Hiện tại hắn chỉ có một ý tưởng, mau chóng trở lại tông môn, nghiêm túc bế quan một phen, tăng tu vi tới Trúc Cơ trung kỳ.
"Bởi vì cần thiết sắp xếp ngay lập tức nên không triệu tập tu sĩ từ tông môn tới đóng được."
"Ừ... dứt khoát lựa chọn trong số các ngươi đi."
Nghiêm trưởng lão hiểu được ý tưởng của các tiểu bối, gương mặt hơi có nếp nhăn lộ ra ý cười.
"Trưởng lão, tại hạ nguyện ý đóng tại nơi này trợ giúp tông môn, tuyệt đối không để tông môn bị tổn thất."
"Nghiêm trưởng lão, Quách mỗ nguyện cả đời đóng tại tông môn mỏ quặng Linh Thạch, bảo vệ ích lợi tông môn, tuyệt không lui về phía sau nửa bước."
"Trưởng lão..."
"Vãn bối nguyện ý đóng ở..."
Liên quan đến ích lợi thực tế, Linh Thạch đủ mọi màu sắc, phần đông tu sĩ Trúc Cơ kỳ lập tức không màng phong độ 'Tiên gia', phía sau tiếp trước tự tiến cử với Nghiêm trưởng lão.
Rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đều hiểu được, có lẽ đây là một cơ hội thay đổi vận mệnh của chính mình.
Có Linh Thạch là có thể mua pháp khí sắc bén, đan dược nhanh chóng tịnh tiến tu vi, cũng dễ dàng tăng tiến cảnh giới.
Đáng tiếc, khác với Lưu Ngọc có thể dựa vào chính mình luyện đan, kinh doanh cửa hàng kiếm lời Linh Thạch, nắm chắc vận mệnh trong tay chính mình. Các tu sĩ khác phải trông cậy vào danh ngạch tu sĩ đóng lại nằm trong tay Nghiêm trưởng lão, khiến Nghiêm trưởng lão khó có thể một lời quyết định.
"Yên lặng, cãi cọ nhao nhao, còn ra thể thống gì!"
Thấy cảnh này, Nghiêm trưởng lão nhướng mày, nụ cười trên mặt xụ xuống không vui, lớn tiếng quát.
Lời này vừa ra, xung quanh lập tức an tĩnh lại, rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đành phải mong ngóng nhìn Nghiêm trưởng lão, hy vọng bản thân có thể trở thành một trong bảy 'người may mắn'.
Số ít tu sĩ không hứng thú với nhiệm vụ này thì nghiền ngẫm quan sát bọn họ, ví như đám người Triệu Vô Cực.
Trong lòng Lưu Ngọc thật ra không hề có cảm giác hèn mọn.
Muốn kiếm Linh Thạch thôi mà, không có gì đáng nói.
Thái độ của hắn với nhiệm vụ đóng trú là hờ hững, sao cũng được.
Tuy rằng không thiếu Linh Thạch, nhưng có Tiên Phủ nơi tay, nếu nhiệm vụ này thật sự rơi xuống đầu Lưu Ngọc, hắn cũng không ngại làm một công nhân khuân vác cần cù.
Hắn có thể khuân vác Linh Thạch trong mỏ quặng Linh Thạch tới trong Tiên Phủ của mình, thần không biết quỷ không hay.
Với sự thần kỳ của thế giới Tiên Phủ, bất cứ thủ đoạn kiểm tra đo lường nào cũng vô dụng, dù cho giáp mặt tu sĩ Nguyên Anh, Lưu Ngọc cũng có vài phần nắm chắc đối phương không thể phát hiện.
Bởi vì hiểu biết với Tiên Phủ ngày càng sâu, hắn cũng ngày càng có tin tưởng.
Nếu thật sự khiến hắn vào mỏ quặng chẳng khác nào thả chuột vào kho thóc... có vào không ra.
Chờ hắn ở lại mười năm, tám năm gì đó, khuân vác không sai biệt là có thể tìm cái cớ rời đi, thật là hoàn mỹ.
Chỉ có danh ngạch cho bảy tu sĩ Trúc Cơ đóng lại, mà tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông ở nơi này lại chừng hơn một trăm, tuy có phần nhỏ tu sĩ không có hứng thú, lại vẫn là cục diện cháo ít tăng nhiều.
Nghiêm trưởng lão hơi trầm ngâm, sau đó nhấc tay phải chỉ liên tục bảy tu sĩ Trúc Cơ, ý bảo chúng đứng ra:
"Bảy người các ngươi có nguyện ý đóng tại mỏ quặng Linh Thạch vì tông môn không?"
Trong số bảy tu sĩ Trúc Cơ kia, có người cảm thấy không thể tin tưởng chuyện tốt như vậy lại tới phiên mình:
"Đệ tử nguyện ý!"
"Tất không phụ tông môn và trưởng lão kỳ vọng!"
Trong bảy người, cả Nghiêm Hồng Ngọc và Nghiêm Quần Nhi đều có mặt.
Năm tên tu sĩ Trúc Cơ còn lại thì Lưu Ngọc không nhận ra thân phận.
Nhưng cảm thấy hẳn là có đủ tam đại phe phái trong tông. Đều nói già rồi sẽ thành tinh, Nghiêm trưởng lão sống mấy trăm tuổi, chắc chắn không cho phép người khác lấy mình ra làm đầu đề câu chuyện.
Lưu Ngọc cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi không bị lựa chọn, không kỳ vọng sẽ không mất mát.
Với lực lượng của ngũ đại tông môn mà chỉ nắm giữ một mỏ quặng Linh Thạch cỡ trung, (Phiêu Tuyết Lâu có thêm vài cái mỏ quặng Linh Thạch loại nhỏ) vậy là có thể nhìn ra ích lợi ẩn chứa trong đó to lớn nhường nào.
Nghiêm trưởng lão chắc chắn muốn sắp đặt tu sĩ gia tộc mình tiến vào, đứng ở góc độ suy xét cho gia tộc mà nói, đây là nhân chi thường tình.
Với giá trị Lưu Ngọc bày ra trước mắt, đương nhiên không đủ khiến Nghiêm trưởng lão bố trí một danh ngạch.
Gia tộc của chính mình còn chỉ có hai người, huống chi một người ngoài không quan trọng?
Nếu làm khó xem quá sẽ khơi dậy lòng người tức giận.
Quyền hành của Nghiêm trưởng lão tại Vọng Nguyệt Thành là không cần nói nhiều, đương sự cũng đã đồng ý, đương nhiên không tới phiên đám tu sĩ Trúc Cơ không được lựa chọn lên tiếng phản đối. Nghiêm trưởng lão phất tay, huỷ bỏ kết giới cách âm.
Chờ đám người Lưu Ngọc về tới trận doanh, đã có hơn một trăm đệ tử Luyện Khí kỳ chia làm vài đội đứng ở trước trận, eo lưng ưỡn thẳng tắp, có vài đệ tử còn không tự chủ được lộ rõ vẻ vui mừng.
Không cần phải nói, đám đệ tử Luyện Khí này chắc hẳn chính là do Chu trưởng lão lựa chọn. Hai hai trưởng lão 'phân công minh xác' thật đấy.
Lưu Ngọc thầm lắc đầu trong lòng.
Nơi nào cũng không thể khuyết thiếu trao đổi ích lợi, còn có nhân tĩnh lõi đời.
Không được mấy chốc, trước các tông môn còn lại cũng đã sắp xếp chỉnh tề vài đội tu sĩ Luyện Khí và vài tu sĩ Trúc Cơ.
Lưu Ngọc chú ý tới, Phiêu Tuyết Lâu an bài số lượng tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ đóng tại nơi này nhiều nhất, Nguyên Dương Tông, Hợp Hoan Môn thứ hai, Tàn Nguyệt Cốc, Thanh Hư Phái ít nhất.
Thoạt nhìn, số lượng tu sĩ đóng lại được phân phối theo định mức phần chia chác mà tông môn nhận được, phần lợi ích càng nhiều thì có thể lưu lại càng nhiều tu sĩ.
Tuy rằng phần được chia đã được xác định công khai, nhưng ngầm làm ra động tác 'mờ ám' cũng không phải không có.
Bố trí nhiều tu sĩ một chút, động tác ngầm sẽ thuận lợi hơn nhiều, có thể thao tác càng nhiều địa phương.
"Chu sư đệ, việc này đã xong, chuyện bên phía mỏ quặng Linh Thạch giao cả cho ngươi."
Nghiêm trưởng lão và Chu trưởng lão lại thương nghị một hồi, sau đó trịnh trọng nói.