Chương 17: Tiếp xúc rồi mà nàng còn chưa biết mặt hắn
Cô Dâu Của Quỷ Vương
Giai Giai08-06-2025 16:14:22
Tô Già Nguyệt dùng khăn tay lau những giọt nước mắt còn đọng, giọng nói vẫn nghẹn ngào:
"Ta đã phụ hắn, làm sao dám nhận những điều này? Nếu trước khi chết, ta có thể khiến hắn biết được lòng ta đã ăn năn hối cải, không liên lụy đến tộc nhân của mình, ta đã mãn nguyện rồi..."
Đúng lúc đó, Thanh Trúc chẩn mạch xong, đặt nhẹ cổ tay nàng xuống, giữa chân mày giãn ra, nói:
"Phu nhân sao còn nói là bệnh tật, nay phải nói là bệnh nặng mới khỏi mới đúng."
Nàng nhìn sang Ngọc Hà, hai người trao đổi ánh mắt rồi nhẹ gật đầu:
"Chắc hẳn chủ thượng đã từng đến đây, hơn nữa đã chữa khỏi bệnh cho phu nhân. Chỉ là phu nhân tâm niệm yếu nhược, như một giấc mộng hư ảo, tỉnh lại liền không nhớ được."
"Cái gì? Hắn đã đến đây sao?!"
Đôi tay thon của Tô Già Nguyệt khẽ run lên, lòng ngực dấy lên sự kinh ngạc cuộn trào.
Ngẫm lại, hôm nay thân thể nàng quả thực khá hơn nhiều. Nàng cứ nghĩ đó chỉ là chút sinh lực còn sót lại trước khi ra đi, hóa ra là vì hắn.
"Tại sao ta không nhớ gì cả?"
Nàng thậm chí không biết diện mạo hắn ra sao.
Lúc còn ở khuê phòng đợi gả, nàng đã rất sợ hắn, luôn cho rằng Si tộc là quỷ mị, hẳn phải có vẻ ngoài đáng sợ, hung ác. Bản thân nàng vốn nhát gan, lại thường nghĩ quẩn, càng nghĩ càng thêm kinh hãi.
Ngọc Hà giải thích:
"Si tộc dùng tế khấn và thần niệm để giao tiếp. Đối với chúng nô tỳ, đó là tế khấn, còn với phu nhân là thần niệm. Có lẽ vì tâm thần phu nhân chưa giao hòa cùng chủ thượng, nên dù trong mơ, cũng khó nhìn rõ được ngài ấy."
"Tâm thần chưa giao hòa?" Tô Già Nguyệt nghi hoặc hỏi: "Ý ngươi là gì?"
Thanh Trúc trầm ngâm rồi đáp:
"Có lẽ vì phu nhân lưu lại trần thế hơn mười năm, không tránh khỏi bị ô uế nhập thân. Xin phu nhân an tâm điều dưỡng, đợi khi tẩy sạch mọi ô uế, thân tâm trong sạch, lúc đó mới có thể thần hồn giao hòa với chủ thượng, rồi sinh con đẻ cái."
Con nối dõi!
Nghe tới đó, thân thể Tô Già Nguyệt khẽ run rẩy. Nàng cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào bụng phẳng lì của mình, gật đầu một cách chậm rãi.
Cũng tốt thôi. Nếu nàng đã sai, thì hãy dùng thân xác tàn tạ này chuộc lại tội lỗi trước khi chết.
Sau khi ổn định tinh thần, Tô Già Nguyệt chợt nhớ đến một chuyện, liền hỏi:
"Ta... người thân của ta đâu? Các ngươi biết tin tức của họ không?"
Ngọc Hà cung kính đáp:
"Vì phu nhân bỏ trốn khỏi hôn ước, khế ước nguyên bản liền mất hiệu lực. Không còn sự bảo hộ của Si tộc, thêm vào đó là nạn đói, họ buộc phải rời khỏi nhà cũ, tìm đường sinh kế khác."