Đưa tay ra đón lấy Truyền âm phù, thần thức thâm nhập vào trong bắt đầu đọc tin tức.
"Tên tiểu tử này."
Lưu Ngọc cười mắng một tiếng.
Truyền âm phù là do Ngũ Xương gửi đến, nói rằng đã điều tra ra rõ nội tình của Đỗ Kinh Sơn, mời Lưu sư thúc giờ Dậu đến Phong Nguyệt Các trên Thanh Tuyền phong một chuyến để đón gió tẩy trần cho sư thúc, nhân tiện báo cáo tin tức của lần điều tra này.
Từ lúc về đến tông môn, hắn quả thực rất ít khi ra ngoài, ra ngoài đi đi lại lại một chút cũng tốt.
Quá trình Trúc Cơ, ngắn thì ba tháng dài thì một năm, cụ thể thì phải xem từng người như thế nào, nhưng có Mậu Thổ Thanh Thạch trận nhị giai thượng phẩm bảo vệ, lại ở bên trong tông môn, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Ngọc đã có quyết định.
Màn đêm hôm nay dường như đến đặc biệt nhanh, vừa mới qua giờ Dậu không lâu, tia ráng hồng cuối cùng ở đường chân trời đã hoàn toàn biến mất, màn đêm như không đợi được mà bao trùm lấy bầu trời và mặt đất.
Không quấy rầy Giang Thu Thủy, Lưu Ngọc đi ra khỏi động phủ, ném Tử Mẫu Truy Hồn đao vào trong không trung, hóa thành một tia sáng màu đen, bay thẳng về hướng Thanh Tuyền phong.
Lấy bảy ngọn núi cao nhất làm trung tâm, chiếu ra xung quanh cả ngàn dặm, đều là phạm vi của sơn môn Nguyên Dương Tông.
Thanh Tuyền phong là một trong số những chủ phong, nằm ở vị trí trung tâm, Thải Liên sơn nằm ở biên giới của tông môn, hai nơi này cách nhau phải đến hơn bảy trăm dặm.
Thanh Tuyền phong, trong bóng đêm, một tia sáng màu đen từ xa đi đến, mang theo Linh áp khiến tu sĩ Luyện Khí kỳ cực kì áp lực, đáp xuống trên đỉnh núi.
Tia sáng vụt tắt, hiện ra một nam tử trẻ tuổi khoác áo choàng đen, tướng mạo bình thường, nét mặt bình tĩnh.
Người này chính là Lưu Ngọc!
Hắn đi xung quanh một vòng, không quan tâm đến những đệ tử Luyện Khí kỳ đang hành lễ ở xung quanh, dựa theo ấn tượng trong trí nhớ, đi thẳng về hướng vị trí của Phong Nguyệt Các.
Không giống như Thiên Hương Lâu chuyên tâm vào việc kinh doanh Linh thực, phạm vi liên quan của Phong Nguyệt Các rộng lớn hơn nhiều.
Không chỉ kinh doanh các loại Linh thực mà còn cung cấp các loại dịch vụ vui chơi thư giãn đa dạng.
Nếu như có đủ Linh Thạch thì có thể sống vô cùng thoải mái ở Phong Nguyệt Các, theo như những tu sĩ từng đến đây nói thì sống hạnh phúc giống hệt như thần tiên vậy!
Nếu như có nhiều Linh Thạch hơn một chút thì còn có thể gọi dịch vụ "bậc thầy" hiện đang thịnh hành của Phong Nguyệt Các.
Những "bậc thầy" này cũng là những tu sĩ có linh căn trên người, từ nhỏ đã được đào tạo bồi dưỡng kỹ càng, mười tám món kĩ năng như cầm kỳ thi họa, khiêu vũ thổi kèn đều thành thạo đủ cả, không biết đã khiến bao nhiêu lãng khách quyến luyến quên đường về, vung cả ngàn vàng để tranh lấy một nụ cười của giai nhân.
"Xin chào tiền bối, chào mừng quan khách đến với Phong Nguyệt Các, mau mau, mời vào!"
Trước Phong Nguyệt Các, tám nữ tu có thân hình và dung mạo tuyệt vời đứng xếp hàng ở hai bên, thấy khách đến thì ngay lập tức hơi uốn éo, tranh nhau nói bằng giọng dịu dàng.
Âm thanh này dịu dàng quyến rũ, mềm mại du dương như trách móc như nỉ non, khiến cho tâm hồn người nghe lay động, rõ ràng đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
"Không biết tiền bối có hẹn trước không, hay có quen biết với người nào không?"
Sau khi hành lễ hỏi thăm, nữ tử đứng ngoài cùng phía bên trái cẩn thận dè dặt hỏi.
Không cần biết có Linh Thạch hay không, tu sĩ Trúc Cơ kỳ vẫn đáng được tôn trọng.
Mặc dù Lưu Ngọc chưa từng đến những chỗ phong nguyệt như thế này bao giờ, nhưng đã trải qua không ít những trận đấu pháp giữa ranh giới sinh tử, tất nhiên sẽ không luống cuống.
Vẻ mặt hắn vẫn như bình thường, thong thả đánh giá một lượt cảnh vật từ trong ra ngoài, nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu.
"Lưu sư thúc, người cuối cùng cũng đến rồi, đệ tử vẫn luôn đợi ở đây, bạo gan đặt điểm hẹn gặp mặt ở chỗ này, vẫn mong sư thúc đừng trách cứ."
"Hay là chúng ta vào trong trước đi, đệ tử đã đặt phòng bao rồi, dịch vụ ở đây đảm bảo sẽ khiến sư thúc hài lòng."
Lúc này, Ngũ Xương không biết nhảy từ đâu ra, nụ cười thần bí, nói.
Nói xong, gã cẩn thận quan sát biểu cảm của Lưu Ngọc, sợ rằng ý tưởng đột ngột nảy ra này của mình sẽ chọc sư thúc không vui.
Sắc mặt Lưu Ngọc bình tĩnh không nhìn ra vui hay giận, nghe vậy thì hơi hơi gật đầu, phun ra mấy chữ lời ít mà ý nhiều, nói:
"Đi trước dẫn đường, vào trong trước đi."
Ngũ Xương nghe thế thì vẻ mặt vui mừng, lập tức giơ tay ra dẫn đường, nói:
"Sư thúc, mời!"
Nói xong thì đi ở phía trước, bước chân không nhanh không chậm dẫn đường.
Lưu Ngọc đi theo phía sau Ngũ Xương, bước vào trong nơi vui chơi tiêu khiển nổi tiếng gần xa này, ngẩng đầu tò mò nhìn ngắm đánh giá xung quanh.