Chương 42: Ngoài ý muốn (1)

Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Ngã Ái Cật Sơn Trúc 30-06-2025 00:02:19

Nhưng chỉ dựa vào một lý do này thôi thì không đủ. Trịnh Bác Viễn dám xuống tay với em họ, nhưng hắn ta chưa chắc đã có gan chĩa con dao về phía bác cả của mình. Ỷ mạnh hiếp yếu, chưa rơi vào đường cùng, hắn ta sẽ không dám mạo hiểm như vậy. Người có lòng tham đồng thời sẽ còn có cả tính trơ. Nếu có thể giữ nguyên hiện trạng, Trịnh Bác Viễn sẽ không dễ dàng mạo hiểm. Chuyện tiếp theo mà Trịnh Diêu cần làm là phá vỡ sự ảo tưởng của hắn, ép cho hắn không thể lùi bước. Trịnh Diêu vừa chơi di động, vừa âm thầm suy nghĩ. Dù là ai cũng không thể tưởng tượng được, một nữ sinh thoạt nhìn phúc hậu và vô hại như vậy lại có thể suy nghĩ những chuyện đáng sợ như vậy trong lòng. Tiểu Lý lái xe, khó xử khi nghĩ đến nơi ở tiếp theo của Trịnh Diêu: "Hay là... Trước mắt cậu cứ ở tạm trong ký túc xá mà công ty sắp xếp?" Lúc trước, tính cách của nguyên chủ đúng là có chút nhu nhược yếu đuối, nhưng dù sao vẫn còn chỉ số thông minh. Ngẫm lại sau lưng mình còn có một người anh họ như hổ rình mồi, cho nên, nguyên chủ ký hợp đồng với một công ty giải trí top đầu trong nước. Không ngờ rằng Diêm Vương dễ gặp nhưng tiểu quỷ lại khó nhằn. Công ty không làm gì cô, nhưng những nghệ sĩ nhỏ cùng lứa với cô đều bị Trịnh Bác Viễn thu mua. Vậy nên, trước kia, mỗi khi nguyên chủ bị ngược đãi muốn chạy trốn, ngay cả một chốn dung thân cũng không có. Trước kia, nguyên chủ không có địa vị, độ nổi tiếng cũng thấp, công ty không thèm quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như thế này, khiến cho nguyên chủ càng thêm tứ cố vô thân. Trịnh Tú trước kia là một bao cát xả giận, đáng thương đến nỗi một con người sắt đá như Trịnh Diêu cũng không thể không thương xót cho cô ấy. Tiểu Lý suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Dựa vào độ nổi tiếng của cậu hiện tại, bọn họ không dám tiếp tục làm gì cậu."... Chữ "tiếp tục" này, dùng đúng thật. "..." Im lặng một chút, Trịnh Diêu thở dài: "Thôi vậy, dù sao tớ cũng không quen ở chung với bọn họ." Nếu những người đó tiếp tục hành xử như những gì nguyên chủ viết trong nhật ký, đối xử với cô như vậy, dùng giọng điệu khó nghe đó để nói chuyện với cô, Trịnh Diêu không thể đảm bảo mình có thể nhịn. Đến lúc đó, nếu chẳng may xảy ra chuyện vỡ đầu chảy máu gì thì lại không hay. "Tuỳ tiện tìm một chỗ nào đó ở tạm là được." Hoàn cảnh gì đó, Trịnh Diêu không có yêu cầu cao. Đột nhiên xuất hiện ở thế giới 2000 năm sau, cô cảm thấy chỗ nào cũng tiện, còn rất nhiều thứ cô vẫn chưa nghiên cứu kỹ càng, cho nên càng không quá để ý đến việc phải sống ở đâu. Thuê nhà là chuyện rất phiền phức. Muốn chọn một nơi thuận tiện di chuyển, bảo đảm an toàn, xung quanh có đầy đủ mọi thứ. Quan trọng nhất là tính bảo mật phải cao, nếu không, quản lý lỏng lẻo, bị paparazzi trà trộn vào thì phải làm sao đây? Đương nhiên, đó là những yêu cầu cơ bản khi đi thuê nhà của một minh tinh bình thường. Đối với Trịnh Diêu mà nói, ngoại trừ những vấn đề trên ra thì còn một điểm chí mạng khác là —— tiền thuê nhà. Tuy nói những đồ khô mà cô mang từ trên đảo về có giá trị không nhỏ, nhưng những thứ đó cũng chỉ đắt khi mua. Nếu muốn quy đổi những thứ đó thành hiện kim thì có chút khó khăn. Thứ duy nhất mà hiện tại Trịnh Diêu có thể trông cậy vào là tiền tiết kiệm mà nguyên chủ để lại, cũng là khoản tiền 10 vạn mà tổ tiết mục chuyển khoản cho cô khi quay show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã. Trịnh Diêu: "..." Trịnh đại thủ lĩnh đã từng dẫn người cướp đoạt kho báu của mấy vị đại vương, vàng bạc châu báu nhiều không đếm xuể, ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới sẽ có ngày mình gặp khó khăn về tiền bạc. Tiểu Lý hiển nhiên cũng hiểu rõ tình cảnh của cô, cho nên bắt đầu giơ tay ra vừa đếm vừa liệt kê: "Tiền thuê nhà, tiền điện, tiền quản lý bất động sản, tiền ăn uống, tiền tạo hình khi tham dự sự kiện, đồ skincare, đồ makeup, tiền đi spa..." Trịnh Diêu: "... Đừng nói nữa." Như vậy mới thấy, 10 vạn căn bản là không đủ xài. Cũng may, trong cuộc sống hiện thực, Tiểu Lý vẫn có một chút quan hệ. Bạn cùng phòng thời đại học của cậu ấy là người bản địa, vừa nghe thấy bạn tốt hỏi trong nhà mình có còn dư phòng trống nào hay không, tính an toàn và bảo mật cao, có một minh tinh muốn thuê nhà. Nghe thấy hai chữ "minh tinh", đối phương ngay lập tức hăng hái vô cùng. "Hàn Tinh, Từ Huỳnh, Lưu Khả Phi?" Thanh niên buột miệng thốt ra, những cái tên được nhắc đến không có ai mà không phải là ảnh hậu hoặc đỉnh lưu. "..." Trán Tiểu Lý nổi gân xanh: "Cậu nằm mơ giữa ban ngày à!" Nghĩ lại cũng đúng. Ảnh hậu và đỉnh lưu mỗi ngày tiền vô như nước, căn bản là chướng mắt nhà của bọn họ. Tiểu Lý cuối cùng cũng nói ra tên của Trịnh Diêu. Vừa nghe thấy hai chữ "Trịnh Tú", đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, thậm chí ngay khi Tiểu Lý cho rằng chuyện này sẽ không thành thì đối phương lại sảng khoái đồng ý: "Không thành vấn đề! Xuân Giang Gia Viên, chờ tớ nửa tiếng, tớ lấy chìa khoá xong sẽ đến ngay."