"Mọi chuyện không như cô nghĩ, tất cả chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm mà thôi."
Đạo diễn liếc mắt nhìn người quay phim, ý bảo không cần chĩa camera qua hướng này, sau đó lại dùng bút lông viết ra những lời hoàn toàn trái ngược với lời nói ngoài miệng của ông ta.
"Đừng làm ầm ĩ nữa, cẩn thận không còn đường sống."
Những lời này may ra có thể lừa được thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời, nhưng tuyệt đối không thể nào lừa được Trịnh Diêu.
"Có phải hiểu lầm hay không, chúng ta có thể tìm người có chuyên môn giám định một chút." Nói xong, Trịnh Diêu rút tấm ván gỗ dưới đáy chiếc rương bốc thăm đưa cho người quản lý đang đứng bên cạnh.
Vẻ mặt của Tiểu Lý vô cùng khó xử, nhưng cuối cùng, cậu vẫn nhận lấy tang chứng vật chứng, ôm chặt những chứng cứ này vào trong lòng.
Cùng lúc đó, Trịnh Diêu cũng chọn một góc chết mà camera không quay được để gửi cho đạo diễn một tin nhắn qua WeChat.
"Dựa vào sự nổi tiếng của tôi hiện tại, còn sợ không có người tìm đến tôi hay sao? Thật nực cười!"
Thế nhưng không lừa được cô ta!
Vẻ mặt của đạo diễn càng lúc càng khó coi, lại dùng bút viết tiếp: "Rốt cuộc thì cô muốn gì!!!"
Trịnh Diêu nhướng mày: "Tôi muốn ông đích thân nói ra cái tên của người đứng sau chuyện này trước mặt tất cả mọi người."
Đạo diễn im lặng một chút, sau đó nói tiếp: "Không có ai đứng sau chuyện này cả."
Nếu để cho cư dân mạng biết ông ta nhận tiền của Trịnh Bác Viễn mà làm những chuyện này, vậy thì ông thật sự xong đời rồi.
Danh dự, tiếng tăm, tất cả đều sẽ bỏ ông mà đi.
Trịnh Diêu: "Thật vô lý. Ông và tôi không quen không biết, cũng không có xung đột gì về lợi ích, chẳng có lý do gì để ông vô duyên vô cớ hại tôi. Nhất định đã có người yêu cầu ông làm như vậy."
Thấy Trịnh Diêu cứng rắn như vậy, đạo diễn bắt đầu đổ mồ hôi, trong lòng dần cảm thấy sợ hãi.
Nhưng ông ta vẫn kiên quyết không chịu mở miệng, thậm chí còn không viết tiếp, tỏ rõ thái độ có chết cũng không khai.
So với chuyện chương trình gian lận, đối xử không công bằng với thành viên tham gia thì chuyện nhận tiền hối lộ để hãm hại người khác nặng hơn rất nhiều. Người ngu cũng biết nên chọn cái cớ nào.
Trịnh Diêu hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra vì sao ông ta sống chết không chịu khai.
Người này rất để ý đến danh tiếng của bản thân. Nếu cho ông ta một cơ hội, vừa nói ra sự thật, lại vừa có thể giữ được thanh danh, vậy thì hẳn là ông ta sẽ chịu khai ra.
Ngẫm lại vai trò của các nhân viên công tác trong một show thực tế mà mình vừa tìm hiểu trước đó, Trịnh Diêu không chút do dự mà ngựa quen đường cũ, dứt khoát nói: "Yêu cầu của nhà đầu tư, ông chỉ là đạo diễn, hẳn là rất khó từ chối, đúng không?"
Nhà đầu tư cái gì? Liên quan gì đến nhà đầu tư?
Trịnh Bác Viễn trực tiếp tìm đến ông ta và cho ông ta tiền, liên quan gì đến nhà đầu tư cơ chứ ——
Khoan đã.
Trong nháy mắt, một suy nghĩ to gan xẹt qua trong đầu đạo diễn.
Tuy Trịnh Bác Viễn không phải nhà đầu tư của show này, nhưng ông ta hoàn toàn có thể biến hắn thành nhà đầu tư.
Ý của cô ta, hẳn là ý này?
Nhìn thiếu nữ vẫn luôn treo một nụ cười thân thiện trên mặt, đạo diễn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi chảy ròng ròng.
Thật tàn nhẫn.
Cũng thật đáng sợ.
Nhưng đạo diễn vẫn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để giãy giụa: "Cô đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu."
Trịnh Diêu đã sắp mất kiên nhẫn, cũng không muốn tiếp tục dây dưa dây cà, thậm chí không thèm dùng điện thoại đánh chữ nữa mà trực tiếp mở miệng nói: "Tôi không có ý kiến gì về việc ông muốn bảo vệ người kia. Nhưng tôi không đảm bảo được rằng, chờ chút nữa tôi đem những chứng cứ này giao cho phóng viên thì show này của ông có còn tẩy trắng nổi hay không."
Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã khó khăn lắm mới nổi tiếng trở lại, chỉ còn một chút nữa là kết thúc rồi, nếu bây giờ lại quay về điểm xuất phát thì không biết còn có cơ hội phất lên lần nữa hay không.
Trước chữ lợi, đắc tội người thừa kế của một công ty cũng không tính là quá xuất sắc dường như cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Trịnh Diêu tựa như đã đoán trước được toàn bộ diễn biến tâm lý của ông ta, cho nên chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã ép một con cáo già như đạo diễn phải lùi bước nhún nhường.
"Là Trịnh Bác Viễn."
Không hổ là người hoạt động trong giới giải trí. Đạo diễn vừa mở miệng ra đã nói dối như Cuội: "Cũng chính là anh họ của cô. Hắn là nhà đầu tư của show này, đầu tư 200 vạn, trong điện thoại di động của tôi vẫn còn lưu lại lịch sử giao dịch."
Vì chứng minh sự trong sạch của bản thân, cố gắng tẩy trắng cho tiết mục mà mình dành trọn tâm huyết, đạo diễn không màng tất cả mà ném toàn bộ trách nhiệm cho Trịnh Bác Viễn, có thể nói là tận tâm tận lực.
Ông ta thừa nhận nhanh, hành động cũng nhanh, không chút do dự đem 200 vạn tiền hối lộ sung vào công quỹ của show.
Nghe thấy hai từ "anh họ", toàn bộ người xem livestream đều đồng loạt ồ lên.
Bọn họ bắt đầu vội vàng tìm kiếm cái tên Trịnh Bác Viễn trên mạng, muốn nhìn xem rốt cuộc là loại rác rưởi nào mà lại tàn nhẫn đến như vậy, thế nhưng máu lạnh đến mức muốn xuống tay lấy mạng của em họ mình.
Thông tin cá nhân của Trịnh Bác Viễn nhanh chóng bị phơi bày. Càng đọc, cư dân mạng càng cảm thấy cạn lời.
Trịnh Diêu còn chưa chính thức gặp mặt Trịnh Bác Viễn mà đã tặng cho hắn một phần "quà" hậu hĩnh đến như vậy, không thể không khen là hiệu suất quá cao.
Tiểu Lý đứng bên cạnh cô trợn mắt há hốc mồm, choáng váng sững sờ, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: "... Đỉnh."
Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến Trịnh Bác Viễn chịu thiệt, hôm nay trời hẳn là sẽ mưa to?
Có mưa to hay không Trịnh Diêu không biết, nhưng dù sao chương trình vẫn phải tiếp tục quay.
Đạo diễn cho rằng ông đã phối hợp đến như vậy, hẳn là sẽ không phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn nào nữa.
Kết quả là, Trịnh Diêu đứng trước camera, vẻ mặt kinh ngạc mà nói rằng, vào ngày xảy ra cơn bão, cô không nhận được bất kỳ thông báo nào hỏi xem có muốn rút khỏi show này hay không, đạo diễn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
"Cô, cô nói không giữ lời!" Chuyện xem mạng người như cỏ rác còn nghiêm trọng hơn là nhận hối lộ hay gian lận nữa!
Đạo diễn hoàn toàn mất bình tĩnh.
"Ai da, thật xin lỗi, không cẩn thận nên nói lỡ lời, ai bảo ông không nhá trước với tôi cơ chứ." Nếu nói trước với cô thì cô có thể đào một cái hố to hơn nữa rồi.
Thất sách, thất sách.
Tuy ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trên mặt Trịnh Diêu lại không lộ ra chút ăn năn hối lỗi nào.
Đạo diễn run rẩy chỉ tay về phía cô, tựa như người mắc bệnh Parkinson, muốn tức giận gào lên, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị phóng viên ùa lên, vây chặt như nêm cối.
Cmn, hôm nay dưa này nối tiếp dưa kia, dưa nối đuôi nhau từ trên trời rơi xuống, thật ngon ngọt, bọn họ ăn dưa ngon miệng vô cùng.
Trịnh Diêu đứng từ xa nhìn cảnh tượng này, khuôn mặt hiện lên một nụ cười lạnh.
Giữ chữ tín với người biết giữ chữ tín. Nhưng đối với những kẻ bỉ ổi vô liêm sỉ thì càng phải vô liêm sỉ hơn mới thắng được.
Trịnh Diêu sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào đã hại chết nguyên chủ. Cho nên, ai cũng trốn không thoát.
Giấc mơ bạo hồng của đạo diễn, cứ để cho giấc mơ chỉ là giấc mơ đi.
"Cho nên, cậu cứ yên tâm mà an giấc ngàn thu đi... Thù của cậu, tôi sẽ thay cậu báo thù."
Trịnh Diêu nhỏ giọng lẩm bẩm, đúng lúc Tiểu Lý nghi ngờ nhìn về phía cô, cười lạnh biến thành cười khẽ. Cô vén tóc, đeo kính râm lên, sau đó xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, trong nước ——
"Rầm" một tiếng, Trịnh Bác Viễn không nhịn được mà xốc bàn, ly trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành.
"Trịnh! Tú!"
Mày cứ chờ xem! Chờ mày về nước, tao sẽ xử đẹp mày!
Trịnh Bác Viễn hít sâu một hơi, cuối cùng mới tạm thời bình tĩnh lại.