Nghe vậy, Tô Già Nguyệt lập tức hốt hoảng, định hỏi thêm thì Ngọc Hà nhìn ra ý nàng, vội trấn an:
"Nhưng tiểu thư yên tâm, nay hôn ước đã được nối lại, họ sẽ không gặp tai họa nữa, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ đến thăm tiểu thư."
Nghe vậy, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi.
Tất cả đều do sự ích kỷ của nàng mà ra.
Lúc họ xem nàng như lễ vật tế thần, nàng đã oán hận. Nhưng khi cô độc nơi đất khách, nàng lại nhớ họ da diết. Đến giờ, mọi thứ đều đảo lộn, lòng nàng phức tạp không biết phải đối mặt thế nào.
"Haizz..."
Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra từ lồng ngực nàng.
Nhờ việc nhị phòng và tam phòng dọn sạch đồ đạc, những vật dụng mà các a hoàn mang đến đều có chỗ đặt, không cần vứt bỏ.
Ngọc Hà phân phó một hồi, cả nhóm bắt đầu sắp xếp mọi thứ đâu vào đó một cách ngăn nắp.
A Hương vừa thay bộ y phục mới, trong lòng vui sướng, định đến trước mặt phu nhân để khoe, nhưng vừa bước vào phòng, đôi chân nàng lập tức mềm nhũn.
Nàng dụi mắt, suýt nữa nghĩ mình bước nhầm nơi.
Mới chỉ một lát, căn phòng trống trải của Tô Già Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc nãy vẫn còn là căn phòng sơ sài xoàng xĩnh, giờ đây lại biến thành nơi lộng lẫy xa hoa tựa cung điện.
Trên sàn là tấm thảm lông hồ đỏ thêu chỉ vàng, hai a hoàn đang quỳ lau sạch từng hạt bụi. Đôi giày lấm bùn của A Hương cũng không dám bước vào.
Khắp nơi đều là đồ sứ, bình vàng, lư hương, đỉnh thơm, bộ trà cụ, tất cả sáng lấp lánh khiến người ta không thể rời mắt. Đặc biệt là chiếc màn mới quanh giường Tô Già Nguyệt, khiến A Hương nhìn mà ngây ngẩn.
Chiếc màn có ba lớp.
Lớp ngoài cùng là nền đỏ thêu rồng vàng, phượng bạc, với những đám mây cuộn trào, lộng lẫy không thể chạm tới.
Lớp giữa là nền xanh đậm, đã được ướp bằng hương liệu thượng hạng, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, khiến người ngủ dưới đó tâm trí an tĩnh.
Lớp trong cùng lại càng đặc biệt. Đó là một lớp lụa mỏng trắng phớt hồng, dệt từ loại vải chỉ có trong truyền thuyết – giao sa. Lụa này được dệt từ tay các giao nhân nửa người nửa cá, mỏng manh tựa khói bay.
Nhìn chiếc màn, A Hương như thấy hiện ra cảnh tượng: dưới ánh nến đỏ lung linh, Tô Già Nguyệt tựa nửa người trên giường, dung nhan xinh đẹp ẩn hiện sau màn lụa, bóng dáng yêu kiều như có như không...
Hệt như nàng tiên sống trong cung trăng, làm sao có nam nhân nào kháng cự nổi?