Đường Anh hiểu được có lẽ mình quá đường đột, sao có thể vừa gặp mặt đã nhiệt tình như thế, sẽ doạ sợ tiểu cô nương người ta, Đường Anh vội nói:
"Nương ta cũng thường thường nói ta quá ồn ào, líu ra líu ríu giống như chim sẻ. Giang tiểu thư chớ để ở trong lòng, vậy... Ta đi trước."
Âm thanh cuối có chút cẩn thận từng li từng tí một, sợ sẽ khiến cho đối phương không vui.
Giang Diệu thấy Đường Anh rõ ràng là hiểu lầm.
Đời trước nàng cùng Đường Anh ở chung rất hòa hợp, thời điểm nàng và Tạ Nhân còn kết giao, Đường Anh thường khéo léo nhắc nhở nàng hãy cẩn thận với Tạ Nhân, vì Đường Anh cảm thấy Tạ Nhân có tâm bất chính nên cần phải đề phòng.
Đừng nhìn Đường Anh trông đơn thuần ngây thơ, kỳ thực nàng là cô nương cực thông tuệ, hiểu được nghe lời đoán ý, phân biệt thị phi.
Tuy nói đời này Đường Anh không thể trở thành Tam tẩu của nàng, nhưng kết bạn thì không thành vấn đề.
Giang Diệu bèn hướng về Đường Anh cười nói:
"Đường tỷ tỷ không cần gò bó, ta vừa rồi chỉ là thất thần thôi."
Nghe được xưng hô của tiểu cô nương, Đường Anh lập tức lộ ra nụ cười, gật đầu ừ một tiếng, rồi nói:
"Vậy Giang muội muội, chúng ta trở lại đi."
Nói xong, Đường Anh mím mím môi lẩm bẩm một câu:
"... Ta sợ nương chờ lâu là lại muốn mắng ta."
Đều nói trên đời này không ai thương con bằng cha mẹ, Tôn thị nghiêm khắc với Đường Anh như vậy chính là vì muốn Đường Anh sớm có thể thích ứng với nơi đây.
Mà nhóm tiểu thư trong kinh thành này, đừng nhìn bình thường trang phục của họ xinh đẹp, cử chỉ khéo léo, đoan trang nhưng thực ra trong lòng họ lại rất xem thường những cô nương đến từ nơi khác.
Dân Châu tuy không tính là nơi phồn hoa, nhưng cũng là nơi phú thứ an khang, mà Đường phủ lại là một gia đình giàu có của Dân Châu, Đường lão gia và Đường phu nhân đều là người đôn hậu, thật thà nên mới dưỡng ra được Đường Anh thuần phác thiện lương như thế.
Ở trong lòng Giang Diệu, tính tình Đường Anh so với mấy vị tiểu thư mà nàng đã gặp qua thì còn tốt hơn nhiều.
Giang Diệu và Đường Anh cùng nhau trở lại, vì Giang Diệu đã nghĩ thông suốt một ít chuyện, do đó thái độ đối với Đường Anh cũng nhiệt tình mấy phần.
Hai tiểu cô nương ở trên hành lang vừa nói vừa cười.
Đường Anh hỏi:
"Giang muội muội, muội là người bạn đầu tiên của ta ở chỗ này, sau này ta có thể thường xuyên đến tìm muội chơi đùa không?"
Tiểu cô nương tuổi trẻ tự nhiên đối với hoàn cảnh sống mới là rất hiếu kỳ, nhưng Tôn thị lại quản nữ nhi đến là nghiêm, đương nhiên sẽ không dễ dàng cho nàng xuất môn, mà tính tình như Đường Anh sao có thể chịu gò bó mãi trong nhà.
Giang Diệu đáp lại:
"Không phải mẫu thân Đường tỷ tỷ không thích cho tỷ xuất môn sao? Nếu Đường tỷ tỷ cảm thấy buồn bực, ta có thể đi Đường phủ tìm tỷ. Ngày sau chúng ta cũng có thể cùng nhau đạp thanh, hay đi bái Bồ Tát."
Tuy nói đời này nhân duyên của Tam ca nàng đã định ra, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sang năm liền có thể đem Lương Thanh Huyên nghênh vào cửa.
Nhưng nàng vẫn có chút không yên lòng, trong tiềm thức không muốn để Đường Anh cùng Tam ca nàng gặp mặt, tránh sinh ra phiền phức không đáng có. Đời này Tam ca nàng có tình cảm với Lương Thanh Huyên, nên không thể lại trêu chọc vào Đường Anh.
Đường Anh là cô nương tốt, có thể đời này sẽ gả được cho một phu quân biết đau lòng thê tử hơn so với Tam ca nàng.
Giang Diệu hiểu được đây chỉ là ý nghĩ an ủi của nàng. Lương Thanh Huyên xác thực tốt, nhưng nếu không phải thái độ của Tam ca kiên kiết muốn thú Lương Thanh Huyên thì nàng cũng không có cách nào tiếp thu Lương Thanh Huyên là Tam tẩu của nàng.
Đường Anh tự nhiên không có suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tính tình tiểu cô nương hiền hoà, nửa điểm cũng không giống với các quý nữ khác trong kinh thành luôn mắt cao hơn đầu.
Đường Anh gật đầu, nói:
"Vậy thì được, lần tới gặp mặt thì Giang muội muội sớm gửi thư báo cho ta nha, ta nhất định sẽ bồi chuyện với Giang muội muội."
Hai tiểu cô nương đi tới khúc cua của hành lang thì Giang Diệu nhìn thấy người đang đi tới, tâm trạng nhất thời "Lộp độp" một tiếng, thầm nghĩ: Thực sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Giang Thừa Ngạn nhìn thấy muội muội bảo bối, rất là vui mừng tiến lên nghênh tiếp:
"Diệu Diệu, làm sao không ở chỗ ngồi, thân thể không thoải mái sao?"
Lúc này mới nhìn thấy bên người muội muội còn có người, thì lại hỏi:
"Vị này là..."
Đường Anh đã nhìn thấy tân lang Giang Thừa Nhượng, nàng cũng biết Trấn Quốc Công phủ có ba nhi tử là Tam bào thai, dáng dấp có được bảy, tám phần giống nhau, nàng đã gặp qua Đại công tử, lại biết Nhị công tử là người trầm mặc ít lời, lúc này thấy vị công tử này nụ cười xán lạn, tự nhiên hiểu được hắn chính là Tam công tử Giang Thừa Ngạn.
Thời điểm ở Dân Châu, Đường Anh cũng tiếp xúc qua với nhóm biểu ca, biểu đệ, trong đó không thiếu người có hình dạng xuất chúng cùng tài hoa, nhưng có thể tuấn tú như thế này thì nàng chưa thấy qua.
Tâm trạng Đường Anh liền than thở: công tử và tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ đều có dáng dấp đẹp hơn người như vậy, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.
Giang Diệu chỉ có thể nhắm mắt giới thiệu:
"Vị này chính là Đường tỷ tỷ. Đường tỷ tỷ, đây là Tam ca của ta."
Ở trước mặt ngoại nam, Đường Anh tất nhiên không dám quá táo bạo, mà cử chỉ của nàng khéo léo đúng lễ của một cô nương gia:
"Tam công tử."
Giang Thừa Ngạn sang sảng nở nụ cười, nói:
"Đường tiểu thư không cần khách khí."
Hắn thấy muội muội cùng vị Đường tiểu thư ở chung hòa hợp, hắn liền biết vị này hợp ý với muội muội, hắn bèn nói:
"Diệu Diệu cũng không có tỷ muội, ngày sau nếu Đường tiểu thư rảnh rỗi, thì đến tìm Diệu Diệu chơi đùa nhiều một chút."
Giang Diệu liếc mắt đánh giá vẻ mặt cùng ngữ khí của hai người, thấy hai người đúng là không có vẻ gì là không thích hợp, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng lại nói:
"Diệu Diệu rất yêu thích Đường tỷ tỷ, đừng nói hiện nay ở trong phủ không có ai, cho dù ngày sau ba vị tẩu tẩu đều vào cửa, Diệu Diệu cũng đi tìm Đường tỷ tỷ chơi đùa."
Giang Diệu cố ý để lộ ra tin tức Tam ca nàng đã định thân, lại liếc nhìn Đường Anh một chút, thấy nàng ấy hơi mỉm cười, một bộ dáng dấp không liên quan tới mình... Có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều rồi. Đời này cùng đời trước không giống nhau.
Nghĩ như vậy Giang Diệu liền thấy thoải mái hơn, sau đó cùng Đường Anh đi tiền viện.
Giang Thừa Ngạn nhìn hai tiểu cô nương này thân thiết, hắn thầm nghĩ: Mới quen với người ta thôi mà đã không để ý tới Tam ca là hắn rồi.
Có điều nghĩ đến trong lương đình có tiểu biểu muội đang chờ hắn, Giang Thừa Ngạn liền không nhịn được cười cười, vội vàng xoải bước đi tới.
Chờ đến khi Giang Thừa Ngạn đến hồ sen bên lương đình thì đã nhìn thấy một tiểu cô nương mặc một thân nhu quần xanh biếc thêu hoa lan đang đứng đó, nhìn nàng lặng lẽ như đoá lan đang nở.
Bên người tiểu cô nương còn có hai nha hoàn áo lục. Nha hoàn nhìn thấy Giang Thừa Ngạn đã đến, nhanh chóng hướng về phía Lương Thanh Huyên nói:
"Tiểu thư, Giang Tam công tử đã đến."
Lương Thanh Huyên quay đầu, quả thực thấy Giang Thừa Ngạn đang lại đây. Bởi vì nàng là cô nương được giáo dưỡng cực nghiêm, xưa nay không lén lút gặp gỡ ngoại nam, nhưng mà hai người đã định thân, lại là quan hệ biểu huynh muội, nên ban ngày gặp gỡ ngược lại cũng là hợp tình hợp lý.
Hai nhà hoàn bên cạnh Lương Thanh Huyên lập tức đi ra ngoài canh trừng.
Lương Thanh Huyên nắm khăn lụa trong tay, ngẩng đầu nhìn Giang Thừa Ngạn, kêu:
"Tam biểu ca."
Đừng nói Lương Thanh Huyên có chút thẹn thùng, ngay cả Giang Thừa Ngạn là đại nam nhân, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Hắn nở nụ cười, lỗ tai có chút nóng, nói:
"Huyên biểu muội."
Hắn nhìn tiểu biểu muội dịu ngoan xinh đẹp trước mắt này, lại nghĩ đến thời điểm hôm nay dáng vẻ Đại ca hắn cưới vợ, khiến hắn càng ngày càng ước ao. Nếu hắn sinh sớm hơn Đại ca thì hôm nay cưới vợ chính là hắn. Bởi vậy, Giang Thừa Ngạn nhìn Lương Thanh Huyên với ánh mắt cực nóng.
Lương Thanh Huyên bị hắn nhìn đến nỗi ngượng ngùng, vội nói:
"Kỳ thực, ngày ấy Tam biểu ca vì cứu muội mà bị thương, muội vẫn muốn gặp mặt cảm tạ. Chỉ là... Chỉ là nương của muội ——"
Nghĩ đến lúc trước mẫu thân nàng dùng mọi biện pháp phản đối, cho tới bây giờ dù việc hôn nhân được định ra rồi nhưng mẫu thân vẫn ngày ngày nhắc tới, Lương Thanh Huyên bỗng nhiên có chút hổ thẹn. Nếu sau này bởi vì nương mà khiến người hai nhà huyên náo không vui, vậy thì nàng khó tránh khỏi cảm thấy tội lỗi.
Nói xomg, ánh mắt Lương Thanh Huyên nhìn thẳng, thái độ kiên định nói:
"Tam biểu ca yên tâm, nếu hai ta đã định thân, vậy nương của muội sớm muộn cũng sẽ tiếp nhận. Chỉ là ngày sau, nếu nương có chỗ không đúng, hi vọng biểu ca đừng nóng giận."
Giang Thừa Ngạn biết nhạc mẫu đại nhân Lan thị là người khó hầu hạ, nhưng hắn nếu yêu thích nàng, quyết định thú nàng, vậy điểm cực khổ này cũng không tính là gì.
Hơn nữa, chỉ có nhạc mẫu mà thôi, nhạc phụ của hắn vẫn là người thông tình đạt lý, ngày sau hai người bọn họ thành thân thì quanh năm suốt tháng hắn và nhạc mẫu cũng tiếp xúc không được mấy lần.
Có điều hôm là ngày Đại ca hắn kết hôn, mà chỉ có Khánh Quốc công gia cùng Lương Thức và Lương Thanh Huyên đến, Lan thị lại không đến dự tiệc, đúng là làm Giang Thừa Ngạn có chút không thoải mái.
Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến tiểu biểu muội.
Hắn sao có thể trút lên đầu nàng.
Dường như biết hắn đang suy nghĩ gì trong đầu, Lương Thanh Huyên lúng túng nói:
"Muội có khuyên nương mấy lần, nhưng nương vẫn là không muốn đến, nên..."
Giang Thừa Ngạn vội ngăn lại: "Không sao."
Rồi tiếng nói của hắn ôn hòa hơn một chút:
"Ta đều hiểu. Huyên biểu muội, có thể lấy được muội là vinh hạnh của Giang Thừa Ngạn ta. Bản thân ta không có gì tốt đẹp, muội đồng ý gả cho ta, xem như là oan ức cho muội rồi. Ta... Ta sau này sẽ cố gắng vì muội."
Trong ngày thường thiếu niên miệng lưỡi luôn trơn tru nhưng đứng trước mặt người yêu thì lại cũng vụng về như vậy.
Lương Thanh Huyên không nhịn được nở nụ cười, gật đầu ừ một tiếng, mặt mắc cỡ đỏ chót, trong lòng cũng thả xuống một khối đá lớn. Tam biểu ca so với tưởng tượng của nàng còn ôn nhu săn sóc hơn.
Nhớ tới ngày ấy ở Tung Sơn thư viện, hắn liều mạng cứu mình, hiện giờ nghĩ lại vẫn khiến trong lòng Lương Thanh Huyên run sợ. Nàng mím môi cúi thấp đầu, nhưng dù đã cúi xuống nhưng đôi mắt vẫn liếc lên nhìn nhìn nam nhân, con ngươi nàng sáng lấp lánh mang theo nét ngượng ngùng của cô nương gia xinh đẹp, sau đó nàng mới lấy hết dũng khí, nhón chân lên hôn một cái ở trên gương mặt Giang Thừa Ngạn.
Sống ròng rã mười bốn năm, đây là lần đầu tiên nàng làm ra loại chuyện chủ động mà còn ngượng ngùng như thế này. Nhưng hắn có thành ý như vậy, nàng cũng đã hạ quyết tâm, ngày sau thành thân thì nàng nhất định sẽ hầu hạ hắn thật tốt và theo hắn một đạo hiếu thuận với cha mẹ.
Giang Thừa Ngạn có chút ngây dại, chờ phản ứng lại giơ tay vuốt ve gò má thì thấy tiểu biểu muội đã chạy ra ngoài thật xa.
Hắn ngây ngốc cười cười.
Trong lòng giống như có một nơi rất mềm mại.
Điều này làm cho Giang Thừa Ngạn vẫn luôn được hai vị ca ca bảo vệ rõ ràng rằng: từ ngày hôm nay, hắn cũng phải nên ra dáng một nam tử hán, ngày sau càng phải cố gắng nỗ lực mới có thể bảo vệ được thê tử của chính mình.
。・°°・(>-<)・°°・。
Giang Diệu dẫn Đường Anh trở về tiền viện, Đường Anh cười cười nói:
"Trấn Quốc Công phủ thật là lớn, nếu không có Diệu Diệu dẫn đường cho ta thì ta có thể không tìm được đường về."
Trấn Quốc Công phủ xác thực là lớn, mà Giang Diệu ở một viện riêng biệt, cách tiền viện một khoảng rất xa, đương nhiên phải đi lâu.
Thấy gò má Đường Anh đỏ ngầu, chóp mũi cũng tiết đầy mồ hôi hột. Có điều Giang Diệu hiểu được, tuy nhìn Đường Anh mềm mại ôn nhưng kỳ thực cực kì giống khỉ con, nàng ấy thích nhất là nhảy nhót tưng bừng, ngay cả leo cây cũng là một cao thủ.
Giang Diệu cùng Đường Anh lại tiếp tục hàn huyên một lúc, thời điểm trải qua tiền viện, đôi mắt nàng liền không nhịn được nhìn về phía nam khách tân đang ngồi.
Thấy ở bàn chính giữa kia, sắc mặt Lục Lưu nhu hòa ngồi ở bên cạnh Nhị ca nàng mà vị trí trung gian đang để trống là của Tam ca.
Khuôn mặt Giang Diệu đỏ một chút, thầm nghĩ Lục Lưu này thực sự là thức thời, nhanh như vậy đã tìm được chỗ của con rể ngồi xuống.
Có điều, trong lòng nàng vui vẻ là một chuyện, nhưng nàng lại lo lắng có thể hay không sẽ khiến cha nàng bị dọa sợ.
Lục Lưu giống như cảm nhận được ánh mắt nàng, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhìn, thấy cách đó không xa có hai tiểu cô nương đang đi qua, ánh mắt hắn nhất thời rơi vào gò má hồng hồng của tiểu cô nương. Hắn cười cười liền thấy tiểu cô nương ngượng ngùng cúi đầu rồi kéo người bên cạnh tiến vào tiền thính, lúc này hắn mới mỉm cười đứng dậy, hướng về phía Giang Chính Mậu nói:
"Bản vương trước tiên ra ngoài một chút."
Giang Chính Mậu cũng đứng dậy theo, thấy Tuyên Vương này đã đi xa, liền thở ra một hơi thật dài.