Chương 353: Truyền thừa Luyện đan(2)

Tiên Phủ Trường Sinh

Trường Đình Không Tỉnh 11-10-2024 16:09:00

Lưu Ngọc trở lại gian phòng, tiếp tục bắt đầu lĩnh hội Thanh Dương công pháp, Tồn Thần diệu pháp và Ẩn Linh thuật, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ lấy ra sổ tay luyện đan của bản thân để ôn cũ biết mới, ghi lại những ánh sáng suy nghĩ chợt lóe lên. Cứ như vậy, trong cảm giác của Lưu Ngọc lại qua khoảng một ngày. Quy Nguyên chu rung động chậm rãi cất cánh, bay về phương Bắc Vọng Nguyệt Thành, điều này đánh dấu nhiệm vụ lần này đã triệt để hoàn thành. Hoàng gia Thiên Dung Thành đã bị diệt từ đây! Không lâu sau khi phi chu cất cánh, Tạ Tuấn Kiệt đang tĩnh tọa tu luyện thì đột nhiên cảm thấy trận pháp trong phòng truyền đến một trận dao động rất nhỏ, đây là dấu hiệu có người đến thăm. Tâm niệm hắn ta vừa động thì công pháp dọc theo một quỹ đạo khác vận chuyển, chậm rãi kết thúc lần tu luyện này, sau đó hắn ta nhíu mày muốn mở ra trận pháp nhìn xem, rốt cuộc là người nào đến quấy rầy việc tu luyện của hắn ta. Khi Tạ Tuấn Kiệt mở trận pháp phòng hộ và cửa phòng ra thì rốt cuộc hắn ta cũng thấy rõ người đến. Người đến là một nam một nữ, nam mặc hắc bào tướng mạo bình thường, vóc người không mập không gầy, không cao không thấp, tu vi ở Trúc Cơ sơ kỳ, nữ tử một thân đạo bào rộng thùng thình, trên mặt trang điểm nhàn nhạt, toát ra phong thái thành thục, tu vi lại ở Trúc Cơ hậu kỳ. Hai người cùng nhau đến chính là Lưu Ngọc và Nghiêm Hồng Ngọc. "Tạ sư huynh, Lưu mỗ không mời mà tới đã mạo muội quấy rầy, xin thứ lỗi." Sau khi hai bên gặp mặt, Lưu Ngọc lên tiếng nói trước. Hắn nỗ lực nặn ra một nụ cười, cố gắng ra vẻ tự nhiên một chút, đồng thời ngữ khí cũng cố gắng nhu hòa, thể hiện ra thiện ý của bản thân. Nghiêm Hồng Ngọc thì lẳng lặng đứng ở một bên không lên tiếng, yên lặng nhìn Lưu Ngọc nói chuyện. "Đâu có đâu có, Nghiêm sư tỷ, Lưu sư đệ, hai vị có thể hạ cố đến chơi đã là vinh hạnh của tại hạ." "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, mời vào mời vào, nên vào trước rồi nói chuyện!" Cái này gọi là đưa tay không đánh người tươi cười, nhìn thấy thái độ tươi cười tiếp đón người khác của Lưu Ngọc, Tạ Tuấn Kiệt nhướng mày không thể làm gì khác hơn là đè ép sự bất mãn trong lòng xuống, đồng thời khách khí nói. Nói xong hắn ta đưa tay dẫn hai người vào trong phòng, phân chia hai bên bàn gỗ ngồi xuống. "Lưu sư đệ, Nghiêm sư tỷ đến nơi này của tại hạ chắc là không chỉ để nói chuyện phiếm, không biết là có chuyện gì?" Tạ Tuấn Kiệt rót cho hai người chén Linh trà nóng hổi, tán gẫu vài câu, sau đó đột nhiên mở miệng hỏi Lưu Ngọc. Vẫn là Lưu Ngọc chủ động trao đổi với hắn ta, Nghiêm Hồng Ngọc rất ít khi chủ động lên tiếng, cho nên Tạ Tuấn Kiệt phán đoán được là Lưu Ngọc tìm hắn ta có việc. "Ha ha, Tạ sư huynh quả nhiên là người thẳng thắn, Lưu mỗ cũng không giấu diếm." "Đan Đường Trưởng lão của Hoàng gia chết trong tay Tạ sư huynh, như vậy truyền thừa luyện đan của Hoàng gia, nói vậy cũng rơi vào trong tay sư huynh đúng không?" "Thật không dám giấu diếm, Lưu Ngọc cũng là một Luyện Đan Sư, chỉ là khổ nỗi không có truyền thừa thích hợp, trên con đường luyện đan vẫn không có sự tiến triển quá lớn." "Lần này vừa vặn nhận được nhiệm vụ này, Lưu mỗ đã có vài phần tâm tư với truyền thừa luyện đan của Hoàng gia ." Lưu Ngọc nói đến đây thì hơi dừng lại, để cho Tạ Tuấn Kiệt một chút thời gian tiêu hóa. Đồng thời hắn quan sát sắc mặt của gã, cố gắng dò xét một vài suy nghĩ bên trong của gã từ bên ngoài. "Phần lớn truyền thừa luyện đan của Hoàng gia, Lưu mỗ đã lấy được từ trong tay của dòng chính Hoàng gia, chỉ là còn thiếu một phần đan phương Trúc Cơ kỳ." "Không biết Tạ sư huynh có nguyện giúp người khác hoàn thành ước nguyện không? Có thể cho Lưu mỗ phục chế một bản đan phương Trúc Cơ kỳ hay không?" "Đương nhiên, Lưu mỗ nguyện ý trả công, tuyệt đối sẽ không để sư huynh chịu thiệt." "Điểm này Nghiêm sư tỷ có thể làm chứng." Giọng điệu của Lưu Ngọc cực kỳ thành khẩn, hắn nói xong thì lấy ra hai mươi khối Linh Thạch trung phẩm, thật chỉnh tề đặt ở trên bàn. Sau đó nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, chờ đợi câu trả lời của Tạ Tuấn Kiệt. "Tạ sư đệ, Lưu sư đệ đến đây với đầy sự thành ý." "Mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn, tại sao đệ không giúp hắn một tay?" Lưu Ngọc vừa dứt lời không lâu, Nghiêm Hồng Ngọc lập tức mở miệng nói, ý tứ quan tâm được bộc lộ qua lời nói bên ngoài vô cùng rõ ràng. Nghe hai người kẻ xướng người hoạ nói, trong mắt Tạ Tuấn Kiệt hiện lên một tia sáng tỏ, thì ra chuyến đi này của Lưu sư đệ là vì truyền thừa luyện đan của Hoàng gia. Gã không phải Luyện Đan Sư, cũng không có ý nghĩ học luyện đan, đưa truyền thừa luyện đan này cho gã ngoại trừ việc đổi lấy tài nguyên ra cũng không có tác dụng gì khác. "Bán cho hai người để nhận lấy ân tình cũng không sao, chỉ là vấn đề về giá cả... Ha ha." Tạ Tuấn Kiệt sau khi nghĩ như vậy cũng không vội nói, nhưng ra vẻ trầm tư, thoạt nhìn như đang đấu tranh nội tâm, dường như đang rất khó xử. Phục chế một phần thì không sao, nhưng giá phải tăng, trong lòng hắn ta đã hạ quyết tâm muốn tăng giá lên. Còn về thứ gọi là tình đồng môn? Mới nghe thôi nhưng xét về mặt quyền lợi cái gì cũng phải nhường đường. Tạ Tuấn Kiệt sớm đã qua cái tuổi nói đến chuyện tình cảm, nhiệt huyết, gã hiểu rõ tài nguyên trên con đường tu tiên quan trọng như thế nào, bằng không cũng sẽ không ra sức đuổi giết Đan Đường trưởng lão của Hoàng gia như vậy, còn không phải là bởi vì coi trọng thân gia của lão, vì vậy còn bị một chút thương thế mới bắt được.