Tiểu Lý còn tính nói thêm gì đó, kết quả còn chưa kịp mở miệng đã bị Trịnh Diêu chặn trước: "Mới vừa nãy, tớ đã gửi đơn xin thôi học cho hiệu trưởng, mấy ngày tới hẳn là sẽ làm xong thủ tục thôi học."
Tiểu Lý còn có thể làm gì? Chỉ có thể im lặng chấp nhận vậy.
Trong vòng 1 năm, học hết toàn bộ những thứ mà trước nay cô chưa từng tiếp xúc, đối với Trịnh Diêu, đây cũng là một thử thách không nhỏ.
Thế cho nên, dù chỉ suy nghĩ thôi cũng khiến cô hưng phấn rạo rực.
Trịnh Diêu nở nụ cười, click mở email ra đọc.
Đúng là cầu được ước thấy.
Nhìn thấy nội dung trong một email, Trịnh Diêu hơi nhoẻn miệng cười, đáp lại đối phương.
"Ừm, như vậy hẳn là được rồi." Hơn 10 phút sau, cô biên tập xong nội dung trong mail, click gửi đi.
Tốc độ hồi âm của phía bên kia rất nhanh, dường như không có chút do dự nào.
"Xong rồi." Trịnh Diêu thích ứng rất nhanh, cảm giác như không khác gì một người hiện đại.
Cô ngẩng đầu lên, nói: "Mấy ngày nữa tớ sẽ ra ngoài, đi kiếm thêm chút thu nhập để có thêm đồng ra đồng vào."
Tiểu Lý: "???"
Nhanh như vậy???
Tiểu Lý cầm di động, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu ra sao.
*
Nói nửa tiếng là nửa tiếng, đúng nửa tiếng sau, bạn của Tiểu Lý xuất hiện.
Lúc nhìn thấy Trịnh Diêu, bước chân Giang Ôn hơi khựng lại một chút.
Ừm, là người thật việc thật, Tiểu Lý không lừa cậu.
Tuy đối phương chỉ hơi mất tự nhiên trong giây lát, nhưng Trịnh Diêu vẫn kịp bắt trọn khoảnh khắc đó của Giang Ôn.
Không biết có phải là cậu gặp ảo giác hay không, nhưng Tiểu Lý cảm thấy hôm nay Giang Ôn có chút kỳ lạ. Thường ngày, mỗi khi nhìn thấy mỹ nữ đều mở miệng ngả ngớn khen ngợi, sao hôm nay lại nghiêm túc đến như vậy?
Tú Tú khó nhìn à?
Chỉ trong vỏn vẹn một tháng, Tú Tú đã thay đổi nhiều đến mức ngay cả cậu cũng khó nhận ra, lột xác hoàn toàn.
Hay là Giang Ôn chính là một tên miệng cọp gan thỏ, đến thời khắc quan trọng lại không thể mở miệng được?
Tiểu Lý vẻ mặt khinh thường: "Cậu cũng quá hèn nhát rồi."
Giang Ôn nở một nụ cười xấu hổ, tính cười ha ha cho qua chuyện. Nào ngờ, giây tiếp theo, cậu đã bị lời nói của Trịnh Diêu làm cho sững sờ:
"Không phải là lo lắng mà là chột dạ."
Trịnh Diêu hơi nhướng mày: "Trước kia, cậu từng chửi mắng 'tôi'."
Không phải câu nghi vấn, đây là câu khẳng định.
Tiểu Lý sửng sốt, ngay sau đó sợ hãi la lên: "Con mẹ nó, anti-fan à!"
Bị bóc mẽ ngay tại chỗ, Giang Ôn xấu hổ cúi gằm mặt.
"Trước kia trong lúc tham gia show tuyển chọn idol, cậu đánh thực tập sinh mà tôi pick... Khụ, không nói đến chuyện quá khứ nữa, dù sao chỉ là hiểu lầm. Nếu Lý Diệu là quản lý của cậu, thì từ nay về sau tôi chính là fan trung thành của cậu. Tới đây, xem căn hộ này đi." Giang Ôn thật sự không biết phải xử lý tình huống này như thế nào, chỉ đành nói lái sang chuyện khác để chuyển chủ đề, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ cậu điên cuồng múa phím, hung dữ mắng chửi Trịnh Diêu.
"Cậu xem căn hộ này, hoàn cảnh này, vị trí xung quanh này... Chuyện khác không nói tới, nhưng riêng vấn đề an ninh của khu bất động sản này cậu có thể yên tâm tuyệt đối, nếu không tin thì cậu cứ việc đi hỏi mọi người xung quanh. Toàn bộ khu vực này, không có nơi nào an ninh tốt hơn khu căn hộ này."