thay cho cô.
Trình Tiêu luống cuống: "Chuyện này... Không đến nông nỗi này đi?"
Không phải là không tìm được nhiều đồ ăn hay sao? Đâu cần phải tranh đua đến như vậy?
Hứa Vi đứng bên cạnh cũng không khỏi lo lắng cho an nguy của Trịnh Diêu.
Thời gian Trịnh Diêu biến mất càng lâu, hai minh tinh và các khán giả đang xem livestream càng thêm sốt ruột lo lắng.
"Đã... Đã hơn 10 phút rồi."
"Cụ thể hơn là 12 phút 30 giây."
Người bình thường chỉ nín thở được cùng lắm là 2-3 phút. Nín thở lâu như vậy vẫn chưa lên bờ, đừng nói là đã gặp chuyện không may rồi?
"Gọi cho đạo diễn nhanh lên, gọi cứu hộ tới cứu người!" Trong lúc hoảng loạn, Trình Tiêu chỉ nghĩ đến việc gọi cứu hộ, lại quên mất rằng chờ đội cứu hộ đến được đây thì Trịnh Diêu chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng bọn họ cách nhau xa đến như vậy, cho dù có lòng muốn giúp thì cũng lực bất tòng tâm.
Chỉ có thể lo lắng suông.
Nào ngờ cách này cũng không khả thi, bởi vì đạo diễn không liên lạc được.
Không thể gọi điện thoại được, bởi vì đầu dây bên kia không có tín hiệu.
"... Con mẹ nó!" Trình Tiêu không nhịn được mà văng tục một câu.
"Đã 15 phút 35 giây..." Hứa Vi lẩm bẩm.
Nhưng lúc này, trên mặt biển vẫn sóng yên biển lặng, không có chút gợn sóng nào, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đừng nói là Trịnh Tú bình an sống sót sau cơn bão tối hôm qua nhưng lại bỏ mạng ở đây?
Nếu thật sự như thế này, vậy thì cũng quá ngược đời.
Chờ đến phút thứ 19, khi tất cả mọi người đều cho rằng Trịnh Diêu đã chết đuối hoặc là bị dòng hải lưu cuốn trôi đi, cô lại đột ngột trồi lên mặt nước.
Cô hít sâu một hơi, một chút nội lực ít ỏi này cũng chỉ đủ để lặn trong từng ấy thời gian. Nếu chủ nhân ban đầu của thân thể này chịu khó rèn luyện nhiều hơn, hoặc là cô lại có thêm một ít nội lực, có lẽ cô đã có thể lặn dưới nước lâu hơn.
Trịnh Diêu càng thêm khao khát việc khôi phục lại nội lực.
Lúc này, cô cũng không biết, khán giả xem livestream đã ngây ngẩn cả người.
"Mau nói cho tôi biết, kỷ lục thế giới về nín thở dưới nước lâu nhất là bao nhiêu!"
"22 phút."
Nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhàng tự tại của cô, có thể thấy được cô vẫn chưa đi đến giới hạn. Nói cách khác, cô còn có thời gian để rèn luyện thêm.
Chẳng lẽ Trịnh Tú mọc ra một cái vây cá hay sao?!
Đây thật sự là chuyện mà người bình thường có thể làm được?!
Trước mặt tất cả mọi người, Trịnh Diêu run run chân, chỉ trong chốc lát đã bơi về bờ.
Cùng lúc đó, những thứ mà cô ôm trong lòng cũng được giũ ra, rơi đầy trên cát.
5 con bào ngư to bằng bàn tay, lại thêm vô số cầu gai.
Hứa Vi từng ăn cầu gai ở một nhà hàng cao cấp trong nước, một con giá phải hơn 100, còn chưa chắc đã là đồ tươi.
Mà hiện tại, dưới chân Trịnh Diêu có một đống.
Nhìn kỹ lại, khoé miệng Hứa Vi giật giật.
Một con tôm hùm xanh vẫn còn tung tăng nhảy múa.
Thật là quá sức tưởng tượng.
"Nếu nói có thợ lặn ở dưới biển âm thầm trợ giúp cô ta thì tôi cũng tin."
"Thật quá sức tưởng tượng."
"Thợ lặn: Đừng nói oan cho tôi, nhiều như vậy, tôi có nhét vào tay cô ta cũng không nhanh được như vậy."
Cầu gai đương nhiên không thể bỏ.
Trịnh Diêu dùng dao thử cạy hai con cầu gai ra ăn sống, nhìn thấy con dao bảo bối của mình bị nước sốt của cầu gai làm bẩn, đau lòng muốn chết, ngay lập tức chà lau con dao, sợ làm hư con dao yêu quý.
"Tỉnh lại đi cô gái. Một đống dưới chân cô, tuỳ tiện lấy một con ra cũng đủ mua được chục con dao như thế này rồi."
Bọn họ không tài nào hiểu được, một con dao chuyên dụng trong quân đội, chỉ 9-10 đồng một cái, bao cả phí ship, sao có thể khiến cho cô trân quý đến như vậy.
Nhưng Trịnh Diêu không nghe được những lời nói của bọn họ. Cô sợ những hải sản còn dư lại đề ở ngoài sẽ bị hư, bèn đi tìm một cây cọ, chẳng mấy chốc đã dùng lá cây cọ đan xong một chiếc lồng.
Đem tất cả những hải sản còn thừa bỏ vào trong lồng rồi ném xuống biển, Trịnh Diêu ước tính có thể giữ được 3 ngày.
Liên tục xuống biển cũng không phải là chuyện tốt. Cô chỉ có duy nhất 1 bộ quần áo, trước khi làm ra quần áo mới, tuyệt đối không thể làm hư bộ quần áo này.
Nghĩ vậy, Trịnh Diêu lại đan thêm mấy cái lồng bằng lá cây cọ, sau đó bỏ cá biển vào, lần lượt thả xuống những nơi có tảng đá ngầm.
Nếu may mắn, sau này sẽ thường xuyên có hải sản để ăn.
Cho dù không bắt được một con cua hay con cá lớn nào, nhưng tìm được một ít đồ ăn ngon cũng không phải việc gì khó.
Trình Tiêu và Hứa Vi cũng học theo.
Nhưng chẳng mấy chốc đã trợn tròn mắt.
Rốt cuộc là bọn họ làm sai bước nào? Hoặc là thiếu bước nào?
Động tác của cô nhanh đến như vậy, chẳng lẽ là sợ chúng tôi học lỏm được hay sao?
"... Nhìn Tiêu Tiêu Tử và Vi Vi Tử của hiện tại, phảng phất như thấy được chính bản thân tôi."
"Cảm giác quen thuộc chết tiệt này."
"Có gì nói đó, lúc tôi nhìn người khác làm thủ công mỹ nghệ cũng có cảm giác này."
"Chuyện này..."
"Đơn giản... ?"
Nghe thấy câu nói của Hứa Vi, Trình Tiêu bỗng nhớ đến những lời mình từng nói ra lúc trước, ngay lập tức đỏ bừng mặt.
"Cười chết tôi rồi, căn bản là không học được."
"Mau nhìn xem, cô ấy đi rồi." Trình Tiêu quyết định giả ngu, nhanh trí dời sự chú ý của Hứa Vi sang chỗ khác.
"Chẳng phải đã có đồ ăn rồi hay sao, cô ta còn muốn làm gì nữa?"
Mọi người nhanh chóng có câu trả lời.
"Nguồn nước! Cô ấy muốn đi tìm nguồn nước!"