Chương 484: Thanh toán nợ cũ

Tiên Phủ Trường Sinh

Trường Đình Không Tỉnh 11-10-2024 16:08:43

Chương 489: Thanh toán nợ cũ Theo sự tăng lên của tu vi, dưới sự chỉ điểm mạnh như thác đổ thì tu sĩ Luyện Khí kỳ dĩ nhiên không thể xuất hiện vấn đề gì lớn, trên cơ bản đều đúng là vậy. Phần lớn vấn đề đều có thể trả lời chuẩn xác, một phần nhỏ vấn đề cũng có thể đưa ra phương hướng giải quyết sơ lược để kẻ này từ từ mài mò. Cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ, cũng không dám nói mình có thể hiểu rõ hoàn toàn không chút sai sót nào về Luyện Khí kỳ, cũng như sẽ không xảy ra chút vấn đề gì. Nếu như mỗi một vấn đề đều cho câu trả lời chắc chắn, vậy không thể nghi ngờ chính là dạy dư đệ tử. Mà cảnh giới của hắn cùng lắm chỉ là Trúc Cơ, có thể giải đáp hơn chín phần nghi hoặc của Luyện Khí kỳ, coi như đã xuất sắc lắm rồi. Dưới tình huống không chút liên quan gì tới lợi ích, Lưu Ngọc vô cùng tuân thủ cam kết. Do đó, không có việc chín thật một giả trong chỉ điểm, hoặc giở trò dối trá để gài bẫy, điều này thể hiện đầy đủ phong thái của một bậc "Cao nhân tiền bối". "Cảnh sư điệt hãy còn nghi vấn gì không? Nếu còn thì cứ nói ra luôn." "Lần giải đáp tới, sẽ phải nửa năm sau đấy." Không chút nào dừng nghỉ, nói tận tới hơn nửa canh giờ, Lưu Ngọc cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thế mới lấy một chút Linh trà đã pha xong trong túi trữ vật để uống một ngụm, rồi tùy ý hỏi. "Những nghi hoặc của đệ tử tạm thời chỉ có những thứ này, cảm ơn Lưu sư thúc đã giải trừ nghi vấn!" Cảnh Vân Tùng quy củ thi lễ một cái, sau đó mở miệng nói. "Ừm, nếu đã không có chuyện gì thì lui về bên kia đi." Lưu Ngọc không chút thay đổi, phất tay, thản nhiên nói. "Vâng, đệ tử cáo lui!" Cảnh Vân Tùng hành lễ xong, từ từ lui ra khỏi động phủ. Lưu Ngọc đặt chén trà xuống, nhìn bóng lưng Cảnh Vân Tùng rồi chậm rãi lắc đầu, cuối cùng kẻ này cũng không hiểu rõ chính xác ý mình. Nếu như cố gắng tu luyện có thể tăng cảnh giới, cuối cùng phi thăng thành tiên, như vậy thiên tài và phế vật có gì khác nhau? Vì sao từ xưa tới nay Tu Tiên Giới đều không có chút cạnh tranh tài nguyên trong địa bàn? Mà vẫn có vô số tu sĩ rơi mất? Gò bó theo khuôn phép, cuối cùng tránh không được phóng đại từ đất thành vàng, nhất là dưới tình huống tư chất bình thường, càng xóa bỏ tương lai. Chỉ có phá vỡ rào cản, thay đổi tư tưởng, trong lúc hỗn loạn tìm được cơ duyên, dưới lửa lớn mài ra một đóa sen vàng, mới có thể "Nghịch thiên cải mệnh". Lời nói ban đầu kia, cũng đã có chút ý tứ chỉ điểm thay đổi. "Bình thường, chung chung." Đây là ấn tượng của Lưu Ngọc đối với người này. Mặc dù Cảnh Vân Tùng trở thành một tu tiên giả, nhưng trên phương diện tư duy lại không có chút thay đổi bản tính, vẫn còn dừng lại ở giai đoạn phàm nhân. Chỉ có lực lượng hơn người lại không có tư duy hơn người. Hoặc là nói, không có nhận thức chân chính về thế giới này, dáng vẻ thật sự của nó. Nhất tướng công thành vạn thây khô. Như vậy, sau khi đạt tới Nguyên Anh đã phải dính biết bao máu tươi? Chân tiên vĩ đại có tồn tại không? Lại không phải vì nó mà rất nhiều sinh linh trở thành vong hồn sao? Hơi lắc đầu, Lưu Ngọc không để những vấn đề này trong lòng, lại cầm Linh thảo tâm đắc lật xem. Trong lúc vô tình thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt đã qua hai canh giờ. Mậu Thổ Thanh Thạch trận truyền tới động tĩnh, Lưu Ngọc dùng thần thức quét qua, phát hiện là một bóng dáng quen thuộc, thế là mở động phủ ra. Là một nam tu ở Luyện Khí đỉnh phong, dáng người cao lớn, làn da ngăm đen, tướng mạo chất phác, trong mắt lập lòe ánh sáng. Người tới đúng là Ngũ Xương! Tu vi đã đến Trúc Cơ, thực lực đầy đủ, lông cánh đầy đủ, chút nhân quả như vậy cũng đến lúc nên chấm dứt. Hơn hai mươi năm trước, trước khi Lưu Ngọc đi chấp hành nhiệm vụ Hàn Nguyệt Thành. Từng mua một Tử Mẫu Truy Hồn đao trong Tụ Bảo Lâu ở phường thị Lưu Vân, bởi vì lúc ấy ra tay quá xa xỉ, chuyện Đỗ Kinh Sơn thấy nổi lên lòng tham, nên bắt đầu động tay động chân. Lúc ấy hắn tỏ vẻ không biết, mãi cho tới khi rời khỏi phường thị Lưu Vân, mới xử lý sạch sẽ cái "tay chân" kia. Lúc ấy, Lưu Ngọc chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, tu vi vừa đạt tới Luyện Khí hậu kỳ. Nếu không phát hiện ra động tác này, rời khỏi tông môn, việc đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ truy sát thì đã không có lý gì sẽ thoát khỏi được. Nếu không phải tông môn phường thị khiến Đỗ Kinh Sơn có chút cố kỵ, chỉ sợ đã mặc kệ mà bắt hắn. Nhưng Tu Tiên Giới không có nhiều cái nếu như như vậy, có thể loại trừ một kiếp thì chỉ có thể cố gắng thêm hai chữ cẩn thận mà thôi. Lúc ấy trong lòng của hắn đã âm thầm thề, ngày khác nếu thực lực đầy đủ, thù này không thể không báo! Hơn hai mươi năm qua đi, thực lực của mình đã không thể so với năm đó, như người này cũng không đột phát nổi Trúc Cơ hậu kỳ, khoảng cách như vậy chấm dứt nhân quả này, cũng không xa nữa rồi. Nếu người này đột phát ra tới Trúc Cơ hậu kỳ, như vậy có thể kéo hơi tàn một khoảng thời gian, với thực lực và tu vi của hắn chỉ cần tiến lên một bước rồi ra tay thôi.