Chương 487: Chỉ điểm hậu bối
Dưới sự càn quét một vòng của hắn, tòa Linh Sơn này đã không còn chút bí mật gì nữa.
Qua khoảng chừng hai mươi năm nữa, Cảnh Vân Tùng đã từ một thiếu niên mười ba tuổi ngốc nghếch trở thành một một nam tử ba mươi tuổi rồi.
Tu vi cũng từ Luyện Khí tầng ba tăng lên tới Luyện Khí tầng sáu.
Cuối cùng tư chất Tứ linh căn không thích hợp cho con đường tu tiên, bản thân hắn lại đang tu luyện trên Linh sơn nhị giai, hoàn cảnh đã tốt hơn tất cả những đệ tử ngoại môn khác.
Hơn nữa từ khi Lưu Ngọc biết trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về lại tông môn, nên dặn dò Lưu Ngọc cứ mỗi ba tháng lại đưa cho hắn ta một bình đan dược phù hợp với tu vi, cho nên cứ như vậy mà Cảnh Vân Tùng có thể lấy được hai phần đan dược cả từ bên hắn và bên tông môn.
Dưới tài nguyên tu tiên gần như gấp đôi những đệ tử ngoại môn khác, còn có Linh mạch nhị giai, thời gian chỉ mới hai mươi năm mà đã tu luyện từ Luyện Khí tầng ba lên Luyện Khí tầng sáu.
Trung bình mỗi bảy năm mới tăng lên tu vi từ Luyện Khí sơ kỳ lên Luyện Khí trung kỳ, không thể không nói, Ngụy linh căn phế vật quả nhiên danh xứng với thực.
Nếu đổi lại là đệ tử với linh căn thật sự khác thì khi có cùng hoàn cảnh và tài nguyên như vậy, chỉ sợ đã tới Luyện Khí tầng bảy, tầng tám.
Chớ nói chi là tổ phụ hắn ta còn là Cảnh Nguyên Chương chẳng biết để lại cho hắn ta biết bao là di sản.
"Có vài tông môn không muốn thu nhận đệ tử Ngụy linh căn, quả nhiên là có đạo lý, bởi vì cái giá phải trả và thu hoạch được hoàn toàn không cân xứng."
Trong lòng Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này.
Nhưng ngay lập tức hắn cũng cảm thấy may mắn khi mình không phải Ngụy linh căn, nếu không cho dù có Tiên Phủ trong người, cũng không dễ xử lý.
Nhưng cuối cùng dù gì cũng đã đồng ý với Cảnh Nguyên Chương chăm sóc kẻ này, nói gì cũng là một vãn bối Luyện Khí kỳ, chút tài nguyên ấy thì hắn cũng không coi trọng, cho nên không có nằm trong phạm vi dự định hứa hẹn.
Về phần đã từng nói ra Lời Thề Tâm Ma, nếu như kẻ này trước sáu mươi tuổi có thể tu được tới Luyện Khí đỉnh phong, sẽ đưa cho hắn ta một viên Trúc Cơ đan, Lưu Ngọc cũng không cho rằng với tư chất của tên này có thể làm được.
Nói không chừng chỉ tới Luyện Khí hậu kỳ bình cảnh, cũng đã đủ để hắn ta treo tới hai, ba mươi năm.
Ngay lúc hắn đọc tới Linh thảo tâm đắc không lâu trước đó, ngoài động phủ lại có động tĩnh, không cần phải nói cũng biết là ai tới.
Lưu Ngọc cũng không ngẩng đầu lên, một tay xuất ra lệnh bài trận pháp, bấm vài pháp quyết rồi nhẹ nhàng mở trận rồi mới thả trở về.
Chỉ chốc lát sau, một tu sĩ thanh niên anh tuấn đã đi từ ngoài động phủ vào.
Cảnh Vân Tùng nhanh tay lẹ chân đi tới ngồi bên cạnh ghế bành của Lưu Ngọc, hai tay tự nhiên rũ xuống đặt trên hai đùi, lẳng lặng đứng vững không dám quấy rầy.
Tư chất Ngụy linh căn khiến cho từ nhỏ đến lớn hắn ta đều nhận đủ những ánh mắt lạnh lẽo, cảm nhận đủ tình người ấm lạnh.
Còn nhớ khi tổ phụ còn sống, mặc dù tư chất cực kỳ khác biệt, nhưng nhiều sư huynh, sư muội vẫn vô cùng thân cận, mở miệng đều kêu vang một tiếng sư đệ.
Khi đó mỗi một lần hít thở đều là nhẹ nhõm, đó cũng là khoảng thời gian Cảnh Vân Tùng vui sướng nhất.
Thế nhưng tất cả những thứ này đều hoàn toàn thay đổi sau khi tổ phụ qua đời.
Những người đã từng là sư huynh sư tỷ cũng dần xa lánh hắn ta, cho đến khi mỗi người mỗi ngả, thậm chí còn tham lam di sản tổ phụ để lại cho hắn ta, cứ ba lần bốn lượt tới uy hiếp ác ý.
Sau khi hắn ta báo ra tên của Lưu sư thúc thì tất cả mới thay đổi.
Trong khoảnh khắc đấy, hắn ta hiểu được là do tổ phụ làm đúng, ở bên trong môn phái nếu không có chỗ dựa, sẽ vô cùng khó khăn.
Mà Lưu sư thúc, hiện tại chính là núi dựa của hắn ta.
Cúi đầu lẳng lặng đứng trong đại sảnh, ánh mắt Cảnh Vân Tùng tán loạn, từng hồi ức trong quá dần hiện ra, chỉ cảm thấy một cơn ghen ghét xông lên chóp mũi.
Qua khoảng chừng nửa khắc, Lưu Ngọc mới thả Linh thảo tâm đắc xuống, không có đứng dậy khỏi ghế bành mà là dùng ánh mắt nhìn về phía Cảnh Vân Tùng.
Dáng người không thấp, không cao, lông mày tương đối dày rậm, làn da hơi trắng, tướng mạo tuấn tú, không có chút tì vết, đúng là nam tử anh tuấn.
Nếu tư chất linh căn tốt hơn chút nữa dĩ nhiên sẽ nhận được sự theo đuổi của đa số nữ tử trong môn, nhưng tiếc lại là Ngụy linh căn.
Kẻ này năm đó đã rất thanh tú, nay lại càng xuất chúng hơn, dáng dấp đúng là khá tốt.
Trong lòng Lưu Ngọc hiện ra suy nghĩ này, hờ hững lên tiếng:
"Tới lâu chưa, ngồi đi."
Cảnh Vân Tùng vẫn rơi vào hồi ức chợt tỉnh táo, mở bừng mắt, nghe thấy lời này thì lập tức xoay người qua, sau đó liên tục khoát tay, cung kính nói:
"Đệ tử Cảnh Vân Tùng, bái kiến Lưu sư thúc!"
"Bẩm Lưu sư thúc, đệ tử không mệt, đứng đây cũng được rồi."
Đối với tu sĩ cảnh giới cao, phải một lòng kính sợ, tôn ti trên dưới không thể vượt qua.