Lúc xuống núi, sắc trời bỗng nhiên trở nên âm u, chỉ một lúc sau trời liền đổ mưa to rào rào như thác chảy.
Con đường vốn được tu sửa đến bằng phẳng, thì bi giờ bị nước mưa giội rửa, tự nhiên trở nên lầy lội, bết dính.
Giang Diệu ngồi ở trên xe ngựa, theo bản năng vén rèm lên nhìn nhìn, thấy ở đằng trước Lục Lưu ngồi trên lưng ngựa, giờ khắc này hắn đang khoác trên mình áo choàng mà nàng làm cho.
Hoắc Tuyền cho rằng Giang Diệu lo lắng, liền động viên:
"Yên tâm, rất nhanh sẽ xuống núi thôi. Mệt mỏi nhiều ngày như vậy, trở lại Diệu Diệu nên nghỉ ngơi thật tốt."
Giang Diệu gật đầu "vâng" một tiếng, nhưng tâm trạng lại có một loại dự cảm xấu. Nàng thấy Hoắc Tuyền tự mình rót cho nàng chén trà, nàng nhận lấy, nói "Cảm ơn." Sau đó nâng trà nóng lên uống.
Uống trà nóng, thân thể ấm hơn, trong lòng Giang Diệu cũng thoáng thoải mái chút.
。・°°・(>-<)・°°・。
Mưa càng lúc càng lớn.
Đội ngũ đi tới giữa sườn núi thì có con ngựa bỗng nhiên "hí" lên một tiếng, mọi người thấy thế liền cùng nhau tiến lại, xem có chuyện gì xảy ra với nó.
Đang lúc này thì lại thấy xe ngựa của Hoàng hậu giống như bị kinh sợ, con ngựa dường như là điên cuồng, ở trên núi chạy lung tung về phía trước.
Thị vệ chung quanh kinh hãi, vội vàng tiến lên ngăn cản, có mấy thị vệ bị con ngựa mạnh mẽ đụng vào làm người ngã lăn ra đất. Người đánh xe ngồi không vững cũng bị té xuống, sau đó con ngựa chạy lung tung liền va vào xe ngựa của Cảnh Huệ đế đang chạy ở đằng trước.
Hai xe ngựa chạm nhau, vốn là đường xá trơn trợt, bởi vậy hai chiếc xe ngựa đều nghiêng đi, đổ về phía ven đường rồi cùng nhau lăn xuống dốc núi...
Mọi người nhất thời hỗn loạn.
Lục Lưu ngồi trên lưng ngựa, cũng bị bất ngờ, vội vàng phát hiệu lệnh, mệnh Ngự lâm quân mau mau xuống tìm, chính mình cũng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, sắc mặt nghiêm nghị.
Lúc này, nha hoàn Bảo Cân, Bảo Lục bên người Giang Diệu mới vội vội vàng vàng chạy tới, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, hướng về phía Lục Lưu nói:
"Vương gia, tiểu thư nàng... Nàng ở trong xe ngựa của Hoàng hậu nương nương."
。・°°・(>-<)・°°・。
Rừng cây che kín bụi gai bên trong, lầy lội không thể tả. Ngờ ngợ có thể nhìn thấy trong bụi cỏ có hai cô nương đang nằm.
Giang Diệu giật giật thân thể, cảm thấy toàn thân đau nhức như sắp tan vỡ. Nhớ tới chuyện đã xảy ra, lúc này nàng mới đột nhiên mở mắt, nhìn cô nương gần trong gang tấc, sốt ruột vỗ vỗ mặt nàng ấy, gọi:
"Tuyền tỷ tỷ, Tuyền tỷ tỷ."
Lúc xe ngựa lăn xuống dưới thì chính Hoắc Tuyền là người ôm chặt lấy nàng, chăm chú che chở nàng. Giang Diệu vào lúc này đúng là không có gì đáng ngại, chỉ là chân nhỏ mơ hồ có chút đau, nàng cúi đầu xuống nhìn, thấy váy bị bụi gai kéo rách, lộ ra trên chân có một vết thương, cũng không phải là quá sâu.
Giang Diệu ôm Hoắc Tuyền lắc lắc, đợi đến khi thấy Hoắc Tuyền chậm rãi mở mắt ra, mới mừng đến phát khóc:
"Tuyền tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Ngoại thương của Hoắc Tuyền so với Giang Diệu thì nặng hơn, hiện nay sắc mặt cũng không được tốt. Giang Diệu thấy sắc môi tỷ ấy tím tái, liền biết không thể lại dính mưa như vậy, nàng liền đỡ lấy Hoắc Tuyền, để tay tỷ ấy khoát lên bả vai của chính mình, tâm trạng sốt ruột, nhưng chỉ có thể nỗ lực trấn định:
"Tuyền tỷ tỷ, tỷ trước tiên cố chịu đựng một lúc."
Giang Diệu cũng bị lạnh đến run lẩy bẩy, nhưng hiện nay nàng chỉ có thể chờ đợi có người tìm được bọn họ. Nàng hướng về phía trên gọi thật to, phát hiện không có người nào, liền lo lắng có thể hay không là mọi người đã tìm lộn chỗ.
Đúng lúc này, Giang Diệu nhìn thấy cách đó không xa có nam nhân đang đứng dậy, mới kinh hỉ gọi:
"Hoàng thượng."
Thời điểm xe ngựa lăn xuống, Giang Diệu cũng nghe được tiếng mọi người gọi Cảnh Huệ đế, có lẽ xe ngựa của Cảnh Huệ đế đã cùng nhau lăn xuống.
Nàng thấy thân thể Hoắc Tuyền suy yếu, giờ khắc này cũng không nhớ đến lễ nghi, hướng về phía Cảnh Huệ đế vẫy vẫy:
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ở đây."
Cảnh Huệ đế tự nhiên là nghe được. Hắn nhìn Hoắc Tuyền bên cạnh Giang Diệu,
nhất thời trái tim co thắt lại một hồi, đang định đi qua xem nàng thì hắn đột nhiên nhìn thấy trong bụi cỏ có một tiểu cô nương, hắn vội vàng đi qua đem người ôm lên:
"Bảo Linh, Bảo Linh."
Vệ Bảo Linh sợ đến nỗi hồn đều không còn, hiện nay mơ màng tỉnh lại, nhìn mặt Cảnh Huệ đế, nơi nào còn bận tâm cô nương gia rụt rè, nàng nhanh chóng ôm lấy hắn, đầu nhỏ chôn ở trong ngực của hắn, nức nở liên tục, thân thể yếu đuối nhu nhược vô cùng.
Cảnh Huệ đế biết biểu muội thật sự bị dọa sợ, tâm vô cùng đau đớn, vội vàng dùng sức ôm lấy nàng, ôn nhu động viên nói:
"Đừng sợ, đường ca chẳng mấy chốc sẽ tìm thấy chúng ta, đừng sợ..."
Giang Diệu thấy Cảnh Huệ đế rõ ràng nhìn thấy bọn họ, nhưng lằng nhằng mãi vẫn không lại đây, nhất thời nàng lo lắng còn tưởng rằng Cảnh Huệ đế bị trọng thương, vội vàng đỡ Hoắc Tuyền đi tới.
Vừa đi qua, thấy Cảnh Huệ đế đang ôn nhu động viên cô nương trong lồng ngực, thấy thế tâm đều nguội đi một nửa.
Cô nương này dù chưa ló mặt, nhưng là ai thì Giang Diệu tự nhiên cũng rõ ràng.
Xem tới đây, Giang Diệu theo bản năng liếc nhìn nhìn Hoắc Tuyền bên cạnh, thấy vẻ mặt tỷ ấy nhàn nhạt, dường như đều không thèm để ý một chút nào.
Nàng còn tưởng rằng Cảnh Huệ đế tuy rằng hồ đồ nhưng cũng không phải người làm chuyện hoang đường, nhưng hôm nay... Hắn dĩ nhiên cùng Vệ Bảo Linh ở trong một xe ngựa!
Tuy nói Vệ Bảo Linh sang năm tiến cung, nhưng đến cùng vẫn là không danh phận.
Cảnh Huệ đế nhẹ nhàng vỗ sống lưng tiểu cô nương trong lồng ngực, ngẩng đầu nhìn hai người đứng trước mặt, lo lắng hỏi Hoắc Tuyền:
"Hoàng hậu không có sao chứ?"
Hoắc Tuyền lạnh nhạt nói:
"Thần thiếp không có gì đáng ngại." Nàng nhìn Vệ Bảo Linh một chút, nói tiếp:
"Vệ tiểu thư đúng là bị doạ cho sợ rồi."
Cảnh Huệ đế tuy rằng chột dạ, nhưng giờ khắc này hắn cũng là chân tâm thương yêu Vệ Bảo Linh. Hắn thấp giọng dỗ vài câu, sau đó thẳng thắn đem người ôm ngang lên, nói:
"Đường ca bọn họ rất nhanh sẽ tìm được chúng ta, chỉ là nơi này mưa quá lớn, chúng ta tìm nơi tránh một chút."
Cảnh Huệ đế ở trên đường lưu lại dấu vết, sau đó mang theo ba tiểu cô nương, thu xếp ở sơn động cách đó không xa.
Nếu Lục Lưu có thể tìm tới nơi đây, nhìn những dấu hiệu này thì sẽ ngay lập tức tìm được bọn họ.
Trong sơn động ấm áp, Giang Diệu cùng Hoắc Tuyền ngồi ở bên cạnh đống lửa, mà một bên khác, Vệ Bảo Linh yếu đuối tựa trong lồng ngực Cảnh Huệ đế. Con ngươi của Vệ Bảo Linh vừa nhấc, nhìn Hoắc Tuyền đối diện, tâm trạng vụng trộm vui vẻ.
Trước kia nàng cho rằng, biểu ca đối với Hoắc Tuyền có chút động tâm, nhưng hôm nay ở thế ngàn cân treo sợi tóc này, biểu ca chỉ lo lắng một mình nàng.
Bởi vậy, Vệ Bảo Linh cảm thấy đắc ý cực kỳ.
Mặc kệ lúc nào hay nơi nào, biểu ca để ý nhất chính là nàng.
。・°°・(>-<)・°°・。
Kỳ thực thời điểm lúc xe ngựa lăn xuống, Cảnh Huệ đế luôn bảo hộ Vệ Bảo Linh đến vững vàng, đến khi tiếp đất thì hai người mới tách ra nên khắp toàn thân Vệ Bảo Linh chỉ bị trầy da nho nhỏ, xem như là thương thế nhẹ nhất trong bốn người. Nhưng mới vừa rồi Vệ Bảo Linh bị sợ cũng là thật sự.
Vào lúc này tuy rằng đã không còn sợ hãi, nhưng nàng hiểu được cô nương gia nhu nhược một chút mới khiến người đau lòng, hơn nữa nếu biểu ca biết được nàng không sao rồi, sợ là sẽ đi quan tâm Hoắc Tuyền. Cái này, nàng tất nhiên là không chịu.
Bởi vậy, Vệ Bảo Linh con ngươi hơi nhắm, giọng nói run rẩy gọi:
"Biểu ca..."
Cảnh Huệ đế nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của tiểu biểu muội, nói:
"Đừng sợ."
Vệ Bảo Linh gật gật đầu, suy yếu mở mắt ra, hướng về phía hắn cười cười, ngoan ngoãn nói:
"Có biểu ca ở đây, Bảo Linh không sợ."
Cùng chung cảnh tượng hoạn nạn, chuyện này rơi vào mắt Giang Diệu, quả thực là nàng không muốn nhìn nhiều.
Cảnh Huệ đế nửa ôm Vệ Bảo Linh trong lồng ngực, thấy sắc mặt biểu muội chuyển biến tốt, liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn giương mắt nhìn qua, thấy Hoắc Tuyền thân thể suy yếu, vốn là muốn qua hỏi một chút, nhưng làm sao mà người trong lồng ngực này quá sợ sệt, ôm thật chặt lấy hắn không chịu buông tay. Hắn thở dài một hơi. Hắn xưa nay thương yêu tiểu biểu muội, tuy hắn với Hoắc Tuyền là phu thê.
Ở bước ngoặt sinh tử, trong hai người nếu phải chọn một, hắn chỉ có thể chọn người trước.
Sơn động vốn là ẩm ướt, dễ dàng sinh sôi rắn rết cùng côn trùng. Giữa lúc Cảnh Huệ đế xuất thần thì xuất hiện một con rắn đang lè lưỡi bò đến gần Vệ Bảo Linh.
Đến khi rắn giơ nanh muốn cắn vào chân Vệ Bảo Linh thì Cảnh Huệ đế vội vàng phản ứng, hắn nắm chặt lấy con rắn rồi mạnh mẽ quăng ra ngoài.
Con rắn cực nhanh chui vào trong vách núi, giật giật đuôi, nhất thời biến mất không thấy hình bóng.
Cảnh Huệ hít vào một ngụm khí lạnh, thoáng cúi đầu xuống, nhìn cánh tay của mình vừa mới bị rắn cắn một cái.
Vệ Bảo Linh lúc này mới ngồi dậy, nhìn vết thương nơi cánh tay của Cảnh Huệ đế, sốt ruột đến nhanh khóc lên, nói:
"Biểu ca..."
Cảnh Huệ đế chỉ cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh, đầu váng mắt hoa, thần trí cũng trở nên hơi mơ hồ không rõ.
Nhìn tình huống đột nhiên xảy ra như vậy, Hoắc Tuyền và Giang Diệu vội vàng đi tới. Giang Diệu nhìn vết cắn trên tay Cảnh Huệ đế, rồi lại thấy Vệ Bảo Linh nước mắt như mưa, nàng liền nói:
"Rắn này là Trúc Diệp Thanh, thuộc loại rắn cực độc, bị nó cắn một cái, nếu mà sơ cứu trễ, sợ là tính mạng khó bảo toàn."
Vệ Bảo Linh là tiểu cô nương nuôi dưỡng ở khuê phòng, làm sao hiểu những vấn đề về y như thế này, vội vàng ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt nhìn Giang Diệu:
"Vậy ngươi còn không mau mau nghĩ cách cứu biểu ca. Hắn là Hoàng thượng Đại Lương, không thể có chuyện gì được."
Nếu hắn chết rồi, nàng làm sao có thể làm sủng phi, làm sao có thể trở thành Hoàng hậu?
Thấy Vệ Bảo Linh tình thâm ý thiết, Giang Diệu không nhanh không chậm nói:
"Tất nhiên là có biện pháp... kỳ thực chuyện này rất đơn giản..."
Nàng nhìn Vệ Bảo Linh, ngừng lại một chút rồi nói:
"Chỉ cần có người dùng miệng hút chất độc từ miệng vết thương ra là được... Vừa rồi Hoàng thượng vì cứu Vệ tiểu thư nên mới bị rắn cắn, Vệ tiểu thư và Hoàng thượng lại tình cảm sâu đậm như vậy, nên ta nghĩ Vệ tiểu thư tất nhiên sẽ vì cứu Hoàng thượng mà có thể không màng mạng sống của mình... Vệ tiểu thư cũng nói rồi, đây chính là Hoàng thượng của Đại Lương."
Hút chất độc ra sao??? Vệ Bảo Linh sửng sốt, nàng không ngốc, giờ khắc này nhìn vẻ mặt Cảnh Huệ đế như vậy, liền biết nọc rắn này cực kỳ độc. Nếu nàng giúp hắn hút chất độc, vậy chẳng phải là nàng sẽ mất mạng sao???
Nàng cũng không muốn chết. .
Giang Diệu thấy Vệ Bảo Linh sợ sệt, lại nói:
"Vệ tiểu thư đừng do dự nữa. Nếu không nhanh chóng hút độc giúp Hoàng thượng, sợ là tính mạng khó bảo toàn."
Vậy mà Vệ Bảo Linh vẫn không cúi đầu hút chất độc, mà là ngước mắt nhìn Giang Diệu, ánh mắt ác liệt nói:
"Sau này ta chính là hoàng phi, nơi này thân phận của ngươi thấp nhất, mạng của ngươi cực không đáng giá, dĩ nhiên chuyện này phải do ngươi hút độc giúp biểu ca."
Chà chà... Quả thực phải ở thế ngàn cân treo sợi tóc mới có thể nhìn ra lòng người. Giang Diệu biết Vệ Bảo Linh là loại người vô liêm sỉ, nhưng không ngờ nàng ta dĩ nhiên có thể vô liêm sỉ đến trình độ như vậy.
Giữa lúc này, Hoắc Tuyền nãy giờ không nói gì, mới tiến lên trước vài bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, run run rẩy rẩy giơ tay, vỗ về cánh tay Cảnh Huệ đế.
Nhìn cử chỉ Hoắc Tuyền, Giang Diệu lập tức ý thức được chuyện gì, vội hô:
"Tuyền tỷ tỷ!"
Hoắc Tuyền không phản ứng. Nàng vốn đã thanh lệ xinh đẹp, thân thể xưa nay khỏe mạnh, hoạt bát... bây giờ lại suy nhược bệnh trạng như vậy, đúng là làm người ta thấy thương yêu hơn nhiều. Nàng thoáng cụp mắt xuống, không nhìn ánh mắt khiếp sợ của Cảnh Huệ đế, chỉ thản nhiên nói:
"Hoàng thượng, nếu thần thiếp chết rồi, Người có thể đáp ứng thần thiếp chuyện này không... Mong người nể tình thần thiếp, sau này hãy quan tâm đến Bình tân Hầu phủ, coi như là Người giúp thần thiếp chiếu cố người nhà..."
Cảnh Huệ đế mấp máy môi, có chút nói không ra lời. Hắn lẩm bẩm: "A Tuyền..."
Khuôn mặt Hoắc Tuyền bình tĩnh:
"Thần thiếp sẽ coi như là Hoàng thượng đã đáp ứng rồi."
Nói xong, nàng liền không chút do dự cúi đầu, đem miệng nhắm ngay đến chỗ vết cắn nơi cánh tay của Cảnh Huệ đế, dùng sức đem độc bên trong hút ra ngoài.
Hoắc Tuyền nỗ lực giúp Cảnh Huệ đế hút độc ra, ở trong lòng Vệ Bảo Linh chuyện này tất nhiên là không thể tốt hơn. Nàng nhìn chằm chằm Hoắc Tuyền vì Cảnh Huệ đế mà dùng miệng hút độc, trên mặt tuy rằng kinh ngạc, nhưng tâm trạng từ lâu đã mừng rỡ không ngớt, cảm thấy Hoắc Tuyền này thật là ngu.
Đột nhiên Giang Diệu lập tức kéo Hoắc Tuyền về bên cạnh. Vệ Bảo Linh vội vàng đỡ Cảnh Huệ đế, ngẩng đầu lên nói:
"Giang Diệu, ngươi làm cái gì vậy!"
Vệ Bảo Linh biết Giang Diệu và Hoắc Tuyền là tỷ muội tốt, nhưng dù sao mạng của biểu ca mới quý giá nhất, mà Hoắc Tuyền cũng là cam tâm tình nguyện.
Hoắc Tuyền suy yếu thở hổn hển, cũng nói:
"Diệu Diệu, muội không cần..."
Giang Diệu lập tức giải thích:
"Tuyền tỷ tỷ yên tâm, rắn kia là Lục Cẩm xà, không hề có độc."
Bề ngoài của Lục Cẩm xà và Trúc Diệp Thanh có chút giống nhau, nhưng phần đuôi của Trúc Diệp Thanh hiện màu đỏ, mà độc tính thì rất mạnh, còn Lục Cẩm xà thì ngược lại, triệu chứng hoa mắt, váng đầu kia chỉ tầm một canh giờ là tự động sẽ hết và cũng không hề ảnh hưởng đến tính mạng.
Hoắc Tuyền ngây người, ánh mắt buông xuống rồi lại ngước mắt quay về phía Giang Diệu, hỏi:
"Diệu Diệu, muội xác định sao?"
"... Vâng." Giang Diệu gật đầu.
Nàng dùng đầu ngón tay lau vết máu dính bên môi Hoắc Tuyền, đem máu cho tỷ ấy nhìn:
"Tuyền tỷ tỷ xem đi, nếu như thật sự có độc thì vào lúc này tỷ hút máu độc ra thì màu sắc của máu không thể đỏ tươi như này, hơn nữa chỗ vết cắn ở cánh tay Hoàng thượng cũng không hề bị thâm đen. Tỷ yên tâm, hoàng thượng không có chuyện gì."
Cảnh Huệ đế không có chuyện gì, Hoắc Tuyền liền thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ Vệ Bảo Linh mới phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Diệu:
"Vậy vì sao lúc trước ngươi lại gạt ta, vì sao nói —— "
Thật nể nàng ta còn có mặt mũi để nói được! Giang Diệu cẩn thận từng li từng tí một đỡ Hoắc Tuyền lên, quay sang nhìn Cảnh Huệ đế bên cạnh Vệ Bảo Linh, giờ khắc này hắn đã mở mắt ra, chỉ là sắc mặt vẫn rất khó coi.
Xe ngựa bị lăn từ trên núi xuống, mà Vệ Bảo Linh lông tóc không tổn hại, tất nhiên là có Cảnh Huệ đế che chở cho nàng ta, Cảnh Huệ đế coi tiểu biểu muội của hắn như bảo bối, sợ là Cảnh Huệ đế có thể vì nàng ta đều đồng ý chết đi...
Có điều tiểu biểu muội của hắn lại... Giang Diệu nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy mỉa mai.
Nàng dùng khăn lau khoé miệng cho Hoắc Tuyền, lạnh nhạt nói:
"Ta chỉ là nhất thời hứng thù muốn hù dọa Vệ tiểu thư mà thôi. Vệ tiểu thư cùng Hoàng thượng tình cảm sâu đậm, ta cho rằng nếu Hoàng thượng trúng phải kịch độc, cần một mạng đổi một mạng thì ngươi nhất định sẽ quên bản thân mình để cứu hắn... Chỉ là ta không nghĩ tới, đến thời khắc sống còn thì Tuyền tỷ tỷ lại..."
Nói tới chỗ này, sắc mặt Vệ Bảo Linh đã rất khó nhìn.
Nàng gắt gao cắn môi, lúc trước chỉ muốn Hoắc Tuyền hút độc hộ biểu ca để lấy mạng đổi mạng, sau này vị trí Hoàng hậu của Hoắc Tuyền Hoàng chính là của nàng.
Không ngờ rằng Giang Diệu lại có ý định trêu đùa nàng. Nhưng vừa nãy... Tất cả mọi người đều tin là thật, Hoắc Tuyền chịu vì biểu hiện ca đánh đổi mạng sống cũng là sự thật.
Nghĩ đến đây Vệ Bảo Linh cảm thấy rất không ổn, tay trong tay áo liền nắm chặt mấy phần. Nếu vừa nãy nàng xả mệnh cứu biểu ca thì khẳng định yêu thương của biểu ca đối với nàng càng sâu, nhưng lúc này người muốn cứu biểu ca lại là Hoắc Tuyền...
Vệ Bảo Linh hiểu Cảnh Huệ đế nhất, hiểu Cảnh Huệ đế là người dễ dàng cảm động.
Tuy rằng chuyện thất thố phát triển tới mức độ này, gây bất lợi cho nàng, nhưng nàng... Vệ Bảo Linh mấp máy môi, âm thanh nhu nhược nói với Cảnh Huệ đế:
"Biểu ca, muội..."
Giang Diệu liền cắt ngang:
"Vệ tiểu thư vẫn là mau mau giúp Hoàng thượng tìm nước để rửa sạch vết thương rồi băng bó lại một chút đi, tuy rằng rắn không có độc, nhưng cũng nên xử lý vết thương cẩn thận."
Có thể làm việc gì đấy vì biểu ca, Vệ Bảo Linh tất nhiên sẽ không tranh luận cái gì cùng Giang Diệu, ngược lại mối thù với Giang Diệu này, nàng nhất định phải trả.
Vệ Bảo Linh đỡ Cảnh Huệ đế dậy, nàng biết lúc bọn họ tiến vào sơn động thì bên ngoài có một dòng suối nhỏ, nên nàng liền dẫn Cảnh huệ đế đến đó rửa sạch vết thương.
Sắc mặt Cảnh Huệ đế tốt hơn một chút, chỉ là hắn vẫn không lên tiếng, đến khi đi ngang qua Hoắc Tuyền thì hắn mới không nhịn được quay đầu nhìn nàng một cái.
Trong mắt Vệ Bảo Linh tức giận đến hốt hoảng, nhưng âm thanh chỉ có thể nhỏ nhẹ:
"Biểu ca, chúng ta mau chóng đi thôi."
Cảnh Huệ đế nhìn Hoắc Tuyền, còn Hoắc Tuyền không hề liếc nhìn hắn, tâm trạng hắn khó tránh khỏi có chút thất lạc.
Kỳ thực, vừa nãy cũng là ngoài ý muốn, nếu không có Giang Diệu kéo nàng đi thì hắn cũng sẽ đẩy nàng ra. Nàng là cô nương tốt, không cần thiết phải vì hắn mà làm đến mức như thế này.
Lúc này nghe được âm thanh của Vệ Bảo Linh, Cảnh Huệ đế mới hoàn hồn, khẽ gật đầu một cái, sau đó đi ra ngoài.