Trần Ngưng Kiều là người lớn tuổi nhất trong ba cô nương ở đây nên làm việc đương nhiên phải thận trọng một chút. Nàng nhìn bên cạnh hai tiểu cô nương này líu ra líu ríu nói chuyện, mà quá nửa đều là cửu muội muội Trần Ngưng Chỉ của nàng nói, còn tiểu cô nương của Trấn Quốc Công phủ ở một bên ngoan ngoãn nghe.
Trần Ngưng Kiều đúng là không hiểu được vì sao mà hai người này có thể hợp ý như vậy —— khi còn bé cửu muội muội của nàng suýt chút nữa trở thành vị hôn thê của Tam công tử Trấn Quốc Công phủ nhưng cửu muội muội lại ít phúc nên việc hôn nhân này liền tiêu tùng.
Trần Ngưng Kiều nói: "Được rồi, chúng ta mau chóng đi thôi."
Trần Ngưng Chỉ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hướng về Giang Diệu nháy mắt một cái.
Giang Diệu nở nụ cười rồi theo Trần Ngưng Kiều cùng nhau hướng đến Ngọc Minh cung của Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa là bào tỷ của Cảnh Huệ đế, Cảnh Huệ đế thà rằng bạc đãi chính mình, cũng sẽ không bạc đãi Trưởng công chúa.
Những năm gần đây quốc khố Đại Lương gần như cạn kiệt, nhưng Ngọc Minh cung này của Trưởng công chúa là ngói đồng mạ vàng, nguy nga tráng lệ, tuỳ ý cũng có thể gặp được mấy cung tỳ dung mạo tú lệ, bước đi khoan thai.
Năm Nhân Minh, Trưởng công chúa sẽ xuất giá, nên hai năm qua thường thường thiết yến ở trong cung mời các quý nữ trong kinh thành, thân phận này của Giang Diệu cũng sẽ nằm trong danh sách thường xuyên tiến cung dự tiệc, nhưng khi nàng còn bé thân thể ốm yếu nên không thích hợp xuất môn, lâu dần người ngoài đều nói nữ nhi của Trấn Quốc Công phủ thân thể yếu đuối, nếu không phải có việc trọng yếu thì cũng không cần đến mời nàng. Giang Diệu cũng không buồn chán, trong ngày thường đều có Tiết biểu tỷ và Tuyền tỷ tỷ đến tìm nàng chơi đùa, hơn nữa nàng cũng không yêu thích mấy trường hợp tụ hội như này nên cũng không mấy lưu tâm.
Ba vị tiểu cô nương tiến vào Ngọc Minh cung.
Cũng đến là khéo, ba người vừa vào đến bên trong thì Trưởng công chúa vừa vặn có việc đi ra ngoài, tiếp đón ba người chính là Vệ Bảo Linh.
Vệ Bảo Linh cố toát ra một vẻ ngây thơ xinh đẹp, còn nhỏ tuổi nhưng khuôn mặt béo mập đã trang điểm lên một lớp dày toàn phấn, dung nhan tuy tinh xảo nhưng đối với tuổi của nàng mà nói thì đúng là quá mức trang trọng.
Có điều trẻ đẹp đúng là thật tốt, một thân váy dài sắc phù dung trên người Vệ Bảo Linh càng khiến người ta thấy long lanh loá mắt.
Vệ Bảo Linh nhiệt tình nói:
"Hai vị Trần tỷ tỷ..."
Đôi mắt to xinh đẹp nhìn về phía Giang Diệu:
"... Diệu Diệu. Vừa nãy Trang Thái phi thân thể có chút không khỏe, biểu tỷ hiếu thuận liền lập tức qua thăm người rồi."
Vệ bảo linh đúng là có tư thế của một chủ nhân.
Trần Ngưng Kiều đang cười nhất thời khuôn mặt trắng bệch, lo lắng hỏi:
"Dì không có chuyện gì chứ?"
Vệ Bảo Linh nhìn Trần Ngưng Kiều một chút. Không thể không nói, dung mạo Trần Ngưng Kiều cũng là cực phát triển, thêm nữa dì nàng là Trang Thái phi nên giá trị bản thân tự nhiên có chút không giống với mấy cô nương khác.
Vệ Bảo Linh tin chắc biểu ca Cảnh Huệ đế đối với mình trước sau như một, nhưng biểu ca nàng thân là hoàng đế, chung quy lại vẫn phải có Tam Cung Lục Viện. Thêm nữa biểu ca nàng hiếu thuận, Trang Thái phi đối với hắn có công ơn nuôi dưỡng, nếu là Trang Thái phi mở miệng để cho cháu gái ngoại tiến cung thì biểu ca của nàng nhất định sẽ gật đầu.
Đã có một Hoắc Tuyền vướng tay vướng chân rồi, Vệ Bảo Linh tất nhiên không muốn nhiều thêm một đối thủ mạng mẽ như Trần Ngưng Kiều, nhưng mấy ngày này... số lần Trần Ngưng Kiều tiến cung càng ngày càng nhiều —— so với nàng còn đều đặn hơn.
Vệ Bảo Linh không thích Trần Ngưng Kiều, dù vậy trên mặt vẫn ngậm ý cười, động viên nói:
"Trần Thất tỷ tỷ yên tâm, Thái phi nương nương không có chuyện gì."
Khuôn mặt Trần Ngưng Kiều thấp thỏm, nói: "Nếu không —— ta vẫn là qua thăm dì một chút."
Vệ Bảo Linh vội vàng nói không cần.
Vẻ mặt Trần Ngưng Kiều vô cùng nghi hoặc nhìn Vệ Bảo Linh.
Vệ Bảo Linh biết phản ứng của mình hơi quá, bèn giải thích:
"... Hôm nay là biểu tỷ thiết yến, Trần Thất tỷ tỷ là khách nhân của biểu tỷ, ta phải chiêu đãi tốt mới được. Trần Thất tỷ tỷ nếu là lo lắng cho Thái phi nương nương, chờ một lúc biểu tỷ trở về, ta giúp ngươi hỏi một chút là được. Nếu ngọc thể của Thái phi nương nương có bệnh, chờ yến hội kết thúc, Trần Thất tỷ tỷ đi thăm cũng không muộn."
Vào lúc này biểu ca nàng cũng ở Vĩnh Thọ cung của Trang Thái phi, nếu Trần Ngưng Kiều đi đến, chẳng phải là muốn gặp gỡ sao?
Nghĩ tới ngày đó biểu ca đem hoạ mi mà mấy ngày nay mình yêu thích thưởng cho Trần Ngưng Kiều, trong lòng Vệ Bảo Linh lại hốt hoảng.
Đều nói đến mức đấy, Trần Ngưng Kiều cũng không cố ý muốn đến thăm Trang Thái phi, liền theo Vệ Bảo Linh tiến vào bên trong điện ngồi xuống.
Chỉ là Trần Ngưng Kiều là người đoan trang, nhưng Trần Ngưng Chỉ tính tình hoạt bát, lôi kéo tay Giang Diệu, len lén nói:
"Chúng ta ra ngoài sân viện một chút đi."
Giang Diệu cũng muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, liền đứng dậy cùng ra ngoài với Trần Ngưng Chỉ.
Đi tới bên ngoài, Trần Ngưng Chỉ mới nhìn chung quanh một phen, thấy không có người nào, mới nhỏ giọng hướng về phía Giang Diệu thì thầm nói:
"Diệu Diệu, muội nhìn Vệ Bảo Linh xem, nàng ta đều cảm thấy ai ai cũng muốn cướp hoàng thượng của nàng vậy. Rõ ràng còn là một cô nương chưa lấy chồng, không danh không phận, liền đã tự coi mình như là chủ nhân rồi."
Trần Ngưng Chỉ nói thẳng, trong lòng không thoải mái thì toàn bộ đều nói ra.
Giang Diệu cũng biết cử chỉ vừa nãy của Vệ Bảo Linh quá mức buồn cười.
Nhưng Cảnh Huệ đế mắt toét kia lại cứ yêu thích cái tiểu biểu muội không phóng khoáng này, đúng là làm người ta không thể hiểu nổi. Nếu nói Cảnh Huệ đế là người trong cuộc nên mơ hồ không hiểu rõ tính tình Vệ Bảo Linh, nhưng bên người Cảnh Huệ đế còn có Trưởng công chúa nha. Trưởng công chúa là một người thông tuệ, không thể nào lại không nhìn ra một chút manh mối.
Lại nghe Trần Ngưng Chỉ nói:
"Có điều ta nghe nói Thất tỷ tỷ sẽ không tiến cung làm Hoàng phi đâu, trong lòng Thất tỷ tỷ đã có người mình thích."
Giang Diệu đúng là hiếu kỳ, một đôi mắt to tò mò nhìn Trần Ngưng Chỉ.
Trần Ngưng Chỉ vô cùng thần bí nói: "Ở trong phòng của Thất tỷ tỷ có chân dung của Tuyên Vương... Lần trước không cẩn thận bị ta nhìn thấy, mặt Thất tỷ tỷ đều đỏ giống như mông khỉ..."
Trần Ngưng Chỉ che miệng cười, lúc này mới "Nha" một tiếng, vội vàng nói:
"Diệu Diệu, chuyện này ta chỉ nói với một mình muội, cả A Tuyền cũng đều không biết nên muội không được nói cho người khác biết. Nếu bị Thất ty tỷ biết được, khẳng định oán chết ta."
Giang Diệu cũng biết, chuyện liên quan đến khuê dự của cô nương gia như vậy, không thể nói lung tung. Nàng bèn vội vàng gật đầu nói:
"Tỷ yên tâm, muội bảo đảm không nói."
Trần Ngưng Chỉ tin Giang Diệu, lúc này mới vuốt ve lòng bàn tay của chính mình, thở ra một hơi dài, lông mày nhăn lại nói:
"Miệng tỷ đều không giấu nổi chuyện gì bí mật, tỷ cũng bị nương giáo huấn quá nhiều lần, nhưng dù có bị giáo huấn thì tỷ cũng không nhớ trong lòng mà vẫn tiếp tục tái phạm..."
Trần Ngưng Chỉ cúi đầu, vặn vặn ngón tay, lẩm bẩm nói:
"Nếu như cứ tiếp tục như thế, thì liền giống như lời nương của tỷ nói... đem miệng tỷ bịt chặt lại rồi treo lên, đỡ phải nói lung tung."
Giang Diệu cười khanh khách không ngừng, đưa tay ra, một bộ tư thế muốn bịt miệng Trần Ngưng Chỉ.
Trần Ngưng Chỉ bị chọc cười, hai tiểu cô nương ở trong vườn hoa chạy tới chạy lui, đúng là hoàn toàn không có một điểm gì là đoan trang của quý nữ.
Giữa lúc hai tiểu cô nương chơi đùa vui vẻ thì Hoắc Tuyền cũng đến.
Hoắc Tuyền nhấc theo làn váy tiến lên, vui vẻ hỏi:
"Hai người các ngươi đang nói chuyện gì vui vẻ vậy, ta cũng muốn nghe?"
Trần Ngưng Chỉ hướng về phía Hoắc Tuyền làm một cái mặt quỷ, quyệt quyệt miệng nói:
"Đây là bí mật của ta cùng Diệu Diệu, không nói cho A Tuyền nghe đâu."
Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tuyền rủ xuống, tiến lên nhéo một cái vào cánh tay Trần Ngưng Chỉ, nói:
"Tốt, khi nào thì giữa ta và ngươi cũng tồn tại bí mật nhỏ hả. ."
Tuy là lời nói tức giận, nhưng Hoắc Tuyền xưa nay rộng lượng sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt này mà giận dỗi. Nàng cười khanh khách, lại đi nắm khuôn mặt của Giang Diệu, sờ một cái liền không muốn buông tay, nhìn khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu bị mình bóp thành mặt heo nhỏ, Hoắc Tuyền nói:
"Diệu Diệu, khuôn mặt này của muội làm sao mà dưỡng được vậy, quá mềm mịn, trắng nõn."
Nắm xong rồi buông lỏng tay, Hoắc Tuyền thấy khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu có chút hơi ửng hồng khiến nàng ngạc nhiên lại áy náy nói:
"Làm sao lại đỏ? Tỷ cũng không có dùng nhiều lực, không có chuyện gì chứ?"
Giang Diệu sờ sờ mặt của mình, thoải mái nói:
"Không có chuyện gì đâu Tuyền tỷ tỷ, lập tức trở lại bình thường thôi."
Hoắc Tuyền lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
"Vậy thì tốt. Không giống như A Chỉ da dày nhiều thịt, bóp thế nào cũng đều được."
Lời này làm Trần Ngưng Chỉ không thích nghe, nàng cố ý nghiêm mặt nói:
"Ai da dày thịt béo hả?" Nói xon liền vươn tay ra cù Hoắc Tuyền.
Hoắc Tuyền sợ nhột, nhất thời bị Trần Ngưng Chỉ cù mấy cái khiến nàng cười đến chảy nước mắt.
Hoắc Tuyền chạy đi thì bị Trần Ngưng Chỉ đuổi theo, trong lúc này liền không may va vào Trưởng công chúa, Hoắc Tuyền ngẩng đầu lên thấy mặt Trưởng công chúa thì lập thức thu lại ý cười, Giang Diệu và Trần Ngưng Chỉ ở một bên cũng đi lên trước hành lễ với Trưởng công chúa.
Bởi vì hôm nay thiết yến nên Trưởng công chúa ăn mặc một thân cung trang Thiên Thủy, trên đầu chải lên phi thiên kế hoa lệ tinh xảo, cả người toát ra quý khí hoàng gia.
Trưởng công chúa cũng là sững sờ, mỗi lần thấy Hoắc Tuyền đều thấy nàng ấy có phong độ quý nữ đoan trang, không ngờ hôm nay nàng lại nhìn thấy một mặt tính cách hoạt bát xinh đẹp của Hoắc Tuyền. Trưởng công chúa cười cười, trong tâm tự nhiên có suy nghĩ: cô nương như vậy nếu như đệ đệ của nàng có thể để tâm thì đúng là chuyện tốt.
Trưởng công chúa khách khí, đúng là không có nói gì khi thấy mấy tiểu cô nương nô đùa.
Mấy người theo vào điện, Giang Diệu nhận thấy ống tay áo của mình bị giữ lại, nghiêng đầu nhìn một cái, mới thấy là Hoắc Tuyền lại đang nắm ống tay áo của nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Tuyền nhuộm vẻ buồn rầu, hiển nhiên là không muốn để cho Trưởng công chúa nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của nàng. Dù sao ngày sau nàng còn là mẫu nghi thiên hạ.
Giang Diệu giơ tay nắm lấy tay Hoắc Tuyền, dùng khẩu hình nói một câu cùng tỷ ấy: "Không phải lo lắng".
Bên trong điện chính là Vệ Bảo Linh đang chiêu đãi khách khứa, thấy Trưởng công chúa đi vào liền vui vẻ tiến lên nghênh tiếp, ngọt ngào kêu một tiếng "Biểu tỷ", có điều đến khi nhìn thấy phía sau là Hoắc Tuyền thì khuôn mặt của Vệ Bảo Linh cứng đờ, một lát mới bất đắc dĩ kêu lên:
"Hoắc tỷ tỷ."
Hoắc Tuyền ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Vệ muội muội."
Quan hệ của Hoắc Tuyền cùng Vệ Bảo Linh, tất cả mọi người ở tại đây đều rõ ràng, Trưởng công chúa nhìn cũng có chút đau đầu, bèn gọi hai người vào chỗ ngồi, có điều vị trí của hai người ngồi cũng hết sức xa nhau.
Yến hội qua đi, nhóm tiểu cô nương đều đến sân viện để thưởng cúc
Trưởng công chúa yêu thích hoa cúc, trên hành lang cung điện cùng với tiền viện Ngọc Minh cung đều đặt rất nhiều các chậu hoa cúc đang nở rộ, có cúc Đại Đoá rạng rỡ kiêu ngạo; có cúc Hoạ Mi mang vẻ đẹp dịu dàng, thanh cao; cúc Ngũ Sắc cao sang, tinh khiết... giống hoa cúc rất đa dạng, màu sắc rực rỡ, thiên hình vạn trạng, đẹp không sao tả xiết.
Trần Ngưng Chỉ vươn tay chỉ vào một đoá bạch cúc được đặt trong chậu sứ khắc cánh sen, hướng về phía Giang Diệu nói: "Diệu Diệu, muội nhìn xem, hoa cúc này thật là đẹp mắt."
Giang Diệu cúi đầu nhìn, thấy hoa cúc một màu trắng như tuyết, cánh hoa cụp lại, nhìn giống như một quả cầu tuyết, cười cười nói:
"Hoa cúc này gọi là 'Tuyết hải', xác thực đẹp đẽ."
Trần Ngưng Chỉ đối với việc thưởng hoa không hiểu rõ nhiều, lại hỏi thêm mấy loại hoa cúc khác đều thấy Giang Diệu có thể nhanh chóng trả lời khiến nàng đúng là có chút khâm phục.
Kỳ thực Giang Diệu đối với hoa cúc cũng không có quá nhiều nghiên cứu, chỉ là mẫu thân Kiều Thị của nàng có một vườn hoa, bên trong có đủ loại kiểu dáng hoa cỏ quý giá, đấy đều là do phụ thân của nàng vì muốn làm mẫu thân vui vẻ mà nghĩ cách tìm các giống hoa hiếm lạ cho mẫu thân, số lần nàng nhìn đến là nhiều nên theo bản năng liền nhớ kỹ.
Hai người ở đây ngắm hoa, mà Vệ Bảo Linh cùng mấy tiểu cô nương khác thì đang ngồi chơi bài lá. Mới có một lúc mà đã có không ít nhóm tiểu cô bương vậy lại xem nên Giang Diệu cùng Trần Ngưng Chỉ cũng tiến lại gần.
Thấy trên bàn đá ngồi bốn người, lần lượt là Trưởng công chúa, Hoắc Tuyền, Vệ Bảo Linh cùng Trần Ngưng Kiều.
Bài lá trong giới quý tộc kinh thành cực kì lưu hành, trong ngày thường gia đình giàu có thiết yến, sau khi xong tiệc thì các nhóm nam nhân đều chơi đổ xúc sắc còn nhóm nữ quyến thì ngắm hoa và chơi bài lá.
Giang Diệu chưa từng chơi trò này bao giờ, hiện nay nhìn trong tay bốn người đang cầm lá bài, rồi lần lượt ra từng lá bài, tuy không ai nói cho nàng quy tắc nhưng liếc nhìn mấy lần, trong lòng nàng cũng có thể hiểu sơ sơ.
Trong bốn người này thì bài của Vệ Bảo Linh là đẹp nhất.
Lại thắng, Vệ Bảo Linh tủm tỉm cười thu lấy ngân phiếu, nói thật ngại nhưng trên mặt tràn đầy nụ cười đắc ý.
Trưởng công chúa nghiêng đầu, nhìn thấy Giang Diệu đang mở to mắt nhìn say sưa chăm chú, nói:
"Diệu Diệu, ngươi tới thay Bổn cung chơi vài ván đi."
Nàng chơi?
Giang Diệu cũng muốn chơi thử, huống hồ nàng chỉ nhìn cũng thấy tay ngứa ngáy, nhưng trò này nàng chưa từng chơi, đúng là có chút thật không tiện bèn giải thích:
"Diệu Diệu không biết chơi cái này..."
"Không sao, chơi bài lá rất đơn giản." Vệ Bảo Linh cũng nhiệt tình mở miệng nói:
"Nếu biểu tỷ có chuyện bận rộn, Diệu Diệu liền giúp biểu tỷ đánh đi."
Giang Diệu gật đầu nói: "Vậy thì được."
Trưởng công chúa đứng dậy để Giang Diệu ngồi vào chỗ ngồi của mình, vỗ vỗ vai nhỏ của nàng, cúi người ở bên tai nàng nói:
"Yên tâm, thua coi như là ta, thắng thì quy cho ngươi."
Trưởng công chúa hào phóng như vậy, Giang Diệu cười cười nói:
"Được, Diệu Diệu sẽ nỗ lực không để cho Trưởng công chúa mất mặt."
Vệ Bảo Linh thấy Trưởng công chúa đi rồi, mới cười giảng quy tắc chơi bài lá cho Giang Diệu. Nàng tinh thông trò này, biết đánh lá bài mặc dù đơn giản nhưng cũng không thể lập tức có thể học được ngay, nàng từ nhỏ đã thấy mẫu thân chơi nên mưa dầm thấm đất, nhìn đến mấy năm, cũng đã chơi được mấy năm, nên phóng tầm mắt trong toàn bộ quý nữ ở kinh thành thì nàng cũng coi như là cao thủ.
Vệ Bảo Linh một mặt nói, một mặt nhìn Giang Diệu có vẻ ngơ ngác, đầu óc mơ hồ khiến trong lòng nàng có chút buồn cười, nói:
"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi, Diệu Diệu đã hiểu chưa?"
Dù sao nhiều người ở đây như vậy, Vệ Bảo Linh cũng không thể cố ý nói sai. Vệ Bảo Linh đem quy tắc nói rõ rõ ràng ràng, thêm nữa Giang Diệu vừa nãy nhìn mấy lần, trong lòng cũng đã có chút hiểu giờ lại nghe Vệ Bảo Linh nói nên càng là hiểu rõ ràng.
Giang Diệu gật đầu: "Được, Diệu Diệu đã hiểu."
Vệ bảo linh trong lòng âm thầm lẩm bẩm một câu: còn làm ra vẻ hiểu biết.
Đừng nói là Vệ Bảo Linh không tin, ngay cả một người chơi lâu năm như Trần Ngưng Kiều cũng không tin tưởng Giang Diệu chỉ nghe một lần liền rõ ràng. Có điều tiểu cô nương sĩ diện, đạo lý này nàng cũng rõ ràng, đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ nhắm mắt cố tỏ ra vẻ hiểu biết.
Bốn người lần lượt lấy tám lá bài, số bài còn dư thì đặt ở chính giữa, bốc một lá bài thì đánh đi một lá bài.
Vòng trước là Vệ Bảo Linh thắng nên lúc này nàng là người đánh đầu tiên.
Quy tắc ăn tiền là "Vạn thắng ngàn, ngàn thắng bách, bách thắng tiền."
Mới đầu Giang Diệu tuy rằng đã hiểu quy tắc, nhưng cũng có chút luống cuống tay chân, nhưng trí nhớ của nàng tốt, nhìn từng lá bài đánh ra đều nhớ ở trong đầu, nhìn trạng thái bài của ba người, mấy vòng sau nàng đại khái có thể đoán được trong tay các nàng đang nắm những lá bài gì. Nàng sẽ đánh chưa thành thạo, thế nhưng sẽ ghi nhớ bài, quan trọng nhất chính là số may, mỗi lần nhà trên ra bài, nàng đều có thể bắt được. Vài lần hạ xuống, ngoại trừ vừa mới bắt đầu nàng để thua hai lần, nhưng mấy vòng sau mỗi lần đều là Giang Diệu thắng.
Hoắc Tuyền khen: "Diệu Diệu rất có năng khiếu đánh bài lá đó."
Thắng được nhiều ngân phiếu, Giang Diệu có chút ngại ngùng.
Mà Trần Ngưng Kiều bởi vì trong đầu nghĩ đến chuyện khác, đánh bài cũng chẳng có bao nhiêu chăm chú nên không quan tâm là Vệ Bảo Linh thắng hay là Giang Diệu thắng, nàng đều không có ý kiến nhiều.
Nhưng gương mặt của Vệ Bảo Linh thì rất âm u khó coi, ngay cả miễn cưỡng vui cười đều cũng không cười nổi.
Cũng khó trách Vệ Bảo Linh sẽ khó chịu, mỗi lần đánh bài lá thì nàng là ngươi chơi hăng say nhất, bởi vì mỗi lần ấy đều là nàng thắng nhiều nhất, hôm nay dĩ nhiên lại bại bởi người mới như Giang Diệu, vậy nàng làm sao có thể cười được.
Vệ Bảo Linh bỗng nhiên đứng dậy, khó chịu nói:
"Giang tiểu thư chơi lợi hại như vậy, còn nói là mới chơi lần đầu, Giang tiểu thư thực sự là khiêm tốn."
Ý này của Vệ Bảo Linh chính là bảo Giang Diệu cố ý nói không biết chơi.
Vệ Bảo Linh nói xong lời này, liền xoay người rời đi, mấy tiểu cô nương thân thiết với nàng cũng vội vàng đi tới an ủi.
Dù sao trong số quý nữ ngày hôm nay đại đa số vẫn hướng về Hoàng phi Vệ Bảo Linh trong tương lai, không ai sẽ dại mà dính lấy người mới tham gia vào hội quý nữ không lâu như Giang Diệu.
Hoắc Tuyền buồn bực vứt bài:
"Người đâu mà xấu tính!"Trần Ngưng Chỉ cũng an ủi Giang Diệu, nói:
"Diệu Diệu, ngươi đừng tìm Vệ Bảo Linh tính toán, tính tình nàng ta vẫn luôn như vậy..."
Trần Ngưng Kiều nhìn tiểu muội muội Giang Diệu này, cũng cảm thấy muội ấy chịu oan ức, dù sao người từng bị Vệ Bảo Linh bắt nạt, Giang Diệu cũng không phải là người đầu tiên. Nàng vỗ vỗ vai Giang Diệu, nói:
"Chớ để ở trong lòng."
Giang Diệu chớp chớp mắt, để lá bài trong tay đặt ở trên bàn đá, khuôn mặt nhỏ lại cười nói:
"Diệu Diệu không có chuyện gì."
Nàng thực sự không thức giận, cũng không cảm thấy oan ức.
Đôi mắt to long lanh nước của Giang Diệu, xác thực không có oan ức mà rơi nước mắt. Chỉ là nàng tuổi còn nhỏ, lại nhỏ bé mềm mại, nếu mà yên lặng không nói lời nào, thêm vào vừa nãy lại bị Vệ Bảo Linh phát hỏa, người bên ngoài tự nhiên cảm thấy tiểu cô nương này bị bắt nạt đến thảm.
Nhưng nào ai ngờ tới, Giang Diệu một chút đều cũng không để ở trong lòng. Hơn nữa, có thể khiến Vệ Bảo Linh tức giận, trong lòng nàng còn rất vui vẻ đấy.
Hoắc Tuyền thấy Giang Diệu quả thực không oan ức, sang sảng cười cười nói:
"Muội quả thực là người rộng lượng." Nàng xoa bóp mặt Giang Diệu mặt, nói:
"Thôi, tỷ cũng chơi mệt rồi, hay là chúng ta đi thưởng hoa thôi."
Hoắc Tuyền dẫn Giang Diệu tiếp tục ngắm hoa, Trần Ngưng Chỉ hướng về Trần Ngưng Kiều nói:
"Thất tỷ tỷ, chúng ta cũng đi thôi."
Trần Ngưng Kiều có chút mất tập trung, nói:
"Cửu muội muội đi trước cùng Hoắc tiểu thư và Giang tiểu thư đi, tỷ ở chỗ này ngồi một lúc nữa."
Trần Ngưng Chỉ cũng không phát hiện ra điều gì lạ, cười gật đầu:
"Vậy thì được, muội đi cùng mọi người thưởng hoa một chút."
Trần Ngưng Kiều nhìn nhóm tiểu cô nương đều đã đi xa, rồi sau đó mới nới với nha hoàn Chu Thúy phía sau:
"Cùng ta đi đến Vĩnh Thọ cung thăm dì một chút."Chu Thúy thấp giọng nói vâng, rồi theo Trần Ngưng Kiều đi ra khỏi Ngọc Minh cung.
Đi được một đoạn đường, Trần Ngưng Kiều đột nhiên "Ôi chao" một tiếng, hướng về phía Chu Thúy nói:
"Khăn tay của ta quên ở trên bàn, ngươi giúp ta đi lấy lại đây."
Chu Thúy không nghĩ nhiều, vội vàng quay lại đi lấy khăn.
Khoé miệng Trần Ngưng Kiều giương lên, bước chân nhanh chóng đi về phía Ngự Hoa Viên.
Đi tới hồ sen của Ngự Hoa Viên, Trần Ngưng Kiều thấy ở trong lương đình bên cạnh hồ có một nam nhân cao to hiên ngang như trúc, hắn mặc một thân cẩm bào màu xanh sẫm, dung mạo tuấn mỹ vô song. Chỉ cần nhìn như thế, tim Trần Ngưng Kiều liền không kiềm chế nổi mà đập "Thịch thịch thịch" như muốn nhảy ra ngoài.
Hai gò má của nàng ửng hồng, thấy bốn phía quả thực không có mấy thị vệ tuần tra, nàng bèn chậm rãi đi tới bên cạnh hồ sen.
Nước trong hồ sen nhìn sâu thăm thẳm, lộ ra từng luồng hàn khí khiếp người.
Trần Ngưng Kiều nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sợ sệt, nhưng nghĩ đến việc ngày hôm nay đã an bài, nàng liền cắn răng một cái, giả vờ như trượt chân rồi "Ào" một tiếng rơi vào trong hồ sen.
Trần Ngưng Kiều ở trong hồ không ngừng giãy giụa kêu cứu. Thân thể nàng chập trùng lên xuống, mà hồ nước này dày đặc hàn khí khiến thân thể Trần Ngưng Kiều bị đông cứng đến sắp mất cả cảm giác —— nàng biết bơi, nhưng mà nàng muốn nhịn xuống, chờ người kia tới cứu nàng.
Nơi này yên tĩnh nên động tĩnh của Trần Ngưng Kiều có vẻ đặc biệt lớn.
Lục Lưu tất nhiên cũng nhìn thấy. Đôi mắt đen nháy của hắn nhìn cô nương đang kêu cứu ở trong hồ.
Bỗng nhiên Lục Lưu nghĩ đến trước đây, hắn cũng từng thấy một tiểu Nữ Oa rơi xuống nước, người nàng đặc biệt nhỏ gầy, quá mức đáng thương, đáng thương đến nỗi khiến hắn động lòng trắc ẩn.
Hồi ấy hắn phá lệ có lòng tốt cứu người, bây giờ nghĩ đến, có thể chính là cả đời này của hắn đều không buông bỏ được vật nhỏ phiền toái này.
Chuyện như vậy, cả đời này chỉ một lần như vậy là đủ rồi.
Trần Ngưng Kiều ở trong nước khó có thể tin, hắn rõ ràng là nhìn thấy nàng, nhưng mà hắn đi rồi... Đi rồi.
Trần Ngưng Kiều tiến thoái lưỡng nan, không để ý đến rụt rè, vội vàng kêu cứu nói:
"Vương gia, cứu ta... cứu cứu ta..."
Có lẽ Tuyên Vương chưa thấy rõ nàng là ai, nếu như hắn biết được nàng là nữ nhi của Trần phủ và là cháu ngoại nữ của Trang Thái phi thì hắn nhất định sẽ cứu nàng.