Nếu không có gì ngoài ý muốn thì đây chính là tên của linh khí này.
Lưu Ngọc liên tưởng đến hồn phách yêu thú hiện lên khi sử dụng, cảm thấy hình dung này rất chuẩn xác, cũng không có ý định sửa đổi.
Ngoại trừ linh khí và Linh Thạch, túi trữ vật của Tạ Tuấn Kiệt sạch sẽ vô cùng.
Xem ra hắn ta đã bán sạch của cải khác lấy tiền mặt, định tích trữ thêm một khoản Linh Thạch mua đan dược phá cảnh tốt hơn.
Cuối cùng chính là túi trữ vật của lão giả hắc y, người này sở hữu ba kiện pháp khí, trong đó Hỏa Hồng Tiễn bị Lưu Ngọc giao cho Nhan Khai.
Trong túi trữ vật chỉ có một ngàn ba trăm Linh Thạch, còn có tài nguyên tu tiên ước chừng giá trị khoảng năm trăm Linh Thạch, tính đứng lên thì tài sản không sai biệt lắm với nam tử phấn y kia.
Sau khi kiểm kê túi trữ vật của ba người, Lưu Ngọc thu hoạch sáu ngàn năm trăm Linh Thạch.
Lại thêm vào năm nghìn Linh Thạch của hắn, tổng cộng là mười một ngàn khối Linh Thạch, lần nữa trở thành 'phú ông hàng vạn'.
Pháp khí cực phẩm thu hoạch được bao gồm Cốt Trượng màu đỏ, Chiết Phiến màu hồng, bộ pháp khí gồm hai thanh phi đao màu đỏ và linh khí thượng phẩm Thanh Giao kích.
Cuối cùng là Lưu Huỳnh Tử Tinh ước chừng giá trị ba nghìn Linh Thạch, các loại tài nguyên tu tiên Trúc Cơ kỳ không dùng được ước chừng một ngàn ba trăm Linh Thạch.
Lưu Ngọc hơi suy tư một phen, phân loại tài nguyên tu tiên và pháp khí đê giai định đem bán vào túi trữ vật của nam tử phấn y, pháp khí cực phẩm và linh khí thượng phẩm thì đều thu vào túi trữ vật của chính mình.
Hắn đã quyết định chữa trị Thanh Giao kích, lưu trữ tự dùng.
Còn một bộ phi đao màu đỏ, uy năng chỉ kém hơn linh khí thượng phẩm một bậc, thích hợp với thuộc tính công pháp, cũng lưu lại chính mình sử dụng.
Về phần Cốt Trượng màu đỏ, Chiết Phiến màu hồng khi sử dụng rất giống với người trong ma đạo, uy năng lại tương đối yếu nhược, tầm thường.
Thế nên Lưu Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định bán.
Tuy rằng Lưu Ngọc đọc thuộc 'Ma tu yếu lược', cũng không bài xích sử dụng thủ đoạn ma đạo, nhưng đến cùng vẫn không muốn dính líu với ma đạo.
Dù sao tác phong, danh tiếng của ma tu từ Thượng Cổ tới nay đều tương đối cực đoan, không chịu Sở quốc hoan nghênh.
Tuy Nguyên Dương Tông không cấm đệ tử môn hạ tu luyện ma công, nhưng chung quy chỉ có bộ phận rất ít đệ tử tu luyện công pháp ma đạo, loáng thoáng bị tu sĩ khác cô lập, bài xích.
Nếu Lưu Ngọc sinh ra dính líu gì với ma tu, ma công thì không thể nghi ngờ sẽ rất bất lợi đối với phát triển tại tông môn.
Thêm nữa, hai kiện pháp khí này cũng không phải loại xuất sắc trong số pháp khí cực phẩm, không giúp Lưu Ngọc tăng trưởng bao nhiêu thực lực.
Hiện tại Lưu Ngọc đã có rất nhiều pháp khí cực phẩm, hoàn toàn không thiếu hai thứ này.
Trong túi trữ vật của ba người cũng có một ít công pháp, điển tịch gì đó, nhưng đều là hàng phổ thông, bình thường.
Lưu Ngọc tùy tay thu hồi.
Tuy công pháp bình thường lại cũng không tốn diện tích, có thời gian lấy ra nhìn cũng có chỗ lợi.
Đặc biệt là điển tịch. Tuy tri thức trong điển tịch không trực tiếp gia tăng thực lực, nhưng chính là một khoản tài phú vô hình, không biết chừng có thể áp dụng vào dịp nào đó.
Có đôi khi, tri thức chính là lực lượng!
Về phần những thứ tạp vật không có giá trị, Lưu Ngọc dọn hết tới ngoài lầu các, lại bắn ra vài Hỏa Cầu thuật, đốt hết thành tro tẫn.
Lúc này mới xem như hoàn thành kiểm kê thu hoạch cho nhiệm vụ lần này.
Thu hoạch sáu, bảy ngàn khối Linh Thạch, tài nguyên trị giá khoảng năm nghìn Linh Thạch nữa là tổng cộng chiếm được hơn mười nghìn Linh Thạch.
Nếu là tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường, có thể nói là một đêm phất nhanh, không cần phát sầu vì Linh Thạch trong thời gian rất dài.
Quả nhiên, người không có tiền của phi nghĩa thì không giàu, ngựa không ăn cỏ đêm thì không béo!
Lưu Ngọc cảm thán, sờ sờ túi trữ vật hơi no căng của mình, đáy lòng dâng lên chút hài lòng.
Cộng thêm tiền lời của Ngọc Đan Đường nữa là hắn có thể duy trì tu luyện xa xỉ thêm năm, sáu năm.
Có vài năm thời gian giảm xóc, lại chậm rãi thả ra tin tức có thể luyện chế đan dược nhị giai, muốn giải quyết vấn đề Linh Thạch là không nói chơi.
Lưu Ngọc cũng không định giữ Lưu Huỳnh Tử Tinh lại, bán càng sớm càng tốt.
Hắn không thông đạo Luyện Khí, ít nhất là trong giai đoạn Trúc Cơ kỳ là không định học tập Luyện Khí.
Hắn đặt túi trữ vật chứa tài nguyên tu tiên định bán lên bàn, còn dư lại hai túi trữ vật trống rỗng trên tay.
Lưu Ngọc tâm niệm vừa động, chạm tới điểm sáng xanh biết trong Nễ Hoàn Cung, nháy mắt tiến vào Tiên Phủ. ...
Trong hư không tối đen vô biên vô hạn, không có vật chất gì tồn tại.
Lạnh như băng và yên tĩnh chính là vĩnh hằng, không biết từ nơi nào kéo dài tới hiện tại, dường như còn muốn tiếp tục kéo dài.
Mãi tới vĩnh viễn!
Bỗng, không gian hắc ám bị đánh vỡ yên tĩnh.
Một đoàn ánh sáng đỏ to cỡ đầu người trống rỗng xuất hiện, bên cạnh có hai chiếc túi hoa văn khác biệt huyền phù.
Đây chính là hình thức Nguyên Thần ban đầu của Lưu Ngọc!
Trải qua một thoáng mê muội, ý thức của Lưu Ngọc nháy mắt khôi phục.
Hắn nhìn quen hắc ám hư không đến cảm thấy bình thường rồi, khống chế hai cái túi trữ vật đánh thẳng về phía kết giới hình thoi bên dưới.