Chương 26: Phát hiện (1)

Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Ngã Ái Cật Sơn Trúc 30-06-2025 00:02:19

"Là giả đúng không..." Hạ Văn Thịnh quyết đoán lắc đầu: "Hẳn là không phải trên đảo mà là đồ được vận chuyển đến từ nơi khác." Chỉ là cập bến cùng lúc với thuyền của tổ tiết mục cho nên mới gây ra hiểu lầm như thế này. Đúng, không sai, chính là như vậy. Có bị ngu hay không, logo của show này dán chình ình trên thân thuyền, tuyệt đối không thể nào nhầm lẫn được. Trình Tiêu không thể nhịn được nữa, lên tiếng đánh tan sự ảo tưởng của bọn họ: "Là thật, không phải giả, không lừa gạt mọi người." 3 người Hạ Văn Thịnh, Chu Hoài Cẩn và Minh Lệ căn bản không thể chấp nhận sự thật này, nghe thấy lời này, không những không thừa nhận mà còn điên cuồng giả điếc. "Hả? Cái gì? À, biết rồi!" Minh Lệ đột nhiên quay đầu lại: "Tất cả những thứ này đều là do đạo diễn sắp xếp, đúng không?!" Chắc chắn là đạo diễn giở trò đánh lừa bọn họ, khiến bọn họ cho rằng người sẽ thua đầu tiên thế mà lại trở thành người thắng cuối cùng. Có sự khác biệt lớn như vậy mới có thể hấp dẫn càng nhiều người xem. Cho nên, nhóm của bọn họ tuy có 3 người, thoạt nhìn là nhóm đông nhất, có lẽ sẽ chiếm nhiều ưu thế nhất, nhưng thật ra chỉ là kế điệu hổ ly sơn mà thôi, sự thật căn bản không phải như vậy. "..." Nghe xong 3 người nói có sách mách có chứng mà phân tích, Hứa Vi cạn lời, sau đó không nhịn được mà lên tiếng: "Tôi cảm thấy mọi người đang suy nghĩ quá nhiều rồi." "Ảo tưởng là một loại bệnh!" "Suy diễn nhiều quá, thật sự không tốt tí nào." "Vậy thì nhất định là Trịnh Tú đã gian lận!" Chu Hoài Cẩn không chút do dự mà lên tiếng, lời nói thiếu suy nghĩ khiến cho Hứa Vi khó chịu mà nhíu mày: "Mỗi phút mỗi giây, mỗi một hành động của cô ấy đều được camera quay lại. Đây là show thực tế phát sóng trực tiếp, không cắt ghép hay biên tập gì. Có nhiều khán giả chứng kiến đến như vậy, có gian lận hay không, khán giả là người rõ ràng nhất." Quan trọng nhất là, tổ tiết mục thậm chí đã giúp bọn họ gian lận. Nhưng bọn họ thật sự có bản lĩnh gian lận sao? Ai trong số bọn họ biết làm lò đất nung? Ai trong số bọn họ biết làm gốm? Ai trong số bọn họ biết xây nhà? Cho dù có thật sự muốn giúp bọn hon gian lận, cùng lắm thì tuỳ tiện sắp xếp một vài động vật nhỏ, hoặc là nhắc nhở Trịnh Tú một chút rằng nguồn nước ở đâu vân vân. Rõ ràng như vậy, có là người mù mới nhìn không ra! Nhìn lại những anh quay phim lưng hùm vai gấu của tổ tiết mục mà xem, lúc mới lên đảo còn suýt đi lạc đường, còn trông chờ bọn họ cho gợi ý? Nói đùa gì vậy! "Dựa vào hiệu suất và tốc độ đi săn của Trịnh Tú, cho dù là có thợ lặn ở dưới nước âm thầm giúp đỡ cô ấy thì cũng không kịp." Giống như cô và Trình Tiêu thường xuyên không theo kịp tiết tấu của đối phương. Sau 1 tháng âm thầm theo dõi, ấn tượng của Hứa Vi dành cho Trịnh Tú đã khác xa trước kia rất nhiều. Thấy 3 người vẫn không tin, Hứa Vi lại lấy ra mấy đoạn video đã được chuẩn bị sẵn. Đây là những cảnh xuất sắc nhất đã được cư dân mạng cắt ghép và biên tập lại. Trực tiếp cho nhóm người Chu Hoài Cẩn, Hạ Văn Thịnh và Minh Lệ xem. Cả 3 người ngay lập tức trợn tròn mắt. Đặc biệt là tuyệt kỹ ném dao bất ngờ tưởng chừng như chỉ xuất hiện trong phim ảnh kia, khiến cho 3 người kinh ngạc đến há hốc mồm. Không có dấu vết gian lận, cũng không phải là chương trình sắp xếp trước, cũng không dùng thế thân, cho nên hoàn toàn là sự thật. 3 người mơ mơ màng màng, hoàn toàn không thể tiếp thu chân tướng tàn nhẫn này. Vốn dĩ cho rằng là chú cừu con, không ngờ lại là sói xám khoác da dê. Đáng sợ, thật là đáng sợ. Tưởng tượng đến vẻ nhu nhược yếu đuối của Trịnh Tú 1 tháng trước, bản thân còn vì vậy mà đâm chọt cô ấy mấy câu, Minh Lệ không nhịn được mà đổ mồ hôi: "... Tốt nhất là cô ấy không thù dai." Thân thể nhỏ bé của cô thật sự không gánh chịu nổi con dao của Trịnh Tú. "Minh Lệ: Sợ hãi. jpg." "Ha ha, nhìn vẻ mặt fan cứng của Hứa Vi kìa, đáng yêu quá đi, yêu chết mất!" * Để khuân vác hết tất cả đồ đạc xuống toàn bộ 3 con thuyền, mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Chờ Trịnh Diêu đến gần, 3 người im như ve sầu mùa đông, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, không ai dám lên tiếng. Trong lúc nhất thời, Trình Tiêu và Hứa Vi đều không biết nên nói gì. Riêng 3 người Chu Hoài Cẩn, Hạ Văn Thịnh và Minh Lệ, im lặng không nói gì hoàn toàn là do xấu hổ và sợ hãi. Không so sánh thì thôi, nhưng một khi đã so thì không khỏi kinh ngạc đến há hốc mồm. Cùng là sinh tồn 1 tháng trên đảo hoang, thiếu nữ trước mặt không những không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì mà còn xinh đẹp vui vẻ hơn trước, dường như mới về sau một chuyến du lịch. Lại gần một chút, thậm chí còn ngửi được mùi thơm của một loại thực vật không rõ tên trên người cô ấy. Đặc biệt là quần áo trên người, cũng không biết là dùng vật liệu gì để may, tuy bề ngoài nhìn như sợi thô, nhưng sờ vào lại cảm thấy thoải mái vô cùng, đường may cũng rất tinh tế. Phong cách thiết kế cổ xưa, tựa như cổ phục của những triều đại lịch sử ngày trước. Lúc cô bước đến từ phía xa, bước chân đều đặn thong dong, nếu ai không biết còn cho rằng đây là vị đại lão nào mới từ trên thuyền ra đảo tản bộ rồi về.