Trong lúc Giang Ôn gọi điện thoại, Tiểu Lý cũng hoàn hồn lại, liên tục hỏi: "Tú Tú, sao cậu biết?"
Trịnh Diêu không còn cách nào khác, chỉ đành thuận miệng trả lời: "Ngửi được. Mùi máu tanh nồng như vậy, chẳng lẽ hai người không ngửi thấy sao?"
Giọng điệu kinh ngạc của Trịnh Diêu ngay lập tức khiến cho Tiểu Lý ngẩn người.
Cậu thật sự nghiêm túc suy nghĩ lại, có phải là do cậu và Giang Ôn đã quá vô tư nên không chú ý tới mùi máu hay không.
Đúng lúc này, Giang Ôn cũng gọi điện thoại xong: "Anh trai tớ nói anh ấy sẽ đến đây ngay lập tức, dặn chúng ta đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Trịnh Diêu gật đầu, không có chút hứng thú nào với hung thủ đang ẩn nấp trong căn hộ cách vách.
Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Giang Ôn rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn khuất phục trước lương tâm, nhịn không được mà nói: "Chúng ta... Thật sự không cần đi kiểm tra xem tình hình như thế nào hay sao?"
Cũng không phải là tò mò gì, chủ yếu là...
"Lỡ như, lỡ như dì Chu còn sống thì sao?"
Đã không còn kịp rồi.
Trong phòng không còn hô hấp của người nào khác ngoài hung thủ.
Trên tay Trịnh Diêu có quá nhiều mạng người. Đúng là bởi vì đã trải qua nhiều như vậy, cho nên cô hiểu rất rõ, khi ai đó bị giết, lúc hấp hối sẽ phát ra một âm thanh đặc biệt, vừa giống người lại vừa không giống người, vừa giống thú lại vừa không giống thú. Đó là sự giãy giụa cuối cùng của người đang cận kề cái chết.
Im lặng, có nghĩa là tất cả đã kết thúc rồi.
Hơn nữa, mùi máu tanh nồng như vậy, tuyệt đối không có khả năng còn sống.
Chẳng qua, chuyện này rất khó giải thích, vì vậy, Trịnh Diêu chỉ nói một câu: "Nghe lời anh trai cậu đi."
"Cũng đúng..." Bọn họ tuy có 3 người, nhưng đối phương là sát nhân giết người, chưa nói có đánh thắng bọn họ hay không, nhưng chẳng may đối phương có trang bị vũ khí, vậy thì 3 người họ hôm nay hẳn phải chết ở chỗ này.
Xung quanh yên tĩnh đến chết lặng, chỉ có ngón tay Trịnh Diêu không ngừng chạm vào màn hình điện thoại, phát ra âm thanh lạch cạch.
Nhưng chưa đầy 2 phút, Tiểu Lý và Giang Ôn đã không thể ngồi yên.
Giang Ôn sốt ruột đến mức đổ mồ hôi ướt đẫm cả áo: "Nếu như không kẹt xe, anh tớ nhanh nhất cũng 15 phút mới có mặt ở đây. Lỡ như trong 15 phút này, hung thủ bỏ chạy thì sao?" Bọn họ có nên đuổi theo hay không?
"Không cần lo lắng." Nhiều máu như vậy, đối phương cần thời gian để rửa sạch hiện trường, chỉ trong chốc lát sẽ không dọn dẹp xong.
Ít nhất cũng phải thay quần áo, chải tóc sửa sang lại một chút.
Nếu muốn chạy trốn thì cũng nên dành thời gian lục tìm tiền mặt và trang sức trong nhà trước.
"À phải rồi, nhà kế bên chỉ có một mình dì Chu thôi à?" Tiếng hít thở của hung thủ rất nặng nề, có chút hụt hơi, thể chất hẳn là bình thường. Nếu trong nhà có người thứ hai thì cũng không đến mức hung thủ có thể giết người ngay lầu 1, nơi kẻ đến người đi tấp nập, mà không bị phát hiện.
"Chồng của dì Chu chết sớm, nhưng nói là sống một mình thì cũng không đúng. Dì Chu có một cô con gái, chẳng qua là chị Vân Vân thường xuyên đi công tác xa nên hay vắng nhà mà thôi..." Giang Ôn đang hồi hộp lo lắng, trong lúc vô thức bỗng nhiên nói rất nhiều.
Trong nhà không có quần áo của đàn ông, vậy thì có thể trừ hao thêm vài phút tìm quần áo.
Nếu may mắn thì 15 phút cũng đủ rồi.
Muốn cứu người, nhưng cũng không còn ai còn sống để cô có thể cứu. Hung thủ cho dù có chạy trốn thì cũng không cao chạy xa bay được, sớm muộn gì cũng bị bắt lại. Chuyện này căn bản không cần Trịnh Diêu phải nhọc lòng.
"Nếu không, chúng ta báo trước cho ban quản lý toà nhà, kêu bọn họ điều bảo vệ đến bắt hung thủ?"
"Sau đó thì sao? Khu căn hộ này người đến người đi, đằng trước còn có hai cái cầu tuột, trong đó đều là trẻ con. Cậu chắc chắn bảo vệ sẽ không để hắn chạy thoát?"
"..."
Giang Ôn suy sụp ngồi xuống: "... Thôi được rồi, cậu nói có lý."
Không manh động nữa, nhưng Giang Ôn vẫn không thể ngừng suy nghĩ.
"Phải rồi, sao cậu biết trong nhà có người?"
Trịnh Diêu đang bấm điện thoại, nghe vậy bỗng khựng tay lại: "Nhìn thấy."
Giang Ôn cũng không suy nghĩ nhiều: "À."
Có lẽ... Bản thân nên giả vờ như không phát hiện.
Nhưng nếu thật sự để cho Giang Ôn mở cửa bước vào, Tiểu Lý sẽ nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Dựa vào tố chất tâm lý của Tiểu Lý, cậu ấy chắc chắn sẽ không thể chịu nổi.