Chương 37: Hồi sắc

Cô Dâu Của Quỷ Vương

Giai Giai 08-06-2025 16:14:21

Tô Già Nguyệt không biết sự lo lắng thái quá của họ, chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái sau khi ngâm mình, mồ hôi nhớp nháp trong giấc mộng đã biến mất, từng tấc da thịt đều thư thái. Nàng đưa tay khẽ khuấy nước, như thể mọi bệnh tật cùng những phiền não nơi trần thế cũng theo làn nước trôi đi. Trong khoảnh khắc, nàng hồn nhiên như trẻ thơ, vô tư đùa nghịch với làn nước. Hai tỳ nữ cẩn thận dùng muôi ngọc xanh múc nước ấm, nhẹ nhàng dội lên bờ vai trắng mịn của nàng. Dòng nước trắng sữa chảy dọc theo mái tóc đen, trượt xuống trước ngực nàng, hòa quyện với đôi gò tuyết trắng, như thể chúng hợp lại làm một. "Da của phu nhân thật đẹp, chẳng khác nào cơm nhãn lồng, mịn màng đến mức chỉ cần chạm vào cũng sợ vỡ." "Đúng vậy, so với ngọc còn mịn màng hơn, so với mỡ còn sáng bóng hơn..." Những lời nịnh hót ngọt ngào của hai tỳ nữ càng lúc càng nhiệt tình. Tô Già Nguyệt biết các nàng chỉ đang tâng bốc, nhưng nàng vẫn mỉm cười. Rốt cuộc, chẳng có nữ nhân nào không thích được khen ngợi vẻ đẹp của mình. Đôi má nàng vẫn còn phơn phớt hồng, nụ cười nhẹ nhàng càng khiến vẻ đẹp mềm mại của nàng thêm phần lộng lẫy. Các tỳ nữ lại tiếp tục xuýt xoa không ngớt. Sau một lúc, các nàng gọi nàng lật người lại. Tô Già Nguyệt nằm sấp bên thành bồn, cánh tay như búp sen giao nhau, cằm tựa lên, để các tỳ nữ cẩn thận lau lưng và xoa bóp cho nàng. Những người hầu này đều được tuyển chọn đặc biệt cho công việc này. Điều kiện đầu tiên là phải thuần khiết, tâm tính ngay thẳng, không sợ sệt, không e ngại, không run rẩy. Đôi tay của họ được chăm sóc từ nhỏ, vừa mềm mại vừa chắc chắn, tuyệt đối không thô ráp, vì nếu có sẽ khiến làn da quý báu của chủ nhân đau đớn. Nhưng bàn tay đó cũng không được quá yếu, cần đủ lực để mát xa cơ thể. Hơn nữa, kỹ thuật tìm huyệt, thông kinh mạch và xoa bóp phải thuần thục, để khi gặp vùng cơ bị căng cứng, các nàng không làm chủ nhân đau mà từ từ giải tỏa. Cơ thể của Tô Già Nguyệt vốn rất tốt, nhưng do lâu ngày nằm liệt giường nên không tránh khỏi sự cứng đơ ở các cơ bắp. Các tỳ nữ nhẹ nhàng mát xa, từng động tác ba phần nhẹ nhàng, hai phần mạnh mẽ, giúp nàng thư thái vô cùng. Chỉ riêng việc ngâm trong nước ấm cũng đã thoải mái hơn nhiều so với hồ nước lạnh như băng trong giấc mơ. Trong mắt các tỳ nữ, phu nhân đã ngủ suốt ba ngày. Nhưng trong ký ức của Tô Già Nguyệt, đó chẳng khác gì bị ngâm trong nước lạnh suốt ba ngày. Hiện tại, trong sự ấm áp và phục vụ chu đáo này, nàng dần cảm thấy buồn ngủ. Hàng mi đen nhánh khẽ run, nàng lại ngáp một cái nhẹ nhàng. Khi các tỳ nữ tranh thủ đi thay khăn lụa, ánh mắt Tô Già Nguyệt bất chợt dừng lại ở chiếc gương đồng bên cạnh, khiến nàng trợn tròn mắt. Người trong gương là nàng sao? Mái tóc dài xõa xuống tựa mây ướt, chảy dọc theo tấm lưng trắng mịn, rủ xuống làn nước ấm. Eo nàng mảnh mai, ẩn hiện trong làn nước. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ hây hây, đôi mắt ngấn nước, trông như một chú nai nhỏ trong rừng, ánh mắt e thẹn nhưng lại ẩn chứa một nét quyến rũ mê người. Tô Già Nguyệt chưa từng thấy mình như thế này. Nàng đưa tay lên, cánh tay vốn khô héo như cành cây mục giờ đây đã biến mất từ bao giờ. Nàng sờ tay lên bờ vai mịn màng, cánh tay trơn nhẵn, cảm giác mềm mại như ngọc thượng hạng. Những lời khen của tỳ nữ quả thật không phải quá lời. "Sao... sao lại như vậy?" Nàng thốt lên kinh ngạc. Ngọc Hà đang canh bên ngoài, nghe thấy tiếng liền vén màn bước vào, lo lắng hỏi: "Phu nhân, có chuyện gì vậy?" Tô Già Nguyệt nhìn vào gương đồng, ánh mắt run rẩy đầy nghi hoặc: "Cơ thể ta, tại sao lại thành ra như thế này?" Ngọc Hà tưởng nàng gặp chuyện gì lớn, bật cười đáp: "Đây vốn là làn da của phu nhân. Chỉ vì trước đây bệnh tật, cơ thể bị tổn hại, bám đầy tạp chất nên mới khô sạm, gầy yếu. Bây giờ bệnh đã khỏi, tất nhiên là như vậy."