Tới trước phủ thành chủ, Nhan Khai đột nhiên dừng lại, khom người thật sâu, chân thành nói.
Gã chỉ là một đệ tử bình thường từ biệt viện ra tới, không có tiếp xúc quá nhiều với tu sĩ Trúc Cơ trong tông môn. Không cần biết lần này có thành công Trúc Cơ hay không, giao hảo với vị Lưu sư thúc trước mặt đều có lợi cực kỳ.
Quan trọng nhất là... Nhan Khai thấy Lưu Ngọc cũng không vì bảo vật Thuấn Tức Thiên Lý phù mà tàn nhẫn giết người, ngược lại sử dụng thủ đoạn ôn hòa là trao đổi, ra tay cũng hào phóng.
Vậy nên gã quyết định dựa vào người này, sau khi Trúc Cơ cũng phải qua lại nhiều hơn.
Lưu Ngọc cười khẽ: "Nhan sư điệt, không nhìn ra ngươi cũng là một kẻ có lòng."
"Được rồi, nếu ngươi có lòng, đến lúc ấy có thể tới Thải Hà sơn tìm ta."
"Lưu mỗ chúc ngươi Trúc Cơ thuận lợi, hy vọng lần sau gặp lại, ngươi đã là người đồng đạo."
Lưu Ngọc tạm dừng chốc lát như tự hỏi cái gì, sau đó mới nói:
"Cũng thế, nể tình ngươi ta đều xuất từ biệt viện, Lưu mỗ tặng cho ngươi phần tâm đắc đánh sâu vào Trúc Cơ này của ta."
"Ngươi có thể cầm xem thử, hẳn là có chút trợ giúp!"
Lời này của Lưu Ngọc lộ ra ẩn ý, nói xong lại lấy một ngọc giản trong túi trữ vật ra, đưa cho đối phương.
Đây đương nhiên không phải tâm đắc Trúc Cơ của chính hắn, mà là phần Cảnh Nguyên Chương tặng cho hắn, thuận tiện tăng thêm vài tâm đắc của chính mình, nhưng đảm bảo không hãm hại.
"Ân nghĩa của sư thúc hôm nay, đệ tử chết không dám quên!"
Nhan Khai như thật sự không ngờ còn có thể chiếm được món hời như vậy, nhất thời sững ra tại trận, sau khi phản ứng lại mới vội vàng nói cảm tạ.
Âm điệu cảm động không thôi như vậy không như giả bộ.
Đối với đệ tử không có chỗ dựa vững chắc như gã mà nói, chỉ có thể tới Tàng Kinh các phục chế tâm đắc Trúc Cơ.
Những thứ này đều trải qua san giảm rồi mới đưa tới Tàng Kinh các, nội dung không quá hữu ích, còn lâu mới bằng tu sĩ Trúc Cơ đích thân tặng.
Đại Đạo duy gian, mỗi tri thức về tu tiên đều có giá cả.
'Đây là cảm giác có chỗ dựa vững chắc à?' Nhan Khai thầm nghĩ.
Không biết vì sao, trong lòng gã bất chợt hiện lên cảm giác chua xót và mất mát khó lòng diễn đạt.
Bất cứ tài nguyên gì đều cần tự thân tích cóp.
Có lẽ, đây là chênh lệch giữa đệ tử biệt viện bình thường và đệ tử có gia tộc hoặc sư phụ chống lưng!
"Ta không nói mấy câu khách sáo làm gì, chuẩn bị Trúc Cơ cho tốt mới đúng."
"Được rồi, ngươi đi đệ trình nhiệm vụ đi."
"Sau khi Trúc Cơ có thể đến Thải Hà sơn tìm ta."
Lưu Ngọc hiếm khi dịu giọng, nói xong còn phất tay áo, chưa trờ đối phương đáp lời đã đi về phía Thiên Điện chỗ Ngô Ngọc Hạm.
Ngày đó, Cảnh Nguyên Chương giao tâm đắc cho Lưu Ngọc, lúc này hắn lại giao cho Nhan Khai.
Loại trừ đủ nguyên nhân khác, căn bản nhất vẫn là đều xuất thân từ biệt viện nên mới sinh ra chút thừa nhận, tặng cho tâm đắc Trúc Cơ.
Coi như 'truyền thừa' của biệt viện nhất mạch đi.
Nhan Khai có thể nhặt được đồ vật của đại năng Luyện Hư kỳ, vận may không thể không khiến người ta cảm thán, đúng là vận tốt vô cùng.
Trong hai lần nhiệm vụ, đệ tử Luyện Khí kỳ đều chết hơn một nửa, Nhan Khai lại liên tục tìm được đường sống trong chỗ chết.
Ngược lại còn nhặt được một ít cơ duyên nhỏ, rất có thể vách ngăn đột phá Trúc Cơ không cản được gã.
Nói ngắn lại, đây xem như bước đi nhàn nhã, Trúc Cơ thành công thì đương nhiên đáng giá cho Lưu Ngọc mượn sức một phen.
Nếu thất bại, tất nhiên không cần thiết phải cùng xuất hiện nữa.
Trong đầu Lưu Ngọc hiện lên đủ loại ý niệm, bất tri bất giác đi đến Thiên Điện nơi tu sĩ Trúc Cơ kỳ tiếp nhận và đệ trình nhiệm vụ, sau đó tiến vào.
Trong điện sớm có tu sĩ đang chờ, Lưu Ngọc tập trung nhìn lại, đúng là Chu Trác Phong và các tu sĩ cùng chấp hành nhiệm vụ lần này.
Chu Trác Phong vẫn bình tĩnh, thong thả như cũ, đại khái là thoải mái thoát khỏi truy kích; còn một vị sư huynh Trúc Cơ hậu kỳ danh xưng 'Điệu thấp bình thường' hơi thở hơi hỗn loạn, có vẻ như chịu chút thương.
Mà Lâm sư tỷ sở hữu linh khí thượng phẩm mới vừa đại triển thần uy thì không thấy đâu.
Lấy tốc độ chạy trốn của Trúc Cơ hậu kỳ, nếu đã thoát ly nguy hiểm thì nên trở lại Vọng Nguyệt Thành từ sớm mới phải. Kết hợp với tình cảnh cuối cùng hắn thấy, đối phương bị Mã Kim Liên, Mã Kim Hoa đuổi giết, hẳn là dữ nhiều lành ít.
Đều là Trúc Cơ hậu kỳ, so với vị sư huynh khiêm tốn bên này, Lâm sư tỷ có linh khí thượng phẩm, nếu đánh chết càng có lời nhiều hơn.
Lưu Ngọc yên lặng nghĩ vậy, đi về phía Chu Trác Phong, hơi chắp tay nói:
"Chu sư huynh."
Từ lúc Lưu Ngọc xuất hiện trong tầm mắt đã bị Chu Trác Phong chú ý.
Không ngờ đồng môn Trúc Cơ trung kỳ còn chưa thấy tăm hơi, vị Lưu sư đệ Trúc Cơ sơ kỳ này lại về tới Vọng Nguyệt Thành trước một bước.
Hơn nữa, trông hơi thở này bình ổn cực kỳ, không giống như chịu thương tích, xem ra cũng có chút 'bổn sự'.
Đáy mắt Chu Trác Phong hiện ra một tia kinh ngạc, khẽ gật đầu nói:
"Lần này nhiệm vụ xâm nhập vốn là rất là hung hiểm. Lưu sư đệ có thể bình an vô sự trở lại Vọng Nguyệt Thành, chỉ sợ thực lực đã vượt qua đồng môn cùng giai rất nhiều."
"Không cần biết thế nào, về là tốt rồi."
Cùng tiến cùng lùi mới là đạo lý*, Lưu Ngọc không ngừng khen ngợi: "Nào có, nào có. Chủ yếu vẫn là công lao của Chu sư huynh."
*Nguyên văn 'hoa hoa kiệu tử nhân sĩ nhân': Người xưa nâng kiêu hoa thì phải tiến lùi đồng thời mới có thể di chuyển, hàm ý là phải 'nâng' lẫn nhau.
"Nếu không nhờ sư huynh dùng lực lượng bản thân ngăn chặn tỷ đệ Mã Kim Liên thì chỉ sợ chúng ta đều đã đi Tây thiên rồi."
Chu Trác Phong lộ ra tươi cười, rõ ràng rất hưởng thụ lời này, nhưng miệng vẫn khiêm tốn.