Chương 38: Càng ở gần hắn nàng càng hồi phục nhanh
Cô Dâu Của Quỷ Vương
Giai Giai08-06-2025 16:14:21
"Không đúng." Tô Già Nguyệt nghiêm túc lắc đầu: "Dù ta còn ở trong khuê phòng, da cũng chưa bao giờ như thế này."
Thời thiếu nữ là lúc làn da đẹp nhất, nhưng bây giờ, nó lại vượt xa cả những ngày đó.
Thật sự không giống làn da của một người phàm.
Ngọc Hà ngừng lại, cúi đầu nói nhỏ:
"Phu nhân, khi ngất đi, người có gặp chủ thượng không?"
"Ta..."
Nhớ đến những gì trong giấc mơ, khuôn mặt Tô Già Nguyệt bất giác đỏ bừng, như hơi nước trong bồn tắm làm bốc lên.
Một lúc lâu sau nàng mới khẽ đáp:
"Ừm."
Ngọc Hà mỉm cười hiểu ý. Nàng vội vàng giải thích:
"Không có gì, thật sự không có gì cả."
Ngọc Hà gật đầu nói:
"Vậy thì đúng rồi. Hiện tại, chủ thượng vẫn đang phục hồi, không thể đến gần phu nhân. Ngài cần được thân cận với phu nhân nhiều hơn để bổ sung tinh khí."
"Huống chi, chuyện này đối với phu nhân mà nói cũng rất tốt. Càng gần gũi với chủ thượng, thân thể phu nhân sẽ càng khỏe mạnh hơn."
Tô Già Nguyệt thầm nghĩ: Thì ra là như vậy sao?
Khó trách nàng không thể chạm vào hắn, chỉ khi nào ở trên môi hắn mới có thể cảm nhận được một chút hơi thở. Chẳng lẽ đó là do viên Thánh Ngọc của Si tộc nằm trong miệng nàng?
Nếu vậy thì cũng có thể hiểu được.
Nhưng trong giấc mơ dưới nước, lại như có cảm giác thực. Chẳng lẽ giấc mơ đó mới là sự thật?
Tô Già Nguyệt vốn muốn hỏi Ngọc Hà về giấc mơ ấy, nhưng khi lời sắp thốt ra, nàng lại cảm thấy cảnh tượng trong mơ quá khác thường. Mở miệng ra rồi, vẫn không nói được gì, đành giấu lại trong lòng.
Dù sao, Ngọc Hà và Thanh Trúc cũng không biết nhiều về những chuyện liên quan đến Si tộc.
Ngọc Hà thấy nàng đỏ mặt e thẹn, lời muốn nói lại thôi, cười khẽ rồi chải thẳng suối tóc đen mượt của nàng:
"Hiện tại còn chưa được ban mưa móc, phu nhân đã như vậy rồi, sau này chẳng biết phải làm sao đây?"
Mặt Tô Già Nguyệt lại đỏ thêm một phần. Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy.
Rõ ràng nàng và Lý Kỳ đã từng là vợ chồng, mặc dù không hòa hợp, nhưng dù sao cũng đã là người phụ nữ có chồng. Thế mà bây giờ nàng lại vô thức thể hiện dáng vẻ thiếu nữ.
Không phải nàng cố tình, mà cứ tự nhiên mà xuất hiện như vậy.
Như một bông hoa đã tàn úa, bỗng nhiên được một trận mưa xuân làm nảy nở những nụ hoa mới.
Nhìn gương mặt căng tràn sức sống trong gương, Tô Già Nguyệt giật mình, cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nàng đang nghĩ gì vậy?
Rõ ràng nàng làm tất cả chỉ để trả nợ ân tình cũ, làm sao có thể vì một giấc mơ mà nảy sinh tình cảm mới được.
Hiện tại, việc chủ thượng phái nhiều tỳ nữ đến, chu đáo chăm sóc nàng như vậy, suy cho cùng cũng chỉ vì cơ thể này của nàng, muốn nàng mang thai sinh con mà thôi.
Huống hồ, từ hành động trong mộng, hắn đối với nàng cũng không có vẻ gì là yêu thích.
Nàng không nên nghĩ nhiều nữa. Tô Già Nguyệt khép mắt, bàn tay bám chặt lấy thành thùng gỗ, để đầu ngón tay đau nhói, giúp bản thân tỉnh táo lại.
Một là, họ vốn dĩ không phải phu thê bình thường.
Hai là, nửa đời nàng bị Lý Kỳ phụ bạc, đã mất hết niềm tin vào đàn ông. Nàng không muốn thích ai nữa.
Tô Già Nguyệt nhắc nhở bản thân:
Lần này chỉ trả ơn thôi. Sinh con xong là được.
Sau đó mỗi người một nơi, người sống, kẻ chết, không ai nợ ai.
Ngọc Hà đang đùa vui, đột nhiên thấy đôi mắt của Tô Già Nguyệt thoáng qua vẻ bi thương, liền kinh hoảng quỳ xuống:
"Có phải nô tỳ nói sai điều gì khiến phu nhân không vui?"
Các tỳ nữ khác thấy vậy cũng vội dừng tay, đồng loạt quỳ xuống.
Tô Già Nguyệt không ngờ tâm trạng của mình lại khiến mọi người phản ứng như thế, liền giật mình, vội nói:
"Không, không phải các ngươi, là ta... là ta tự mình nghĩ đến chuyện đau lòng ngày trước thôi, không liên quan đến các ngươi."
Ngọc Hà nghe vậy mới ngẩng đầu lên nói:
"Bệnh của phu nhân kỵ nhất là buồn phiền, ngàn vạn lần không nên nghĩ đến những chuyện ấy nữa."