Trịnh Diêu phát hiện ra, sau khi nhấn vào khối vuông nhỏ này, bên trên sẽ hiện lên một vòng tròn nhỏ, nhập bất kỳ nội dung nào vào, sau đó bấm vào "Tìm kiếm", ngay lập tức sẽ xuất hiện đáp án tương ứng.
Lúc này, Trịnh Diêu đã tìm hiểu xong và hiểu được phần lớn chữ viết của thời đại này.
Cô trầm ngâm một chút, sau đó bắt đầu cẩn thận tìm kiếm Hàn quốc.
Hàn quốc là quốc gia đầu tiên bị diệt vong trong số 8 nước còn lại, cô nhớ rất rõ thời gian.
Quả nhiên, sau khi kết quả xuất hiện, sự phỏng đoán của Trịnh Diêu đã được nghiệm chứng.
Núi sông thay đổi, vật đổi sao dời, đã trôi qua 2000 năm...
Cho dù là Trịnh Diêu cũng không khỏi ngẩn người hụt hẫng.
Chẳng trách những thứ cô nhìn thấy hiện tại lại khác hoàn toàn so với lúc trước.
Cô thử nhập hai chữ Đại Khâm, quả nhiên cũng đã trở thành một phần lịch sử.
Vương thượng, cấp dưới và đồng nghiệp của cô năm xưa, hiện giờ cũng đã qua đời từ lâu. Nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ sợ ngay cả xương hay tro cốt cũng chẳng còn thừa bao nhiêu.
Nhưng may mắn là, nghiệp lớp thống nhất thiên hạ của vương thượng, cuối cùng cũng được thực hiện.
Năm thứ 3 sau khi cô bị ép tự sát, vó ngựa của vương thượng rốt cuộc cũng thành công san bằng quốc gia cuối cùng —— Kinh thành Triệu quốc. Năm tiếp theo, vương thượng xưng hoàng đế, đại xá thiên hạ, sửa tên nước từ Khâm quốc thành Cửu Châu, đồng thời sáng lập triều đại Cửu Châu, tạo ra một thái bình thịnh thế cho muôn đời sau.
Chuyện thú vị nhất là, sau khi triều đại Cửu Châu được thành lập, cô được truy phong là thừa tướng.
Tuy rằng trước khi xuống dốc, gia đình cô cũng là danh gia vọng tộc nổi tiếng ở Đại Khâm, nhưng có thể được truy phong thành thừa tướng, từ trước đến nay đúng là chưa có ai.
Bản thân cô xem như cũng đã mang lại danh dự vẻ vang cho gia tộc rồi.
Cũng không biết những kẻ âm thầm nói xấu sau lưng, mắng cô là loại tiểu nhân xảo trá sẽ nghĩ như thế nào.
Vị thừa tướng đầu tiên của triều Cửu Châu, tên Vương Trị vẫn tha thiết ước mơ vị trí này hẳn là sẽ tức giận đến ói máu.
Minh quân xứng hiền thần. Vương thượng đã ghi nhớ công ơn của cô như thế, vì ngài ấy mà chết một lần cũng không tính là đáng tiếc.
Tuy rằng trước kia cô cố gắng làm việc chăm chỉ đến như vậy là vì minh oan giúp gia tộc nhân chịu oan mà bị diệt tộc, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy những tin tức này, trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác buồn bã.
Dù vị vua ấy có tài giỏi, văn võ song toàn đến đâu, cuối cùng cũng sẽ có ngày ngã xuống.
Hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua, con thuyền sắp cập bến, đã có thể lờ mờ nhìn thấy đất liền cách đó không xa.
Trịnh Diêu liếc nhìn những người trong tổ tiết mục, ai nấy đều đeo bảng tên "Tổ 3 - Sinh Tồn Nơi Hoang Dã". Thấy vậy, cô bèn dùng di động tìm kiếm những từ khoá này.
Sau đó, cô dựa vào danh sách thành viên tham gia show này mà tìm được thông tin cá nhân của nguyên chủ.
Trong lòng Trịnh Diêu cuối cùng cũng hiểu rõ 8-9 phần.
Trên màn hình, biểu hiện của Trịnh Diêu giống như một người trẻ tuổi vì nhàm chán mà vẫn luôn cắm mặt vào màn hình điện thoại, thi thoảng còn nhướng mày, lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Giống hệt như dáng vẻ cũng những sinh viên xa nhà khi xem những đoạn video ngắn giải trí trên mạng.
Cho dù là ai cũng không thể đoán được, cô thế ngưng ngang nhiên trước mặt bao nhiêu người trình diễn một màn "treo đầu dê bán thịt chó".
"Nhìn kìa! Thuyền đón Trịnh Tú quay về đã cập bến rồi!" Mười mấy phút sau, Chu Hoài Cẩn lại lần nữa nghe thấy tiếng còi tàu quen thuộc vang lên.
Nhưng anh nhanh chóng kinh ngạc đến trợn mắt sững người.
Những thứ này, những thứ này là cái gì vậy?!
Sao lại có cả sinh vật sống!
Thịt khô, thảo dược, nấm, hải sản, các loại đồ khô khác, nồi niêu chén đũa, đủ loại đồ gốm, tất cả đều khiến người xem hoa cả mắt.
Khoảnh khắc Chu Hoài Cẩn nhìn thấy nhân viên công tác dẫn 3 con dê 1 lớn 2 nhỏ bước xuống thuyền, hoàn toàn không kiềm chế được nữa mà la lên: "Trời má! Sao còn có cả dê nữa?!"
Béo mập đến như vậy, khoẻ mạnh đến như vậy.
Sự hưng phấn trên khuôn mặt Hạ Văn Thịnh và Minh Lệ cũng không còn nữa, biểu cảm trên khuôn mặt cả 3 người dần trở nên vặn vẹo.
Cho nên, suốt 1 tháng này, cô ấy lên đảo là để nhập hàng về à?!