Chương 467: Diệu dụng của công huân(2)

Tiên Phủ Trường Sinh

Trường Đình Không Tỉnh 11-10-2024 16:08:45

Có tu sĩ tuy rằng còn sống nhưng điểm công huân lại không đủ để đổi thứ mình muốn, vì thế cau mày, tương lai vẫn trập trùng khó khăn. Bọn họ luôn khuyết thiếu vài thứ so với kiểu người trước, Hoặc là thiếu quyết tâm được ăn cả ngã về không mà liều chết tiến lên, hoặc là thiếu thực lực bảo đảm hành động. Hoặc là... không có số mệnh. Sau cuộc chiến tồn tại cả nguy hiểm lẫn kỳ ngộ, tình cảnh của họ vẫn không chút thay đổi, trước kia thế nào, sau này vẫn như vậy. Có người vui mừng có người sầu, đủ loại biểu hiện không phải trường hợp cá biệt. Đồng tử Lưu Ngọc ẩn dưới hàng mi đen đặc như đêm, thu hết thảy vào ánh mắt. Tu Tiên Giới xưa nay đã như vậy, không có gì đáng để cảm thán. Hắn không để ý đến tu sĩ ngang qua hành lễ, xuyên qua dòng người đi về phía 'Công Huân Điện' chuyên để đổi bảo vật. Chỉ chốc lát sau là tới một Thiên Điện chỉ nhỏ hơn Chính Điện một chút. Ngẩng đầu nhìn lại, trên bảng hiệu sẫm màu dùng mực vàng không biết tên viết hai chữ 'Công Huân'. Nhìn có vẻ khí thế phi phàm, hoành tráng, khiến người tâm sinh kính sợ. Lúc này tu sĩ liên quân vừa mới trở lại Vọng Nguyệt Thành đã có người khẩn cấp muốn đổi đồ mình nhìn trúng, tu sĩ ra vào phủ thành chủ đa số là vì vậy, thế nên Công Huân Điện náo nhiệt cực kỳ. Bởi vì chỉ có ba quầy tiếp đãi tu sĩ Luyện Khí kỳ, mà lại có hơn mấy trăm tu sĩ muốn đổi đồ trước tiên, thế nên hàng ngũ kéo dài đến tận ngoài đại điện. Quầy tiếp đãi tu sĩ Trúc Cơ kỳ càng ít, chỉ có duy nhất một cái. Nhưng số lượng tu sĩ Trúc Cơ vốn dĩ đã ít, ngày đầu tiên cũng không có bao nhiêu tu sĩ tới đổi, chỉ có năm người đang xếp hàng. Vì bảo hộ quyền riêng tư của tu sĩ, trước quầy bố trí một trận pháp, có thể che chắn tầm mắt và thần thức rình coi trong phạm vi hai trượng. Bên trong có thể quan sát bên ngoài, bên ngoài lại không quan sát được bên trong. Chỉ có tu sĩ đang đổi đồ có thể đứng trước quầy, tu sĩ xếp hàng cần đứng ngoài phạm vi hai trượng, chờ tu sĩ phía trước đổi xong ra tới thì tu sĩ tiếp theo mới được tiến lên. Lưu Ngọc tự giác đứng vào cuối đội ngũ xếp hàng, thần thức lặng lẽ không tiếng động xâm nhập trận pháp. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn phát hiện có một bức 'tường' ngăn cản thần thức thẩm thấu. Hắn cảm thụ mật độ của bức tường này, nếu hắn dùng chút thủ đoạn mạnh mẽ để đột phá thì vẫn được. Nhưng như vậy chắc chắn không thể che giấu động tĩnh. Lưu Ngọc nghĩ một lát lại từ bỏ, tâm niệm vừa động, khống chế thần thức lui trở về. Dù sao hắn chỉ tới đổi bảo vật mà thôi, không phải đến nhìn trộm bí mật của người ta. Chưa kể Công Huân Điện này tuyệt đối được xem như trọng địa tại Vọng Nguyệt Thành, rất có thể bố trí trận pháp mạnh hơn cả trận pháp thượng phẩm nhị giai 'Hắc Thủy Cực Phong trận', cũng nhất định có cao thủ tọa trấn. Thật vất vả đủ công huân điểm đổi bảo vật, đương nhiên phải cẩn trọng tỉ mỉ, tốc độ càng là không nhanh được. Lưu Ngọc kiên nhẫn chờ đợi. Đằng trước có tu sĩ rời đi, đằng sau có tu sĩ tới xếp hàng. Qua khoảng nửa canh giờ, rốt cuộc đến phiên Lưu Ngọc, hắn từ tốn bước tới trước quầy. Tựa như có một tầng cửa sổ che chắn bị đánh vỡ, lộ ra dáng vẻ chân chính bên trong. Toàn quầy đổi đều là màu đen, dùng vật liệu không biết tên chế thành, cư nhiên có thể ngăn trở thần thức rình coi, không biết là nguyên lý gì. Nơi này còn khác người mà đặt hai bình hoa, trong bình cắm hai loại hoa khá phổ biến ở Tu Tiên Giới. Khác với tưởng tượng của Lưu Ngọc, người chủ trì đổi bảo vật cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ không phải tu sĩ 'lão luyện thành thục', mà là một thiếu nữ trẻ trung, thoạt nhìn chưa đầy mười tám. Nàng ta mặc váy dài màu vàng nhạt, hình thức mới mẻ độc đáo, hai cánh tay trắng nõn như củ sen đeo dây đỏ tinh tế, giữa trán là nốt ruồi nhỏ điểm bằng chu sa đỏ thẫm. Đôi mắt sáng ngời, mày liễu mũi quỳnh, đôi môi hồng nhạt xinh đẹp tuyệt trần. Tóc dài xõa vai, ngũ quan tinh xảo, đúng là một đóa phù dung nổi trên mặt nước. Trông nàng ta trẻ tuổi nhưng lại không non nớt chút nào, tu vi cũng đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ, thậm chí còn thâm hậu hơn tu vi Lưu Ngọc triển lộ ra ngoài nhiều lắm. "Tại hạ Lưu Ngọc, đặc biệt tới đổi bảo vật." Lưu Ngọc thoáng cái quan sát rõ hoàn cảnh, chắp tay mỉm cười nói, sau đó đặt lệnh bài tông môn lên quầy cho đối phương kiểm tra. Có thể chủ trì trao đổi cho tu sĩ Trúc Cơ tại Công Huân Điện, chứng tỏ bối cảnh không đơn giản, thế nên hắn nói chuyện rất khách khí. Nữ tử váy vàng nghe cái tên này thì đáy mắt lóe lên tia sáng kì dị, thản nhiên cười nói: "Thì ra là Lưu sư đệ. Ta tên gọi là Lý Trường Tú, ngươi có thể gọi ta là Lý sư tỷ." Giọng nàng ta dịu dàng bình thản, khiến người dễ dàng sinh ra hảo cảm, có hương vị nữ tử trí thức truyền thống. Lưu Ngọc khách khí trả lời: "Bái kiến Lý sư tỷ." "Lưu mỗ còn chưa quyết định muốn đổi thứ gì, không biết sư tỷ có thể cho ta mượn danh sách vật phẩm để cân nhắc chăng? Ta muốn xem thử trước, sau đó quyết định sau." Hắn chú ý tới tia sáng khác thường trong mắt Lý Trường Tú thì thầm cau mày trong lòng, nghĩ kỹ cũng không nhớ có từng gặp nàng ta ở đâu, vì sao đối phương phản ứng như thế?