Đối với thanh niên vừa gặp mặt đã trao cho mình thiện ý này, trừ khi là bất đắc dĩ, Trịnh Diêu thật sự không muốn để cho cậu ấy nhìn thấy hình ảnh thảm khốc như vậy, cho nên sẽ chăm sóc và suy nghĩ cho Tiểu Lý một chút.
Những lời này có thể lừa được người bình thường, nhưng không thể nào lừa được người trong nghề. Xuất hiện một lỗ hổng lớn như vậy, xem ra chuyện tiếp theo, cô đành phải giả ngu rồi.
Dù sao đối phương cũng không có bằng chứng.
Trịnh Diêu không nhịn được mà thở dài, cảm thấy có lẽ mình sẽ gặp chuyện phiền phức.
*
Anh trai của Giang Ôn rất nhanh nhẹn, tuy nói 15 phút, nhưng chưa đến 10 phút đã có mặt ở đây rồi.
Ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, áo ba lỗ, quần xà lỏn, dép lê. Nhìn thấy cách ăn mặc này của anh trai, Giang Ôn cảm thấy lạnh toát mồ hôi.
Tay không đến đây, chẳng lẽ anh trai của cậu có thể dùng một đôi tay này để chống trời?
"Nghĩ lung tung cái gì." Tuy Giang Lương không kịp ghé cục cảnh sát cầm vũ khí đi, nhưng trước khi lên đây đã ghé qua chỗ bảo vệ hỏi mượn dùi cui điện.
Nhìn thấy anh trai lấy dùi cui điện từ sau lưng ra, lúc này, Giang Ôn mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Thằng nhóc này, nếu mày dám lấy chuyện này ra lừa gạt anh, anh nhất định sẽ xử đẹp mày!"
Đầu tiên, Giang Lương trừng mắt liếc em trai mình một cái, sau đó mới hạ giọng, nói: "Người ở đâu, mau, dẫn anh đi."
"Là nhà dì Chu..."
Giang Lương dọn ra riêng sớm, cho nên chỉ mới chạm mặt dì Chu vài lần.
Giang Lương giấu dùi cui điện ngay phần thắt lưng phía sau lưng, sau đó hít sâu một hơi, bước lên gõ cửa.
"Cốc cốc cốc","Cốc cốc cốc."
Mẹ nó, lần này lại là ai!?
Vất vả lắm mới thu dọn hiện trường xong, người đàn ông đang chuẩn bị tẩu thoát, ai ngờ ngay thời khắc quan trọng này lại có người gõ cửa.
Người đàn ông lén giấu con dao phía sau, thấy đối phương không có ý định ngừng lại, lúc này mới nén giận bước ra mở cửa: "Ai..."
"Là cháu, A Lương đây... Ơ? Dì Chu không có ở nhà sao?"
Giang Lương đánh giá người đàn ông một lượt từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ: "Xin hỏi anh là... ?"
"À, tôi... Tôi là bạn trai của Vân Vân." Mới đầu, người đàn ông hơi ậm ừ lúng túng, nhưng sau đó không biết nghĩ đến cái gì, lại tự tin mà đáp lời.
"Thì ra là anh rể. Chào anh."
Giang Lương bừng tỉnh, ngay sau đó lấy quà ra đặt lên tay hắn, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: "Đây là em đặc biệt mua cho dì Chu và chị Vân Vân, nghe nói dì Chu và hiệu trưởng trường trung học số 1 có quan hệ rất tốt, anh xem..."
Thì ra là đến tặng quà.
Người đàn ông đúng là biết chuyện mẹ của bạn gái làm giáo viên ở trường trung học số 1.
Nhưng không biết vì sao, đối phương lại mang lại cho hắn ta cảm giác tương đối bất an, vì vậy trong lòng hắn ta cũng bắt đầu sốt ruột lo lắng.
So với hắn, tâm tình của Giang Lương mới thật sự là nặng nề.
Vốn dĩ cho rằng em trai mình và bạn nó chỉ bày trò giỡn chơi với mình, nhưng không ngờ nơi này thật sự xảy ra án mạng.
Mặc dù là cách một cánh cửa thật dày, nhưng Giang Lương vẫn ngửi được mùi máu tanh nồng truyền ra từ phòng ngủ.
Giang Lương phá án nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn đã có thể đoán sơ ra tình huống ở đây là như thế nào.
Giang Lương càng đến gần, người đàn ông càng sốt ruột không yên: "Quà tôi đã nhận, chuyện còn lại, tôi sẽ chuyển lời cho dì Chu và Vân Vân sau, cậu cứ yên tâm đi về đi..."
Giang Lương lắc đầu: "Không được, chuyện quan trọng như vậy, em phải đích thân nói với dì Chu mới được."
"Dì Chu, dì Chu, dì có ở nhà không? Con là A Lương đây!" Nói xong, Giang Lương bắt đầu hô lớn lên.
Thằng ranh này, rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt!
Người đàn ông vốn đang sốt ruột lo lắng, nghe thấy vậy ngay lập tức không kiềm chế được, mặt mũi biến sắc. Trước đó còn miễn cưỡng giả vờ lộ ra vẻ mặt ôn hoà, rốt cuộc mất khống chế mà lộ ra khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ: "Nếu mày đã muốn gặp hai người họ như vậy thì để tao tiễn mày một đoạn đường ——"
Người đàn ông không chút do dự, lấy con dao đang giấu sau lưng ra, nhưng trước khi hắn ta kịp lao về phía trước, Giang Lương đã lấy dùi cui điện ra.
Dòng điện được bật ở mức lớn nhất, dùi cui vừa chạm vào người, dòng điện đã tê liệt toàn thân, người đàn ông ngay lập tức run rẩy ngã quỵ xuống đất.
"Rầm" một tiếng, con dao phay còn dính be bét máu ngay lập tức rơi xuống sàn.
Nghe thấy tiếng động, cảm thấy không ổn, Giang Ôn thật sự không nhịn được nữa, không màng tất cả mà xông vào: "Em tới giúp anh!"
Tiểu Lý cũng muốn xông vào giúp đỡ, nhưng lại bị Trịnh Diêu ghì chặt bả vai.
Cậu cố gắng giãy giụa nhưng lại không thoát ra được.
Từ khi nào mà sức của Tú Tú lại mạnh đến như vậy...
"Dì Chu đâu? Dì Chu sao rồi?"
Không xong!
Nghe thấy âm thanh này, Giang Lương theo bản năng mà cảm thấy bất ổn.
Nhưng còn chưa đợi Giang Lương kịp phản ứng, Giang Ôn đã mở cửa phòng ngủ xông vào.
Nhìn không sót lại chút gì cảnh tượng thảm thiết bên trong.
Máu tươi đã thấm ướt toàn bộ nệm.
Sàn nhà, tường, thậm chí là trần nhà cũng không may mắn thoát khỏi.
"A a a a a a ——!!!!" Tiếng hét thảm thiết của thanh niên vang lên, cả toà nhà dường như đều nghe thấy âm thanh này.
Chỉ có tận mắt chứng kiến mới biết được, cảnh tượng này khiến cho người ta sợ hãi và ám ảnh đến nhường nào.
Cho dù là phim kinh dị cũng không đáng sợ bằng.
Giây tiếp theo, Giang Ôn trợn trắng mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Trịnh Diêu dừng lại một chút mới âm thầm buông lỏng bàn tay đang nắm chặt vai của Tiểu Lý ra.