Chương 37: Mượn dao (1)

Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Ngã Ái Cật Sơn Trúc 30-06-2025 00:02:19

"Tiểu Lý, giúp tớ sửa soạn hành lý, tớ muốn dọn ra ngoài ở." Trịnh Diêu căn bản không thèm thương lượng với những người khác, thẳng thừng đưa ra quyết định. Tiểu Lý ngập ngừng, muốn nói lại thôi: "Chuyện này..." Cậu ấy thật sự muốn dọn ra ngoài à? Giây tiếp theo, Trịnh Diêu khẳng định suy nghĩ trong đầu cậu ấy: "Yên tâm theo tớ thu dọn đồ đạc đi thôi." Tiểu Lý do dự một chút, sau đó cắn răng, quyết định làm theo lời nói của cô. Thật ra cậu cũng cảm thấy Tú Tú nên dọn ra ở riêng, nếu không, sống trong hoàn cảnh như vậy suốt một thời gian dài, không trầm cảm mới là lạ. Trịnh Kiến Thiết ngẩn người, sau đó giận dữ: "Đủ lông đủ cánh rồi, có bản lĩnh thì cút ra ngoài luôn đi, từ nay về sau đừng vác mặt về đây nữa!" Trịnh Diêu cười khẽ: "Nếu là ba, mỗi ngày sống ở một nơi như thế này, ba còn muốn quay về cơ à?" Lão gia tử đập mặt cây gậy trong tay xuống sàn, lớn tiếng mắng chửi: "Bọn tao đối xử với mày có chỗ nào không tốt? Sai với mày ở đâu? Cho mày cái ăn cái mặc, kết quả cuối cùng mày lại hận bọn tao như vậy! Đồ bất hiếu, đúng là đồ bất hiếu!" Lão thái thái: "Mẹ mày là thứ sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, sinh ra mày cũng là một con sói mắt trắng, nuôi mày đúng là phí công phí sức! Nếu sớm biết sẽ như thế này, tao sẽ giết chết mày ngay từ lúc mới sinh ra rồi!" Mặc cho tiếng chửi rủa mắng nhiếc của người nhà họ Trịnh, Trịnh Diêu vẫn ung dung thong thả. Hai ông bà già hết lần này đến lần khác muốn xông lại ẩu đả cô, nhưng mỗi lần đều bị cô né tránh. Hai người tức giận đến tím tái mặt mày, tay chân run rẩy. Vừa vào phòng, Trịnh Diêu ngay lập tức đóng cửa lại, còn tiện tay khoá trái cửa. Không ngoài dự đoán, tiếng mắng nhiếc bên ngoài càng vang dội hơn, từ ngữ càng lúc càng khó nghe. Trái ngược với Tiểu Lý đang nghiến răng nén giận, lỗ tai Trịnh Diêu đã tự động hình thành bộ lọc, hoàn toàn bỏ ngoài tai những âm thanh vô nghĩa đó. Thật không ngờ trong căn biệt thự xa hoa tráng lệ này lại có một căn phòng đơn giản sơ sài đến vậy. Không phải là cách bài trí và nội thất trong căn phòng này không tốt, dù sao vẫn hơn phòng ngủ của những gia đình bình thường, nhưng so với phòng của người hầu trong căn biệt thự này còn kém xa chứ đừng nói là so với những căn phòng khác ở đây. Trịnh Diêu thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh ông bà nội và ba của nguyên chủ nói rằng một đứa con gái thì không cần phòng ngủ hoa hoè lộng lẫy làm gì. Đồ của nguyên chủ rất ít, thưa thớt vô cùng. Tích góp nhiều năm như vậy mà còn không nhét đầy một tủ quần áo. Trong đó, có rất nhiều đồ là nguyên chủ tự mua thêm sau khi tự kiếm được tiền. Nguyên chủ là một thiếu nữ vô cùng tỉ mỉ, những hộp đựng đồ quan trọng đều được dán nhãn chú thích kỹ càng. Đầu giường có trưng bày một khung ảnh, là hình chụp chung của hai mẹ con nguyên chủ. Bé gái 3-4 tuổi được mẹ ôm vào lòng. Có lẽ, đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô ấy. "Chúc bé yêu của mẹ sinh nhật vui vẻ, ngày 1 tháng 6 năm 2005." Thì ra thói quen dùng bút chú thích mọi thứ xung quanh của nguyên chủ là học từ mẹ của cô ấy.