Giang Diệu là người thích mềm không thích cứng, Vệ Bảo Linh lại thô bạo muốn cướp táo rừng của nàng như vậy, nàng thà vứt hết rồi đi hái lại, chứ không bao giờ để Vệ Bảo Linh hưởng lợi của nàng.
Nói nàng lòng dạ độc ác cũng được, ngược lại nàng nghĩ cho dù nàng không công đưa đồ ăn cho Vệ Bảo Linh thì với tính tình của nàng ta cũng sẽ không biết cảm kích, mà chính nàng sẽ biến thành Đông Quách tiên sinh (*) rồi.
Lúc tính khí nàng ngang bướng thì cho dù là chín trâu cũng không kéo lại được, vào lúc này dây dưa với Vệ Bảo Linh, nàng muốn kéo nàng ta ra mà làm sao kéo mãi không ra, sau đó nàng đột nhiên nhìn thấy có người xuất hiện, đúng là khiến nàng vừa mừng vừa sợ.
Nàng còn chưa kịp nói gì thì đã được nam nhân mạnh mẽ ôm vào trong ngực. Nam nhân quá mức dùng sức, chóp mũi của Giang Diệu va vào lồng ngực hắn, rất đau.
Lúc này Giang Diệu mới dỡ xuống lớp vỏ bọc quật cường, quyệt quyệt miệng nhìn Lục Lưu, một đôi mắt to ướt nhẹp, ủy khuất nói:
"Nàng ta cướp táo rừng của Diệu Nhi."
Trong ngày thường Giang Diệu là kim tôn ngọc quý, từ nhỏ đến lớn đều chỉn chu xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt người. Vào lúc này búi tóc trên đầu nàng đã sớm rối loạn, trâm hoa cũng chẳng biết đi đâu, dây lụa buộc búi tóc bên trái cũng lỏng ra, có vài sợi sợi tóc đã sớm bung ra ngoài. Còn khuôn mặt nhỏ trắng mịn này, lúc trước Giang Diệu đã từng rửa qua, nhưng lúc nãy leo cây, nước mưa rơi vào mặt nàng, nàng vươn tay lau lung tung nên lại thành bẩn thỉu, hơn nữa bên má trái còn có một vết cào rất chói mắt, bởi vậy càng làm nổi bật lên đôi mắt to trong suốt, khiến người ta nhìn mà tim gan trực đau.
Chuyện hôm nay xảy ra bất ngờ, cả hai đời Giang Diệu gộp lại đều chưa từng gặp qua. Nàng tự nhiên là sợ sệt, lại còn vừa lạnh vừa đói, trên người có vài nơi đều vô cùng đau đớn, nhưng vết thương của Hoắc Tuyền so với nàng càng nặng hơn, nàng cần chăm sóc tỷ ấy, mà tỷ ấy lại kiên cường như thế, vậy nàng làm sao có thể lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nhu nhược được?
Hơn nữa nàng biết Lục Lưu chẳng mấy chốc sẽ tìm được bọn họ.
Hiện tại Lục Lưu đến rồi, nàng không cần phải gắng gượng nữa.
Cả người tiểu cô nương chật vật, nhưng hiện nay nàng có thể an toàn đứng trước mặt của hắn, với Lục Lưu mà nói đã là kết quả tốt nhất. Loại cảm giác kinh tâm động phách này, hắn không muốn phải trải qua lần thứ hai.
Sau đó hắn còn nghe thấy nàng tức giận cáo trạng, con ngươi của nàng sáng lấp lánh linh động làm hắn bỗng nhiên muốn cười.
Hắn cúi đầu sờ mặt nàng. Con ngươi đen kịt lạnh lẽo của nam nhân vừa nãy còn tràn đầy lệ khí doạ người, mà bi giờ lại biến đổi đến mức dị thường nhu hoà, hắn vuốt ve mặt nàng, nói:
"Có Bản vương ở đây, sẽ không cho bất kì kẻ nào cướp của nàng."
Còn Vệ Bảo Linh bị Lục Lưu đạp cho một cước, thân thể mảnh mai đập vào thân cây rồi nhanh chóng tiếp đất, nàng ôm ngực thở hồng hộc, mặt mày nhăn nhó, dường như lục phủ ngũ tạng đều bị Lục Lưu đá nát. Nàng đau đến nỗi chảy cả nước mắt, nhất thời không chịu được liền oa oa khóc lên. Khuôn mặt giờ đã không còn vẻ xinh đẹp ngày thường, khắp khuôn mặt đều là vết cào rớm máu, tóc bị lôi kéo cũng rối tùm la tùm lum, nếu không phải nhìn xiêm y có vẻ quý khí, thì đúng là không khác gì con mụ điên ở rìa đường.
Mỹ nhân khóc lên làm người ta thương tiếc, nếu là con mụ điên khóc thì làm cho người ta cảm thấy xúi quẩy, chướng mắt vô cùng.
Vệ Bảo Linh tỉnh táo lại, nhịn đau đớn trong lòng, ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt không biết thương hương tiếc ngọc, nghiến răng nghiến lợi:
"Lục Lưu, ngươi dám ——" đối mặt với đôi mắt rét lạnh đầy sát khí của nam nhân, Vệ Bảo Linh bị doạ đến run rẩy liền im bặt, không dám tiếp tục nói, chỉ cúi đầu oan ức nức nở.
。・°°・(>-<)・°°・。
Trưởng công chúa vẫn luôn theo sát phía sau, nhìn Lục Lưu ôm lấy Giang Diệu, thấy trên người Giang Diệu không có việc gì nghiêm trọng, đúng là làm nàng yên tâm chút. Lại nhìn sang Vệ Bảo Linh trên mặt đất, Trưởng công chúa ngây cả người, hiển nhiên không nghĩ tới Vệ Bảo Linh sẽ biến thành dáng vẻ như vậy.
Giang Diệu ở trong xe ngựa của Hoàng hậu, Trưởng công chúa biết rõ chuyện này, nhưng nàng thật không nghĩ tới là Vệ Bảo Linh dĩ nhiên lại ở trong xe ngựa của Cảnh Huệ đế.
Trưởng công chúa hiểu rõ tính tình của đệ đệ nhà mình, tuyệt đối sẽ không làm ra loại cử chỉ quá phận này, như vậy Vệ Bảo Linh làm sao lại xuất hiện ở đây, tất nhiên không cần suy nghĩ nhiều thì cũng hiểu rồi.
Nhưng loại chuyện như thế, trách Vệ Bảo Linh không hiểu chuyện cũng không được, nàng chỉ có thể nghĩ cách tìm được bốn người bọn họ.
Trước mắt đã tìm thấy, Trưởng công chúa nhanh chóng tiến đến đỡ Vệ Bảo Linh đang run run rẩy rẩy co lại thành một đoàn trên mặt đất.
Có lẽ cảm thấy cứu tinh của mình đã tới, Vệ Bảo Linh mới ôm thật chặt lấy cánh tay Trưởng công chúa, bờ vai khóc đến run rẩy, nói:
"Biểu tỷ, hắn... Hắn đá ta."
"Hắn" chính là ai, trưởng công chúa đương nhiên rõ ràng. Chỉ là nàng nghĩ lại lúc đường ca biết Giang Diệu cũng bị lăn xuống sườn núi, con mắt đường ca đều đỏ ngầu, bộ dạng rét lạnh điên cuồng rất dọa người, ai nói cũng đều không nghe lọt tai.
Nên Vệ Bảo Linh dám động vào một ngón tay của Giang Diệu, đường ca không đem muội ấy một cước đạp chết đã là quá nhân từ rồi. Vậy mà muội ấy vẫn còn ngu xuẩn hướng về phía nàng cáo trạng. Cái danh lòng dạ độc ác của đường ca nàng đâu phải chỉ là lời đồn.
Nhưng đến cùng là biểu tỷ muội, Trưởng công chúa nhìn Vệ Bảo Linh bị như vậy, cũng là đau lòng.
Nàng chỉ có thể tận lực động viên:
"Đừng nói nữa, chúng ta đi về thôi."
Tâm trạng Vệ Bảo Linh tức giận không chịu được, nàng lớn như này, còn chưa bị oan ức như này đâu. Nhưng nàng hiểu được Trưởng công chúa đối với Lục Lưu cũng là kính trọng rất nhiều, sợ là Trưởng công chúa sẽ không đứng về phía nàng.
Hôm nay nàng chịu oan ức lớn như vậy, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, ngày khác nàng sẽ tìm một cơ hội để khóc tố với Cảnh Huệ đế.
Lục Lưu cẩn thận kiểm tra một phen, thấy ngoài vết thương trên mặt của tiểu cô nương ra thì chân nhỏ cũng bị cành cây cào rách một vết, còn những chỗ riêng tư khác, hắn không tiện kiểm tra, nên chỉ có thể đem áo choàng trên người hắn cởi ra, cẩn thận từng li từng tí một giúp người trong lòng phủ lên, rồi vội vàng mang nàng trở về.
Chỉ là thân hình Lục Lưu cao to, mà Giang Diệu lại nho nhỏ, mảnh mai, áo choàng này khoác lên người nàng che đến tận mắt cá chân mới thôi, nhìn Giang Diệu giống như là tiểu hài tử mặc quần áo người lớn.
Cáo trạng xong, Giang Diệu đúng là ngoan ngoãn. Nàng nhìn động tác của hắn, lúc này mới chỉ vào cách đó không xa:
"Lục Lưu, Tuyền tỷ tỷ và Hoàng thượng đang ở trong sơn động phía sau cây đại thụ kia —— "
Lục Lưu "Ân" một tiếng, biểu thị mình đã biết.
Trưởng công chúa đem Vệ Bảo Linh nâng dậy, nghe Giang Diệu nói xong, mới quay sang nói với Lục Lưu:
"Đường ca, nơi này đã có ta, đường ca không cần lo lắng. Ta đi tìm Tử Hằng và A Tuyền."
Trưởng công chúa muốn đi đến chỗ sơn động, thấy Vệ Bảo Linh cũng muốn đi cùng... chỉ là vết thương của Vệ Bảo Linh có chút nặng, chân cũng khập khễnh, dáng vẻ ấy rõ ràng chỉ thêm phiền phức, nàng bèn nhíu mày nói:
"Ngươi trước tiên chờ ở đây, ta đi tìm bọn họ là được."
Vệ Bảo Linh cắn cắn môi không muốn, nhưng xác thực chân nàng vô cùng đau đớn, nghĩ đến thời điểm bị Lục Lưu đá một cước, nàng lại thấy căm hận. Mà nàng nghe ra Trưởng công chúa đang thiếu kiên nhẫn liền khẽ mỉm cười, gật đầu làm ra vẻ ngoan ngoãn:
"Được, vậy muội chờ biểu tỷ."
Chỉ là trên mặt Vệ Bảo Linh bị cào kín mặt, hoàn toàn không thể đánh đồng với khuôn mặt cười đơn thuần ngây thơ ngày thường... mà vẻ mặt cười hiện tại nhìn có chút vặn vẹo, làm người ta không sinh được nửa phần thương tiếc.
Trưởng công chúa tự mình đi qua, Cảnh Huệ đế và Hoắc Tuyền trong sơn động dường như là nghe được động tĩnh bên ngoài. Cảnh Huệ đế liền cẩn thận từng li từng tí một đỡ Hoắc Tuyền đi tới.
Trưởng công chúa hô to một tiếng "Tử Hằng", vội vàng chạy tới, cẩn thận đánh giá hai người, nhìn hai người dường như không có trọng thương, Trưởng công chúa xưa nay chảy máu cũng không đổ lệ thì giờ cũng rơm rớm nước mắt, ôm chầm lấy hai người:
"Không có chuyện gì là tốt rồi, các ngươi không có chuyện gì là tốt rồi."
Nhìn người một nhà cách đó không xa, Giang Diệu lúc này mới lộ ra mỉm cười —— mặc kệ Cảnh Huệ đế đối với Hoắc Tuyền như thế nào thì Trưởng công chúa vẫn là người sáng xuất nhất.
Giang Diệu lại liếc mắt nhìn Vệ Bảo Linh cô đơn đứng bên gốc cây, tâm trạng Giang Diệu liền có chút thoải mái, sau đó nàng cũng không muốn nhìn nàng ta nhiều thêm.
Tìm được người rồi, tất nhiên phải quay trở lại. Lục Lưu thoáng cúi người xuống, đem Giang Diệu cõng ở trên lưng, hắn lại lo lắng đường núi gồ ghề, thể lực tiểu cô nương không chống đỡ nổi sẽ rơi xuống, hắn liền lấy dây lưng tháo ra, rồi buộc hai người chặt lại với nhau. Xác định đã buộc chắc chắn, Lục Lưu mới nhẹ nhàng vỗ vỗ mông nàng, nhắc nhở:
"Ôm chặt."
Giang Diệu cực kì dịu ngoan nằm nhoài trên lưng của Lục Lưu, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. Tuy rằng mưa đã ngừng, thế nhưng đường núi vẫn gồ ghề lầy lội.
Vậy mà bước chân của nam nhân vững vững vàng vàng, từng bước từng bước đi về phía trước, làm cho nàng cảm thấy đặc biệt an tâm. Bờ vai nam nhân rộng rãi lại vững chắc, khiến tâm trạng Giang Diệu sinh ra không ít ấm áp. Không trách trong lời kịch luôn có cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, nếu không có thật sự trải qua thì làm sao có thể hiểu được cảm giác được nam nhân của mình bảo vệ là một chuyện tuyệt vời như thế nào.
Cái cảm giác này, sợ là bất luận tiểu cô nương nào mới biết yêu cũng đều không có cách nào chống đối.
Giang Diệu cũng không ngoại lệ.
Đi được một đoạn, Giang Diệu hỏi một câu mà phần lớn các tiểu cô nương đều sẽ hỏi:
"Lục Lưu, Diệu Nhi có nặng không?"
Bước chân Lục Lưu cũng không dừng lại, hồi đáp: "Không nặng."
Giang Diệu rất hài lòng câu trả lời của Lục Lưu, khóe miệng nàng cong cong, sau đó nàng đưa mặt kề sát vào gáy của hắn. Đến gần nàng mới chợt phát hiện, ngay chính giữa gáy của Lục Lưu có một nốt ruồi đen nho nhỏ, nàng hiếu kỳ giơ tay nhẹ nhàng chọc chọc mấy cái, cười cười nói:
"Thì ra nơi này của chàng có một cái nốt ruồi."
"Thật sao?" Lục Lưu đáp.
Ồ... vậy là Lục Lưu cũng không biết chỗ đó của mình có nốt ruồi nha.
Giang Diệu có chút đắc ý, nàng gật đầu "vâng" một tiếng, sau đó tiến lại gần, ở trên nốt ruồi nơi gáy của hắn, nhẹ nhàng hôn một cái, đánh dấu lãnh thổ nàng mới phát hiện được.
Cảm nhận được thân thể Lục Lưu run rẩy, Giang Diệu thấy mặt mình nóng lên, vội vàng cúi đầu, nằm nhoài ra bả vai của hắn giả bộ ngủ rồi nhếch môi ngây ngốc nở nụ cười. Nhưng sau đó nàng lại thật sự ngủ.
。・°°・(>-<)・°°・。
Sau khi nhận được tin tức, ba huynh đệ cũng nhanh chóng chạy tới phương hướng của Lục Lưu. Lúc này nhìn muội muội trên lưng Lục Lưu, từng người từng người đều lo lắng không ngớt, Giang Thừa Ngạn vội hỏi:
"Diệu Diệu làm sao rồi?"
Toàn bộ thân thể của Giang Diệu đều được áo choàng của Lục Lưu bao bọc, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ cùng một đôi tay. Giang Diệu nghiêng đầu nằm nhoài trên bả vai Lục Lưu, hai tay ôm chặt chẽ lấy cổ hắn, giờ khắc này lẳng lặng nhắm mắt, giống như là mệt mỏi ngủ thiếp đi, chỉ là trên gương mặt trắng nõn có một vết máu đỏ tươi.
Ba huynh đệ cho rằng thời điểm té xuống muội muội không cẩn thận bị cành cây cào trúng, tuy rằng đau lòng nhưng tình huống như thế, quan trọng nhất chính là tính mạng muội muội đã không sao.
Muội muội ngủ, trong lòng ba huynh đệ sốt ruột, lại không dám lớn tiếng, sợ đánh thức muội muội nên chỉ có thể hỏi Lục Lưu.
Lục Lưu nói: "Ba vị yên tâm, Bản vương đã nhìn qua, Diệu Diệu không có gì đáng ngại. Bản vương trước tiên cứ cõng nàng trên lưng đã, chờ một lúc nữa sẽ để đại phu kiểm tra."
Đổi lại là ngày thường, ba huynh đệ làm sao có thể để nam nhân khác cõng muội muội bảo bối của bọn họ. Nhưng lúc biết muội muội bị rớt xuống sườn núi, bộ dạng lo lắng điên cuồng kia của Lục Lưu đều lọt vào mắt bọn họ.
Bốn người bọn họ phân công nhau tìm kiếm, đúng là ngày thường còn nhìn hắn không vừa mắt, nhưng hôm nay cũng coi như là cùng nhau hợp lực làm một chuyện, hiện nay Lục Lưu thuận thuận lợi lợi tìm được muội muội của bọn họ nên bọn họ cũng đã có nhiều hơn mấy phần tín nhiệm với Lục Lưu.
Giang Thừa Hứa xưa nay không thích nói chuyện, lại là người đầu tiên gật đầu, nói:
"Vậy cứ để Vương gia cõng Diệu Diệu đi."
Thái độ của hắn bình tĩnh nhìn hai người còn lại, nói tiếp:
"Còn ba người chúng ta đi đằng trước dẹp mấy vật gây cản trở đường."
Có ba huynh đệ ở phía trước loại trừ mấy chướng ngại vật, Lục Lưu cõng người hướng về phía trước, tốc độ tự nhiên cũng nhanh hơn một chút.
Giang Diệu quả thực là mệt mỏi, lúc trước không dám nghỉ ngơi, vào lúc này ở trên lưng Lục Lưu ngủ một lúc, nàng mơ mơ màng màng nghe được âm thanh các ca ca, nàng biết các ca ca của nàng khẳng định lo lắng lắm, nàng muốn mở mắt ra nói cho bọn họ biết nàng không có chuyện gì, chỉ là mí mắt thực sự nặng đến lợi hại, nàng không tài nào mở nổi mắt ra.
Thời điểm Bảo Cân, Bảo Lục đang hồng mắt lo lắng đứng ở ven đường, đến lúc nhìn thấy bóng ba huynh đệ đang trở lại, liền vội vã hô:
"Đại công tử, Nhị công tử, Tam công tử..."
Sau đó bọn họ mới nhìn thấy Lục Lưu cũng đang đi tới, trên lưng còn cõng một người, bọn họ liền biết là ai, lập tức chạy tới, khóc reo lên:
"Tiểu thư, tiểu thư cuối cùng cũng trở về rồi."
Kiều Nguyên Bảo và Thụy Vương cũng chạy tới. Viền mắt Kiều Nguyên Bảo có chút ửng hồng, hiển nhiên là đã khóc, còn Thụy Vương, nhìn thấy Lục Lưu tìm được Giang Diệu, tự nhiên là hài lòng, nhưng nhìn chỉ có mỗi một mình Giang Diệu, hắn mới sốt ruột hỏi:
"Hoàng huynh đâu? Hoàng huynh làm sao còn chưa lên?"
Vừa dứt lời liền nghe thấy phía sau lại có động tĩnh, đó là Cảnh Huệ đế và Hoàng hậu đang đi tới, Thụy Vương mới vội vã chạy tới xem tình hình Cảnh Huệ đế.
Ầm ầm như vậy, Giang Diệu tất nhiên là bị đánh thức. Nàng mở mắt ra, nhìn đôi mắt Bảo Cân, Bảo Lục khóc như con thỏ nhỏ, còn có Tiết Kim Nguyệt khóc không thành tiếng, vội nói:
"Đừng lo lắng, Diệu Diệu không có chuyện gì."
Lục Lưu đem đai lưng đang buộc hai người tháo ra, sau đó tự mình ôm Giang Diệu vào bên trong xe ngựa.
Xiêm y Giang Diệu đều bị ướt, đương nhiên phải đổi.
Lục Lưu đem người nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó mới cúi người hôn một cái lên trán nàng, nói:
"Nàng đi về trước đi, một lúc nữa Bản vương sẽ trở lại thăm nàng."
Thời điểm yếu đuối, cô nương gia thích nhất là ỷ lại vào người khác, huống hồ Lục Lưu không phải người khác, hắn là vị hôn phu của nàng. Giang Diệu thấy hắn phải đi, theo bản năng nắm ống tay áo của hắn. Lúc trước nàng không để ý, bây giờ nàng mới thấy tóc Lục Lưu cũng lộn xộn, xiêm y trên người cũng ướt sũng, nàng biết nên để hắn đi đổi xiêm y khác, dù sao Lục Lưu không phải làm bằng sắt, nếu chẳng may bị Phong Hàn thì không tốt. Hơn nữa hắn không thể chỉ chăm sóc một mình nàng, còn Cảnh Huệ đế bên kia, hắn cũng nên qua xem một chút.
Nàng buông lỏng tay ra, cười ngọt ngào:
"Ngày hôm nay cảm ơn chàng."
Cảm ơn chàng đã nhanh chóng tìm thấy ta...
Lục Lưu giơ tay, vò vò đầu của nàng, tay thoáng đi xuống, vỗ về má trái bị cào chảy máu của nàng, lòng bàn tay của hắn chỉ dám vuốt ve xung quanh, không dám chạm trực tiếp vào vết thương của nàng, nhìn thấy vết cào này là trong lòng hắn lại âm trầm.
Lục Lưu cầm tay nàng lên hôn một cái, lúc này mới xoay người xuống xe ngựa.
Lục Lưu đi rồi, Bảo Cân và Bảo Lục lập tức đi giúp tiểu thư nhà mình thay đổi xiêm y sạch sẽ.
Vì chuyện đã xảy ra mà ba huynh đệ quyết định tự mình đánh xe ngựa mang muội muội trở về.
Vào lúc này Giang Thừa Nhượng nhìn trước mặt, em rể tương lai quần áo chật vật nhưng khí chất vẫn bất phàm, trong đáy lòng hắn rất cảm kích, chắp tay nói:
"Chuyện hôm nay, nhờ có Vương gia."
Lục Lưu lại nói: "Diệu Diệu là vị hôn thê của Bản vương, đây là việc nằm trong phận sự của Bản vương. Hôm nay làm nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Bản vương cũng thấy rất có lỗi."
Chuyện này... ba huynh đệ làm sao có thể trách lên đầu Lục Lưu được. Ngay cả Giang Thừa Ngạn có thành kiến sâu nhất đối với Lục Lưu cũng chân thành nói:
"Chuyện của Diệu Diệu không thể trách Vương gia. Vương gia không cần ôm đồm hết trách nhiệm về mình. Trước mắt Diệu Diệu không có chuyện gì, chính là ông trời phù hộ. Chúng ta cũng không nói nhiều nữa, bây giờ phải mau chóng mang Diệu Diệu cho đại phu kiểm tra mới được."
Lục Lưu khẽ vuốt cằm, thức thời lui sang một bên để ba huynh đệ đi qua.