Giang Diệu một lần nữa từ cửa sau trở lại Trấn Quốc Công phủ, vốn là đang lo lắng đề phòng có người nhìn thấy, bỗng nhiên thấy phía sau cây nhảy ra một người, nhất thời làm nàng sợ đến nỗi lùi lại mấy bước. Chờ thấy rõ người tới, Giang Diệu mới tiến lên nắm mặt người này, cáu giận nói:
"Tẩu còn đi hù doạ người?? Chờ một lúc nữa muội đi nói với Nhị ca, bảo hắn phải quản thê tử của hắn chặt một chút."
Tính Tiết Kim Nguyệt nghịch ngợm, mà nàng không phải là con dâu trưởng nên yêu cầu của Kiều Thị đối với nàng cũng thấp hơn. Hơn nữa Kiều Thị thấy hai nhi tử này sau khi kết hôn thì con thứ hai mỗi ngày đều có ý cười nhiều hơn. Một tức phụ đáng yêu hoạt bát như thế ở bên người nhi tử, tính tình hai người vừa vặn bổ sung cho nhau, cũng coi như là một chuyện kì diệu.
Có điều Tiết Kim Nguyệt vừa nghe Giang Diệu muốn mách Giang Thừa Hứa, nàng lập tức cầu xin tha thứ:
"Diệu Diệu tốt, muội đừng..."
Nghĩ vừa nãy ở trong thư phòng cùng hồ đồ với hắn, vào lúc này Tiết Kim Nguyệt vẫn còn cảm thấy trên mặt bỏng rát đây.
Giang Diệu bĩu môi, đi về phía sân viện của mình, nghĩ đến chuyện của Nhị ca cùng Nhị tẩu, liền tùy ý hỏi:
"Tẩu dỗ được Nhị ca rồi?"
Tiết Kim Nguyệt đắc ý ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp, nháy nháy mắt nói:
"Nhị biểu ca dễ dụ nhất."
Nàng đương nhiên sẽ không nói cho Diệu Diệu biết, chính mình ở trong thư phòng có bao nhiêu bị tội, lăn qua lộn lại, toàn thân đều bị hắn gặm khắp nơi, hơn nữa Nhị biểu ca còn lấy bút ở nơi đó của nàng vẽ lên... Tiết Kim Nguyệt lắc đầu một cái, không suy nghĩ thêm nữa, chỉ hiếu kỳ hỏi Giang Diệu:
"Còn muội? Sự tình giải quyết được rồi?"
Tiết Kim Nguyệt tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng biết, hôm nay Giang Diệu lén lút chạy ra ngoài, khẳng định là đi tìm Tuyên Vương. Tuyên Vương này nhìn rất đáng sợ, nhưng trước đây nàng cũng thấy Nhị biểu ca rất đáng sợ, bây giờ thân cận thì nàng cũng hiểu được kỳ thực trước đây đều là do mình tự hù dọa mình mà thôi. Giang Diệu so với nàng thông minh hơn, khẳng định sẽ càng dỗ người rất tốt nha.
Giang Diệu cũng không giấu Tiết Kim Nguyệt, ngoại trừ chuyện hai người thân mật không nói ra, còn những chuyện khác thì đều kể ra hết.
Sau khi nghe xong, Nhị tẩu của nàng mới kinh ngạc thốt lên:
"Trời ạ, vậy là tẩu mới gả vào phủ chưa được bao lâu thì muội liền muốn xuất giá sao??"
Giọng điệu này quả thực muốn khóc lên, nàng gắt gao nắm lấy tay Giang Diệu nói:
"Đại tẩu mặc dù tốt, nhưng mỗi lần tẩu cùng đại tẩu tán gẫu đều không có chủ đề gì để nói, tẩu tự cảm thấy mình ở trước mặt đại tẩu có chút tự ti, sau này Tam đệ muội vào cửa, tam đệ muội cũng là người đoan trang, dịu dàng, ta liền hy vọng muội. . muội. ."
Nhưng Tiết Kim Nguyệt cũng rõ ràng, tóm lại Giang Diệu vẫn phải lập gia đình.
Giang Diệu nói:
"Không phải còn có hai tháng nữa sao? Hơn nữa ——"
Nàng nháy mắt một cái, nhìn nhìn cái bụng của Nhị tẩu, nói:
"Nếu tẩu quá nhàn rỗi, vậy thì nhanh chóng cùng Nhị ca sinh một tiểu oa nhi, không quan trọng là nam oa hay nữ oa, chỉ cần có hài tử là mỗi ngày tẩu đều không thể nhàn rỗi."
Tiết Kim Nguyệt cắn môi không lên tiếng.
Nhìn bộ dáng giống như sinh ly tử biệt này, Giang Diệu cũng cảm thấy buồn cười, nhưng nàng nghĩ đến lúc sau khi xuất giá thì không thể thường xuyên trở về nhà, nhất thời cũng có chút thương cảm.
Cha mẹ nàng làm sao nghĩ tới nàng sẽ xuất giá sớm như vậy chứ?
Cho dù nhìn Lục Lưu có chút lớn tuổi rồi, dự định thành thân sớm nhất cũng phải là vào cuối năm nay.
Giang Diệu dặn dò:
"Chuyện này muội chỉ nói với một mình tẩu, trước tiên tẩu đừng nói cho người khác biết, Nhị ca muội cũng không được."
Tiết Kim Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, biểu thị mình đã biết.
Chỉ là sau khi Tiết Kim Nguyệt trở về đến Chuế Cảnh viện, vì không nỡ xa tỷ muội tốt kiêm tiểu cô tử này mà nàng liền một mình ngồi đờ người ở bên cạnh cửa sổ.
Lúc Giang Thừa Hứa đi vào, liền nhìn thấy thê tử xưa nay hoạt bát lại yên tĩnh ngồi một chỗ, hắn cho rằng có ai trêu đến nàng không vui, hắn vội vàng đi tới, ngồi ở bên cạnh, đem nàng ôm vào lòng, cúi đầu hỏi:
"Làm sao?"
Cùng lúc này, nha hoàn Quyển Bích đang tiếp nhận canh sơn trà từ Bảo Cân, nàng hiểu được Nhị Thiếu nãi nãi thích ăn, giống hệt con mèo nhỏ ham ăn, nàng cười cười liền mang vào. Vậy mà mới vừa tới cửa, qua khe cửa nàng nhìn thấy bên trong Nhị công tử đang thân mật ôm Nhị Thiếu nãi nãi.
Quyển Bích ở bên người Giang Thừa Hứa hầu hạ ròng rã ba năm có thừa, nàng rõ ràng tính tình Nhị công tử, trong ngày thường chỉ đối với muội muội bảo bối của hắn thì mới lộ ra nụ cười, còn người bên ngoài ngay cả một ánh mắt ôn hoà cũng keo kiệt. Nhưng từ lúc Nhị Thiếu nãi nãi vào cửa, Nhị công tử liền trở nên yêu thích cười hơn.
Quyển Bích liếc mắt nhìn, liền thức thời giơ tay đóng chặt cửa lại, mỉm cười lui ra, không đi quấy rối đôi tình nhân đang ân ái.
Bên trong Tiết Kim Nguyệt trầm mặc một lúc, tay nhỏ nắm góc áo, tự nhiên khó nói chuyện của Diệu Diệu. Dù sao nàng đã đáp ứng không nói rồi. Nhưng nàng biết Nhị biểu ca thông tuệ tuyệt đỉnh, nàng nếu nói dối thì hắn nhất định có thể giáo huấn nàng.
Tâm trạng Tiết Kim Nguyệt khó khăn, chỉ cảm giác mình vì sao lại đần như vậy, nếu như nàng cũng có cái đầu thông minh như Diệu Diệu, thì làm sao nàng sẽ bị Nhị biểu ca ức hiếp khắp nơi như thế chứ?
Hơn nữa thời điểm ức hiếp nàng, nàng còn đối với Nhị biểu ca tỏ ra tán thành, đến lúc nàng hiểu ra thì cũng quá muộn rồi.
Giang Thừa Hứa thấy nàng không chịu nói, tâm trạng có chút không vui. Bọn họ là phu thê, còn có lời gì khó nói? Giang Thừa Hứa lặng im không nói, chờ bản thân nàng tự đào hầm, đã thấy lúc này thê tử ngước mắt lên, sắc mặt ngượng ngùng nói:
"Thiếp mới vừa đi thăm Đại tẩu. Đại tẩu mang thai, mỗi ngày nương đều tỉ mỉ chuẩn bị cho đại tẩu đồ ăn ngon, Nhị biểu ca... Chúng ta cũng sinh hài tử, có được hay không?"
Giang Thừa Hứa không phải trưởng tử, nên chuyện con dòng dõi không có áp lực giống Đại ca, mà thê tử của hắn tính tình đơn thuần, so với muội muội của hắn, nàng còn lớn hơn hai tuổi mà nàng càng giống hài tử hơn muội muội, làm sao có thể làm mẫu thân chăm sóc người? Chẳng lẽ hắn đang nuôi hai đứa trẻ một lớn, một nhỏ sao???
Chỉ là hiện nay nghe nàng mong muốn có hài tử, Giang Thừa Hứa liền cảm giác mình nên nỗ lực để thê tử toại nguyện, dĩ nhiên hắn nghĩ liền làm luôn, ngay lập tức ôm thê tử đi vào phòng ngủ.
Tiết Kim Nguyệt đem mặt chôn ở trong lồng ngực phu quân nhà mình, nàng hiểu được một lúc nữa sẽ là một phen dằn vặt, nàng chỉ biết mắng chính mình quá đần, ngoại trừ chuyện này thì nàng không thể nghĩ ra biện pháp gì khác.
Tiết Kim Nguyệt bị Giang Thừa Hứa ôm lên giường, nhưng nàng chỉ nằm úp sấp trên giường không cởi quần áo, ngược lại sắc mặt ưu sầu thở dài một hơi. Người bên trong đã cởi quần áo xong, chờ đến mức thiếu kiên nhẫn, hắn mới vươn tay trực tiếp ôm nàng tiến vào trong lột sạch...
(๑>◡<๑)(๑>◡<๑)
Ngày hôm sau quả thực Lục Lưu tới cửa.
Mới đầu Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị còn nghĩ con rể tương lai khách khí đến chơi, nhưng sau khi vừa nghe nguyên nhân lần này hắn đến phủ, sắc mặt nhất thời liền chìm xuống.
Kiều Thị nhìn khuôn mặt âm u của phu quân nhà mình một chút, nàng cũng cảm thấy hôn kỳ này quá sớm, liền nói:
"Chuyện này... Có phải hay không quá nhanh."
Lục Lưu rõ ràng tâm tình làm cha mẹ, chỉ thoáng tiết lộ sắp tới hắn có thể sẽ rời khỏi kinh thành, Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị lúc này mới một lần nữa suy nghĩ một phen.
Giang Chính Mậu cũng rõ ràng quan hệ của Lục Lưu cùng Cảnh Huệ đế, hiện nay Lục Lưu có thể chủ động uỷ quyền, không khỏi làm hắn đối với Lục Lưu nhiều hơn mấy phần tán thưởng. Quyền khuynh triều chính cũng không phải là chuyện tốt, đây cũng là một nguyên nhân mà trước đây hắn không muốn gả nữ nhi cho Lục Lưu.
Bây giờ nữ nhi gả cho Lục Lưu, có thể an an ổn ổn sinh sống, cho dù đi chỗ khác, rời xa triều đình phân tranh, tháng ngày trải qua kham khổ một chút thì cũng không có gì đáng ngại.
Có điều Giang Chính Mậu đương nhiên rõ ràng, nữ nhi theo Lục Lưu chắc chắn sẽ không phải chịu khổ.
Kiều Thị lại là không nỡ, nàng cũng nghĩ đến con rể tương lai đã hai mươi hai, việc hôn nhân cũng không thể giữ lại lâu, cuối năm nay nàng liền đem nữ nhi gả đi.
Nhưng dù thế nào thì nàng cũng không nghĩ đến tháng năm là nữ nhi liền xuất giá.
Mà nàng chỉ là phụ nhân, ngoại trừ không muốn thì cũng chỉ ngồi ở một bên nghe phu quân quyết định.
Giang Chính Mậu đã tiếp nhận người con rể này rồi, hiện nay kết hôn sớm là có nguyên nhân, hắn một phen suy tính, tự nhiên gật đầu.
Lục Lưu đứng dậy, hướng về Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị chắp tay, nói:
"Bá phụ, bá mẫu yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Diệu Diệu."
Giang Chính Mậu cùng Lục Lưu ở tiền thính nói chuyện tiếp, Kiều Thị đi ra ngoài, lấy khăn ra lau lau nước mắt rồi đi Cẩm Tú viện đem tin tức này nói cho nữ nhi.
Tại Cẩm Tú viện.
Giang Diệu đang tưới nước cho mấy khóm hoa, hươu con Trường Phúc chạy tới, chạy lui quanh người Giang Diệu. Một người, một hươu chơi đến là vui vẻ.
Đi ở trên hành lang, bước chân Kiều Thị dừng lại một chút, lẳng lặng ngắm nhìn nữ nhi, sau đó mới đi qua.
Âm thanh Giang Diệu giòn giòn hô một tiếng "Nương", sau đó đem bình nước đưa cho Bảo Cân. Nàng thấy mẫu thân vẻ mặt nghiêm nghị, lại biết Lục Lưu đã đến nhà, nghĩ đến Lục Lưu đã nói rõ chuyện kết hôn.
Quả nhiên, nàng còn chưa có hỏi, liền nghe mẫu thân nàng đã mở miệng:
"... Hôm nay Tuyên Vương lại đây. Diệu Diệu, việc hôn nhân của con cùng Tuyên Vương định vào ngày mùng 1 tháng 5."
Nàng vốn là muốn gật đầu, nhưng vào lúc này nàng cũng không muốn gạt mẫu thân, liền nói:
"Nương, Diệu Diệu đã biết chuyện này rồi."
Kiều Thị ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, nghĩ đến lần này Tuyên Vương đến đây, tất nhiên là đã sớm thông báo cho nữ nhi. Con rể tôn trọng ý kiến nữ nhi như vậy, Kiều Thị còn gì để mà bất bất mãn đây?
Nàng nắm tay nữ nhi nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy lần, nhìn khuôn mặt nhỏ trước mặt nàng vẫn còn non nớt, mỉm cười nói:
"Những chuyện nương có thể dạy con thì nương đều đã dạy, ngày sau trên con đường con chọn, chính con phải tự mình bước tiếp rồi."
Vốn Giang Diệu đã chuẩn bị kỹ càng, hiện nay vừa nghe lời này của mẫu thân, nhất thời liền đỏ cả vành mắt.