Lục Lưu đã mở miệng thì việc tách hộ tự nhiên đã được quyết định.
Dù sao Lục Hành Chu cũng đã mười tám, chung quy cũng phải thành gia, nếu vẫn cứ ở lại Tuyên Vương phủ, vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Mạnh thị trở về, liền ở trước mặt Lục Thầm gào khóc một trận, cũng hiểu được chuyện này như ván đã đóng thuyền, nên cũng chỉ có thể lau nước mắt, chầm chậm thu dọn đồ đạc.
Lục Linh Lung không chịu, quyệt quyệt miệng lôi kéo ống tay áo phụ thân, nói:
"Cha, Tam thúc vẫn nể mặt mũi của cha, cha hãy đi nói cùng Tam thúc một chút, để chúng ta không phải chuyển đi, được không?"
Những năm qua, Lục Linh Lung được sống trong điều kiện rất tốt, phàm là những người thức thời thì đều sẽ vì nể mặt nàng là cháu gái ruột của Tuyên Vương mà cho nàng mấy phần mặt mũi. Hơn nữa, vì cả nhà bọn họ đều ở tại Tuyên Vương phủ, nên người ta cảm thấy Tuyên Vương đặc biệt quan tâm đến vị thứ huynh này.
Nếu hôm nay bọn họ chuyển ra ngoài, vậy sau này sẽ không còn được hưởng ánh hào quang của Tuyên Vương phủ nữa.
Lục Thầm sờ sờ đầu nữ nhi, nói:
"Linh Lung, mau chóng thu dọn đồ đạc đi. Chờ một lúc nữa đến toà nhà ở ngõ Thái An, con muốn ở viện nào thì phụ thân cho con tự chọn, được không nào?"
Lục Thầm dễ tính, đối với nữ nhi xưa nay luôn thương yêu, Lục Linh Lung bị dưỡng đến kiêu căng như vậy, cũng một phần là do Lục Thầm dung túng.
Miệng Lục Linh Lung mím mím, tâm trạng rất là bất mãn.
Ngõ Thái An thì Lục Linh Lung cũng đi qua vài lần, chỗ ấy quá nửa đều là toà nhà của các gia đình giàu có.
Toà nhà chỗ đó, trong tầm mắt kinh thành cũng được cho là thượng thừa, đáng tiếc cho dù có tốt đến mấy, thì cũng không thể khí thế bằng Tuyên Vương phủ này.
Lúc trước tiền Tuyên Vương khi còn tại thế, thích nhất là sửa sang, xây dựng những viện trong Tuyên Vương phủ. Tiền Tuyên Vương đã trùng tu lại Vương phủ một phen, mà diện tích của Tuyên Vương phủ này so với những Vương phủ bình thường thì phải hoành tráng hơn gấp hai lần.
Thế nên mỗi lần Lục Linh Lung nói tới Tuyên Vương phủ thì mặt mày rất là đắc ý, nghiễm nhiên đem nơi này coi là nhà cả đời của mình.
Lục Thầm lại ôn nhu nói: "Linh Lung, nghe lời."
Lục Linh Lung thở dài, đáp: "Được rồi..."
Rồi nàng lập tức trở về viện của mình, dọn dẹp một chút, dự định những thứ gì có thể mang được thì sẽ mang hết đi.
Sau khi thu thập thỏa đáng xong, Nhị gia Lục Dịch cùng thê nhi đi đến tiễn huynh trưởng.
Lục Dịch chống gậy, mặc một thân áo bào màu thạch anh, dáng vẻ nho nhã, khí chất cũng gần giống như Lục Thầm.
Đứng bên cạnh là Điền thị cùng Lục Bồng Bồng và Bình Ca.
Lúc trước vị Lục nhị gia Lục Dịch này luôn ở bên ngoài du sơn ngoạn thuỷ, rất tiêu dao tự tại, nhưng đến khi nghe tin tức lão Vương phi chết bệnh, liền cấp tốc trở về, không ngờ trên đường đi lại không cẩn thận bị té từ trên lưng ngựa xuống, đùi phải bị gãy nát, từ đó trở đi hai chân không thể đi lại được bình thường như lúc trước.
Vì gia chủ của chi thứ hai bị hỏng chân, thê tử thì yếu đuối, nhi tử tuổi còn nhỏ lại thêm ngu dốt bẩm sinh, thế nên mới được tiếp tục ở lại Tuyên Vương phủ. Dù sao Lục Bồng Bồng cũng sắp đến tuổi làm mai, được ở lại Tuyên Vương phủ thì người bên ngoài sẽ đánh giá Lục Bồng Bồng cao hơn mấy phần.
Hai huynh đệ nói chuyện, Điền thị cũng đi qua nói lời tạm biệt cùng Mạnh thị, còn mấy tiểu hài tử thì tự nhiên ở một nơi.
Lục Linh Lung nhìn Lục Bồng Bồng mặc một thân váy màu bích lục, song bình kế chải lên chỉnh tề, ở phía hai bên cài trâm hoa sơn trà, trang điểm cùng trang phục chỉ hơi thay đổi là nhìn Lục Bồng Bồng đã rực rỡ hẳn lên.
Lục Linh Lung biết Lục Bồng Bồng và Giang Diệu qua lại thân thiết, bây giờ nhìn Lục Bồng Bồng như lột xác thành một người khác, khẳng định là được Giang Diệu giúp đỡ. Nên Lục Linh Lung cảm thấy lúc này Lục Bồng Bồng đến tiễn nàng cũng chỉ là muốn khoe khoang mà thôi.
Cũng đúng thôi, bọn họ thì có thể tiếp tục bấu víu ở Tuyên Vương phủ, không giống như nàng, chỉ có thể uất ức bị đuổi ra khỏi phủ.
Lục Linh Lung tuy rằng không ưa Lục Bồng Bồng, nhưng trong lòng nàng nghĩ đến chuyện sau này, liền giả vờ không nỡ rời xa, nắm lấy tay Lục Bồng Bồng nói:
"Nhị muội muội, ta biết trước đây ta thường bắt nạt muội, là do ta không tốt.
Nhưng chúng ta dù sao cũng là đường tỷ muội, lúc này ta rời đi, chúng ta chẳng biết lúc nào mới có thể gặp mặt, nếu sau này ta có thời gian rảnh rỗi, thì sẽ đến Tuyên Vương phủ tìm muội chơi đùa được không?"
Lục Bồng Bồng cũng không ngốc, loan thần cười cười nói:
"Cha nói với muội rồi, mọi người chỉ chuyển tới ngõ Thái An, muội cũng từng theo cha đi qua chỗ ấy rồi, nếu đường tỷ nhớ muội, thì chỉ việc gửi thư tới Vương phủ cho muội. Muội sẽ đến gặp đường tỷ, chứ làm sao có thể để đường tỷ qua thăm muội được, vậy không đúng đạo lý."
Mới có mấy ngày mà đã nhanh mồm nhanh miệng thế rồi. Hơn nữa... ai muốn cái đồ nhà quê này đến thăm nàng chứ! Nàng còn sợ mất mặt lắm đấy! Lục Linh Lung đáp lại qua loa, rồi nói còn có đồ chưa thu dọn xong, sau đó lập tức rời đi.
Bình Ca nghiêng đầu nhỏ, đôi mắt to đen lay láy nhìn về phía Lục Bồng Bồng, há miệng nói: "Ca ca..."
Ý tứ chính là muốn đến gặp Lục Hành Chu.
Lục Bồng Bồng biết ý tứ Bình Ca, nàng và Bình Ca tuy rằng sợ Mạnh thị, rồi lại hay bị Lục Linh Lung bắt nạt, nhưng lại rất yêu tích đường ca Lục Hành Chu này.
Đường ca tự nhiên là muốn gặp nàng và Bình Ca, hơn nữa nàng cũng có chuyện muốn nói với đường ca.
Lục Bồng Bồng dẫn Bình Ca vào gặp Lục Hành Chu. Vào lúc này Mạnh thị không ở đây, mà nha hoàn trong phòng Lục Hành Chu tính khí cũng tốt, họ biết vị Nhị tiểu thư này đối xử với hạ nhân rất được, chứ không giống Đại tiểu thư chuyên môn thích bắt nạt người làm niềm vui.
Giờ khắc này Lục Bồng Bồng muốn vào thăm đại công tử, bọn nha hoàn tự nhiên cũng để hai người đi vào.
Lục Hành Chu đang nằm ở trên giường nhỏ, sắc mặt so với hôm qua đã tốt hơn nhiều. Hắn thấy Lục Bồng Bồng và Bình Ca đến đây, liền ôn hoà cười cười với hai người bọn họ.
Bình Ca chỉ ngơ ngác đứng ở bên giường của Lục Hành Chu, đôi mắt đen lay láy chăm chú nhìn, tuỳ ý để Lục Hành Chu ôn nhu căn dặn, sau đó mới gật đầu, biểu thị mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ cùng tỷ tỷ.
Nói xong, Lục Hành Chu thấy cả hai người vẫn còn chưa đi, liền nhìn về phía đường muội xưa nay nhát gan, nở nụ cười ôn hoà hỏi:
"Còn có chuyện gì nữa sao?"
Lục Bồng Bồng do dự một chút, mới ngẩng đầu nhìn Lục Hành Chu, gật gật đầu. Đúng là nàng có việc muốn nói cùng đường ca.
Lục Bồng Bồng cẩn thận từng li từng tí một hỏi:
"Đường ca, có phải là ca ghét Tam thẩm thẩm không?"
Hả?
Lục Hành Chu nhíu mày một trận, thấy vẻ mặt đường muội chăm chú, biết được trong ngày thường đường muội cùng Giang Diệu quan hệ khá tốt, mà đường muội lại là người thiện tâm, sợ là sẽ bị Giang Diệu mê hoặc. Chỉ là hiện tại hắn không thể nói Giang Diệu là người xấu được, chỉ mong Giang Diệu còn chút thiện tâm, sau khi hắn rời khỏi Tuyên Vương phủ thì có thể đối tốt với tỷ đệ bọn họ một chút.
Lục Hành Chu chỉ lạnh nhạt nói:
"Bồng Bồng nghĩ nhiều rồi, ta không có."
Lục Bồng Bồng đã không còn nhát gan như ngày xưa, nàng nhíu mày nói:
"Không phải, muội không có nghĩ nhiều, là Đường ca chán ghét Tam thẩm thẩm. Bình ca đã đem chuyện ngày ấy nói cho muội biết rồi, ngày ấy là... là đường tỷ lấy bánh ngọt của Bình Ca và Bình Ca đuổi theo nên mới bị ngã. Tam thẩm thẩm lần đầu tiên nhìn thấy Bình Ca cũng không hề chê đệ ấy ngu dốt vì Bình Ca gọi sai tên, Đại bá mẫu còn đứng đó cười đệ ấy, vậy mà Tam thẩm thẩm lại kiên trì dạy Bình ca đọc đúng tên. Lần trước muội cùng đường tỷ đánh nhau, cũng bởi vì đường tỷ muốn lấy trâm hoa mà Tam thẩm thẩm tặng muội, sau đó cũng là Tam thẩm thẩm tách hai người bọn muội ra... lúc ấy xác thực Tam thẩm thẩm có thiên vị muội, nhưng mà... nhưng mà đường tỷ là muốn cướp đồ của muội..."
Lục Bồng Bồng càng nói càng kích động, trong mắt mang theo nước mắt, nói tiếp:
"... Muội biết đường ca có khả năng không tin muội, nhưng đây là sự thật, vì muội đã đáp ứng Tam thẩm thẩm sau này sẽ không nhát gan sợ phiền phức nữa. Muội cũng yêu thích đường ca, đường ca và Tam thẩm thẩm đều là người tốt, muội không muốn đường ca hiểu lầm Tam thẩm thẩm..."
Hai mắt tiểu cô nương đẫm lệ, càng nói càng oan ức. Dù sao đây cũng là hai người mà nàng quý trọng.
Lục Hành Chu nhất thời ngây người, cũng không biết nên phản ứng ra sao. Hắn đương nhiên rõ ràng tính tình đường muội, muội ấy là người ngoan ngoãn thật thà, và hắn cũng hiểu rõ tính khí của muội muội hắn, nên giữa hai người này thì hắn tất nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng đường muội.
Bình Ca cực hiếm khi thấy tỷ tỷ khóc, giờ khắc này hắn ngơ ngác nhìn tỷ tỷ, thấy tỷ tỷ khóc, hắn vội vàng lôi kéo tay tỷ tỷ để tỷ tỷ khom người xuống, sau đó hắn giơ cánh tay bụ bẫm lên giúp tỷ tỷ lau nước mắt.
Nhìn tỷ tỷ vẫn còn đang khóc, Bình Ca mím mím môi, không nhịn được mà cũng nức nở lên.
Lục Bồng Bồng ôm đệ đệ, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn để động viên, rồi cũng không nói gì thêm.
Lục Hành Chu nhìn hai tỷ đệ này, mới hồi thần nói với Lục Bồng Bồng:
"... ta biết rồi."
Chờ tỷ đệ hai người dắt tay nhau ra ngoài, hai tay Lục Hành Chu mới nắm chặt đệm giường.
Là hắn tồn tại cái nhìn phiến diện với nàng, cho nên mới cảm thấy nàng tính tình độc ác, nhưng mà... nếu hắn hiểu lầm nàng, vì sao nàng không nói cho hắn biết?
Mà không nói cũng đúng thôi, nàng hiện giờ là Tam thẩm thẩm của hắn, dựa vào cái gì mà phải giải thích với người không rõ thị phi như hắn chứ?
Tâm trạng Lục Hành Chu chua xót. Hắn là người nếu phạm sai lầm thì sẽ sửa đổi, bây giờ nghe đường muội nói xong, hắn đúng là thiếu nợ nàng một lời xin lỗi. Nhưng vào lúc này, hắn có chút khó có thể mở miệng.
(๑>◡<๑)
Giang Diệu bưng chén trà tiến vào thư phòng của Lục Lưu, thấy hắn lẳng lặng đứng bên cửa sổ, nàng liền đem chén trà đặt ở trên bàn, đi tới đứng bên cạnh hắn. Nàng nghiêng đầu, nhìn tiểu châu chấu mới được bện xong ở trong tay hắn, hỏi:
"Chàng không đi tiễn bọn họ sao?"
Kiểu người như Mạnh thị, nàng đương nhiên không thích, nhưng nàng biết Lục Lưu và đại ca Lục Thầm có quan hệ không tệ.
Nàng vừa hỏi xong, đã thấy Lục Lưu quay người sang, đem tiểu châu chấu nhét vào trong tay nàng, rồi vuốt ve tay nàng, nói:
"Không cần."
Giang Diệu "Ồ" một tiếng, lại nghĩ tới mấy lời lúc trước Mạnh thị còn chưa nói xong, tâm trạng tồn tại nghi hoặc, trực tiếp hỏi:
"Đại tẩu có nói đại bá đã từng cứu chàng một mạng, chàng có thể nói với thiếp biết trước đây xảy ra chuyện gì không?
Giang Diệu lặng lẽ đánh giá vẻ mặt Lục Lưu, nàng là người rất giỏi nhìn mặt đoán ý, lập tức nói bổ sung:
"Nếu không tiện, thì chàng không nói cũng được."
Lời tuy như vậy, nhưng trong lòng nàng hi vọng hắn không dối gạt nàng chuyện gì.
Lục Lưu làm sao lại không biết kế vặt ấy của tiểu thê tử, hắn đáp:
"Lúc ta năm tuổi, không cẩn thận bị lạc ở trong núi, là đại ca tìm được ta."
Một câu nói thành thật lại hời hợt này giống như đây chỉ là chuyện cực nhỏ. Nhưng hắn không giải thích vì sao một tiểu hài tử năm tuổi lại có thể lạc ở trong núi?? Hơn nữa hắn sinh ra đã có thân phận Thế tử của Tuyên Vương phủ, bên người luôn có hạ nhân đi theo, nếu để Lục Thầm đi tìm hắn trở về, chứng tỏ lúc ấy hắn đơn độc một mình ở trong núi sâu.
Tâm Giang Diệu nhất thời run rẩy. Nàng nghĩ tới ngày săn bắn ở Tây Sơn, bên cạnh nàng còn có người mà nàng vẫn còn thấy sợ hãi, vậy mà Lục Lưu năm tuổi lại cô độc một mình...
Giang Diệu cũng không tiếp tục đào sâu vấn đề, nàng ôm lấy eo Lục Lưu, lập tức nói:
"Thì ra là như vậy. Vậy thiếp xác thực nên cảm ơn đại bá. Nếu chàng không đi, vậy thiếp giúp chàng tiễn bọn họ, có được không?"
Lục Lưu mỉm cười gật đầu.
Giang Diệu đi ra ngoài tiễn toàn gia Lục Thầm.
Lục Thầm đúng là người ôn hòa vô cùng, cực kỳ dễ dàng ở chung, nhưng Mạnh thị lại là một bụng tử khí, nơi nào chịu cho Giang Diệu sắc mặt tốt. Chỉ có Lục Linh Lung là luôn miệng gọi "Tam thẩm thẩm" đến là ngọt, còn nói ngày sau thường thường muốn đi qua thăm Giang Diệu.
Vì đang ở trước mặt Lục Thầm nên Giang Diệu tự nhiên không biểu hiện ra không muốn, nàng chỉ có thể gật đầu qua loa nói được.
Lục Thầm biết Tam đệ muội tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại được Tam đê rất yêu thích. Như vậy cũng tốt, bên người có người thân thiết thì tính tình cũng sẽ ôn hoà hơn. Lục Thầm nói:
"Trong ngày thường Tam đệ làm việc quá mức vất vả, đệ ấy ỷ vào tuổi mình còn trẻ nên thường thường không quan tâm ngày hay đêm, mong rằng đệ muội có thể căn dặn chăm sóc hắn, để hắn chú ý đến thân thể"
Giang Diệu là người thị phi rõ ràng, hiện nay đối mặt với đại bá Lục Thầm kiêm ân nhân của phu quân, nàng tự nhiên biết nghe lời phải. Đều nói trưởng tẩu như mẹ, bây giờ nhìn vị đại bá này, nàng liền có cảm giác trưởng huynh như cha.
Lúc trước nàng còn tưởng rằng ở Tuyên Vương phủ chỉ có duy nhất lão Vương phi chân tâm thương yêu Lục Lưu, thì ra còn có vị thứ huynh này cũng thực lòng quan tâm đến hắn.
Giang Diệu nói:
"Đại bá yên tâm, ta hiểu rồi."
Nàng đương nhiên sẽ chăm sóc thật tốt Lục Lưu, sẽ đem hắn nuôi đến béo trắng. Trước đây không ai quan tâm hắn, không sao cả, sau này đã có nàng ở bên cạnh hắn, nàng sẽ đối xử tốt với hắn gấp bội.
Giang Diệu cùng Lục Thầm nói chuyện xong, nàng liền xoay người trở về Ngọc Bàn viện, vừa vặn thấy Lục Hành Chu được hạ nhân nâng ra ngoài.
"Tam thẩm thẩm, ta..." Lục Hành Chu sững sờ nhìn Giang Diệu, mấp máy môi, cũng không biết phải nói gì.
Giang Diệu đâu có sức mà nghe cái người không rõ thị phi như Lục Hành Chu nói chuyện? Lúc này nàng chỉ qua loa gật đầu, rồi trực tiếp rời đi.
Lục Hành Chu nhất thời ngây người ở nơi đó, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đi xa, hắn sắp muốn nói ra hai chữ "Xin lỗi" thì cũng chỉ có thể một lần nữa nuốt vào trong bụng.
Toàn gia Lục Thầm rời đi, Tuyên Vương phủ càng ngày càng yên tĩnh. Giang Diệu cảm thấy trong phủ quá ít người cũng không tốt, dù sao thời điểm ở Trấn Quốc Công phủ, trên dưới trong phủ tuy rằng chỉ có ba phòng nhưng lại có mười nhi tử yêu thích ầm ĩ, cùng một tiểu nữ oa hoạt bát là nàng, mẫu thân Kiều Thị còn trêu đùa nói: Trấn Quốc Công phủ nuôi mười tiểu nam hài như thế, không khác gì nuôi một đám khỉ con, suốt ngày thích nhảy nhót tưng bừng.
Lúc này Hà ma ma lại nói: "Vương phi sớm sinh cho Vương gia mấy hài tử, vậy Tuyên Vương phủ chúng ta không phải là náo nhiệt sao?"
Hài tử.
Động tác Giang Diệu bóc quả vải dừng lại, nghe xong lời này, gò má nàng liền đỏ phừng phừng. Mà nói thật sự thì nàng rất muốn sinh hài tử.
Có một tiểu oa nhi dáng dấp giống Lục Lưu là tốt nhất, có điều tính tình thì không thể lạnh lùng giống hắn.
Nhưng nàng có nghe được từ trong miệng ma ma nói, trước lúc năm tuổi thì Lục Lưu là một tiểu hài tử hoạt bát đáng yêu rất khiến người yêu thích.