Có điều đây cũng là chuyện bình thường, Lưu Ngọc đột phá Trúc Cơ mười mấy năm đã thu được Tế Huyết Độn, huống chi là một tu sĩ Trúc Cơ lâu năm như vậy.
Truy kích Tạ Tuấn Kiệt là một gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, tốc độ phi hành còn nhanh hơn người trước một đường, khoảng cách giữa hai người đang dần dần thu hẹp lại.
Khi người này đi ngang qua Lưu Ngọc thì không hề dừng lại, giống như con cá lớn ở ngay trước mắt cho nên không có hứng thú với cá nhỏ.
"Chẳng lẽ là cố ý muốn kéo mình xuống nước?"
Lưu Ngọc nhìn thấy một màn này thì mặt trầm như nước, thoáng điều chỉnh hướng, nhưng tổng thể vẫn đi về phía Tây Nam.
Vạn nhất Tạ Tuấn Kiệt nhanh chóng bỏ rơi được tu sĩ Hợp Hoan Môn, hoặc là rất nhanh bị giải quyết xong, như vậy khi gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trở về, chẳng phải là sẽ vừa vặn gặp được hắn sao?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Lưu Ngọc lạnh lẽo, chỉ hy vọng không xảy ra tình huống xấu nhất.
Cho dù cố ý hay vô tình, hành động này của Tạ Tuấn Kiệt đã đặt hắn vào nguy hiểm, chịu nguy cơ có thể bị bao vây.
Mối thù tinh hỏa, liêu nguyên vãng phục*, nếu có cơ hội thích hợp, Lưu Ngọc không ngại ra tay tiễn hắn ta một đoạn đường.
*một tia lửa cũng có thể làm cháy cả đồng cỏ
Trong màn đêm hai đạo đều mang theo ánh sáng màu đỏ xẹt qua, một trước một sau dần dần đi xa.
Tốc độ phi hành của Trúc Cơ trung kỳ ước chừng khoảng bốn trăm dặm một canh giờ, một đuổi một chớp mắt đã trôi qua nửa canh giờ, đã cách mỏ quặng Tử Tinh hai trăm dặm, dần dần tiếp cận biên giới bình nguyên Khắc Mễ Nhĩ.
"Tiểu hữu dừng chân, lão hủ không có ý định đả thương người."
"Chỉ tình hình tài nguyên trong tay cũng không dư dả, muốn tìm đạo hữu mượn một chút Linh Thạch mà thôi."
"Tiểu hữu ngươi dừng lại trước, mọi việc chúng ta đều có thể thương lượng."
Hắc y lão giả dùng thần thức truyền âm nói, ngữ khí cực kỳ hiền lành, rất có vài phần hương vị lão gia gia ở bên trong, dường như sự thật đúng như lời lão nói.
Lão thấy Lưu Ngọc thi triển tăng tốc độ phi hành dường như tiêu hao rất ít năng lượng, lão cũng không biết có thể kéo dài bao lâu, cho nên nỗ lực dùng ngôn ngữ dao động ý chí của hắn.
Trên thực tế hắc y lão giả cũng có bí thuật tương tự như thiêu đốt tinh huyết tăng tốc độ phi hành, chỉ là tuổi lão đã lớn, loại bí thuật tiêu hao tinh huyết này đối với tuổi thọ cũng có sự ảnh hưởng, cho nên lão không muốn dễ dàng thi triển.
Người càng già, càng sợ chết, vậy thôi.
"Thương lượng?"
Tình tiết như vậy trong "Ma tu yếu lược" ghi lại quá nhiều, trong lòng Lưu Ngọc cười nhạo, không hề có cảm giác mới lạ nào.
Hắn không nói một lời khống chế Duệ Kim kiếm bay đi, đối với lời nói của hắc y lão giả như chưa nghe thấy.
"Lão hữu có thể thề với trời, chỉ cần tiểu hữu giao ra những gì thu hoạch được ở mỏ quặng Tử Tinh, lão hủ sẽ lập tức quay đầu trở về!"
"Nếu trái lời thề này, thiên lôi đánh xuống!"
Hắc y lão giả còn không ngừng ý nghĩ tư lợi, vẫn lải nhải.
Lưu Ngọc không nói một lời, cũng không tranh cãi, chỉ dựa theo phương hướng bản thân đã tính toán rồi nhanh chóng bay đi, tốc độ không hề chậm lại nửa phần.
Giả vờ bản thân nằm ở thế yếu, khiến cho lão nghĩ rằng hắn sợ chết, một lòng muốn kéo dài khoảng cách, sau đó thả lỏng một ít sự cảnh giác.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ngươi không nên ép lão phu thi triển bí thuật tiêu hao tinh huyết."
"Đợi lát nữa rơi vào trong tay lão phu, lão phu nhất định khiến cho nhãi ranh ngươi nếm thử tu vị rút hồn luyện phách!"
Lại qua nửa canh giờ, hắc y lão giả đã nói đến khô miệng, nhưng Lưu Ngọc vẫn là một bộ dáng thờ ơ.
Lão dường như cảm thấy bản thân bị vũ nhục, cuối cùng thẹn quá hóa giận, khuôn mặt đầy nếp nhăn kết hợp với giọng nói lạnh lùng, trông đặc biệt xấu xí.
Sau đó hắc y lão giả không biết thi triển bí thuật gì, tốc độ đột nhiên gia tăng một khoảng lớn, đến gần Trúc Cơ hậu kỳ, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
"Gần được rồi."
Tốc độ phi hành của đối phương vừa tăng lên, Lưu Ngọc lập tức cảm nhận được.
Hắn chọn một khu rừng nhỏ rậm rạp, trực tiếp vào đó để che giấu ánh sáng.
Đứng vững trên một cành cây lớn, lấy pháp khí ra ung dung chờ đợi sự xuất hiện của đối phương.
Muốn lặng lẽ lẻn vào khu vực do Nguyên Dương Tông kiểm soát, không có khả năng để cho hắc y lão giả này đi theo ở phía sau, chỗ này cách những tu sĩ Trúc Cơ khác rất xa, vậy thì ở chỗ này giải quyết phiền toái này đi.
Sắc mặt Lưu Ngọc thờ ơ, nhưng tâm thần lại cực kỳ tập trung, tùy thời phát động một kích lôi đình.
Nơi này đã sát biên giới Khắc Mễ Nhĩ, trực tiếp đi thẳng hơn một trăm dặm về phía trước thì sẽ là những ngọn núi cao nối liền nhau và rừng rậm rộng lớn - nơi tọa lạc của Thập Vạn Đại Sơn.
Trong đó có vô số yêu thú cao giai ở, đối với tu sĩ nhân loại mà nói là vô cùng nguy hiểm, bình thường Kim Đan chân nhân cũng không dám mạo hiểm xông vào.
"Tiểu hữu đã nghĩ thông suốt rồi?"
"Đáng tiếc chậm trễ quá nhiều thời gian thì phải trả giá nhiều hơn, bây giờ không chỉ phải giao ra thu hoạch từ mỏ quặng Tử Tinh, mà còn phải để lại túi trữ vật của ngươi!"
Hắc y lão giả hạ ánh sáng cách bảy tám chục trượng, cũng đứng trên một nhánh cây.