Ngọc Minh cung.
Nha hoàn Chu Thuý sau khi đi lấy khăn tay trở lại liền không thấy bóng dáng tiểu thư nhà mình đâu, nàng lo lắng vội vã chạy về hướng ba người Hoắc Tuyền nói:
"Không thấy tiểu thư nhà nô tỳ..."
Nàng đem đầu đuôi sự tình nói lại một lần, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở:
"Nô tỳ cầm khăn tay quay trở lại, tiểu thư đã không còn ở chỗ cũ. ."
Trần Ngưng Chỉ lập tức lo lắng đến cuống lên, còn Hoắc Tuyền lại bình tĩnh, nhanh chóng dặn dò người đi tìm, sau đó quay về Trần Ngưng Chỉ và Giang Diệu nói:
"Chúng ta cũng phân chia nhau ra cùng đi tìm một chút, có điều phải nhớ kỹ không nên tách ra khỏi nha hoàn bên người"
Nếu đi tìm một người mà lại làm mất thêm một người, vậy thì càng phiền phức.
Giang Diệu gật đầu, không nói hai lời liền dẫn Bảo Cân cùng Bảo Lục đi ra ngoài tìm người.
Trên đường, Bảo Cân lo lắng nói:
"Hoàng cung này lớn như vậy, làm sao tìm được người đây? Hơn nữa Trần Thất tiểu thư cũng không giống người sẽ chạy đi lung tung nha."
Giang Diệu đã tới hoàng cung vài lần, thêm vào kí ức của đời trước nên nàng tương đối nhớ đường, cũng không có đi lung tung để tìm.
Nàng dọc theo hành lang của Ngọc Minh cung, một đường đi ra Ngự Hoa Viên tìm một lúc. Giang Diệu bước chân gấp gáp, đi lại nhanh, ở trên đường mòn của Ngự Hoa Viên đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một người, đợi đến thời điểm nàng phản ứng lại thì cả người cũng đã va vào một bức tường thịt cứng rắn.
Giang Diệu xoa xoa chóp mũi bị đau vì đụng phải, nàng nước mắt rưng rưng nhìn nam nhân trước mặt, kinh ngạc nói:
"Vương, Vương gia?"
Lục Lưu cũng có chút bất ngờ, hắn thấy chóp mũi của tiểu cô nương đều bị hắn va đỏ cả lên, muốn vươn tay giúp nàng xoa xoa, thế nhưng nghĩ đến lần trước nàng đàng hoàng trịnh trọng nói mình đã là đại cô nương nên hắn cũng không có làm ra hành động gì, chỉ hỏi:
"Đang yên đang lành không đợi ở Ngọc Minh cung, như thế nào lại chạy đến nơi này rồi?"
Hắn dừng một chút, nghĩ tới điều gì, kiên trì hỏi:
"Tìm không được đường?"
Giang Diệu lắc đầu nói không phải, vừa định giải thích, liền nghe xa xa thoáng thấy tiếng Trần Ngưng Kiều kêu cứu.
Khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu nhất thời sa sầm lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lục Lưu, nói:
"Vương gia nhìn thấy Trần Thất tiểu thư?"
Lục Lưu một phát bắt được cánh tay của nàng, nói:
"Chúng ta qua bên kia nói chuyện."
Nàng ngửi thấy được trên người Lục Lưu có mùi rượu nhàn nhạt, Giang Diệu nhận ra có điều không tốt, muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Lục Lưu nhưng mà sức mạnh của hắn quá lớn, nàng căn bản không có cách nào tránh thoát.
Nghe thấy tiếng kêu cứu của Trần Ngưng Kiều càng ngày càng yếu, Giang Diệu vội vàng hướng về Bảo Cân và Bảo Lục ở phía sau nói:
"Hai người mau chóng tới nhìn Trần tiểu thư một cái."
Bảo Cân và Bảo Lục có chút khó khăn. Nếu mà bọn họ rời đi thì nơi này chỉ còn lại hai người là tiểu thư cùng Tuyên Vương.
Nhưng có thể thấy được thái độ kiên quyết của tiểu thư muốn bọn họ đi xem người, rồi bọn họ cũng biết Tuyên Vương cũng không phải là người sẽ thương tổn tiểu thư nhà các nàng, Bảo Cân và Bảo Lục sau khi do dự thì vội vàng chạy đi ngay.
Nhìn Bảo Cân cùng Bảo Lục đã đi, Giang Diệu vung lên khuôn mặt nhỏ nhắn ảo não nói:
"Vương gia thấy chết mà không cứu."
Lục Lưu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt này, lại nghĩ tới giấc mộng kiều diễm cùng nàng tối hôm qua, không nói hai lời, liền đem người kéo về phía sau bụi hoa.
Tuy cảm thấy Lục Lưu tâm địa sắt đá, nhưng Giang Diệu vẫn luôn tin tưởng hắn sẽ không tổn thương nàng, hiện nay nàng bị kéo đến phía sau bụi hoa, sống lưng của nàng chống đỡ ở trên cây khô, Giang Diệu không nhịn được nói:
"Vương gia —— "
"... Bản vương xác thực thấy chết mà không cứu. Chỉ là ngươi cũng biết, hôm nay Trần tiểu thư kia muốn dùng kế để Bản vương thú nàng làm vợ. Nếu hôm nay Bản vương xuống nước cứu người thì ngay sau đó người Trang Thái phi an bài sẽ xuất hiện và tận mắt thấy Bản vương cùng Trần tiểu thư kia có tiếp xúc thân thể."
Lục Lưu cũng không phải là loại người hay đi giải thích, mà giao tình của Giang Diệu cùng Trần Ngưng Kiều cũng không quá là hời hợt nên nghe lời này của Lục Lưu có chút hoang đường, nhưng nàng vẫn là theo bản năng tin tưởng Lục Lưu, hơn nữa trước đây Trần Ngưng Chỉ cũng đã nói với nàng là Trần Ngưng Kiều yêu thích Lục Lưu.
Giang Diệu tin tưởng hắn, chỉ là ngoài miệng không nhịn được nói:
"Nhưng mà, nhưng mà Vương gia nếu mà không cứu —— "
"... Yên tâm, người kia biết bơi."
Thật sự giãy giụa kêu cứu với cố tình diễn trò thì vẫn có sự khác nhau rất lớn.
Nghe Lục Lưu nói vậy khiến nàng đúng là có chút kinh ngạc về Trần Thất kia, hơn nữa nàng còn chưa biết rõ chuyện đã náo loạn với hắn nên khuôn mặt nhất thời hồng hồng, nhìn hắn cũng thấy không được tự nhiên.
Nhưng nàng là người biết sai liền sửa, thái độ thành khẩn nói:
"Ta không phải cố ý, Vương Gia đừng nóng giận có được không!"
Nàng biết mình có chút không phân biệt được thị phi, nhưng nếu đổi lại là người khác, gặp phải tình huống như này cũng rất khó không nghi ngờ hắn.
Nửa ngày vẫn chưa nghe thấy âm thanh của Lục Lưu, Giang Diệu sợ hãi ngước mắt lên nhìn hắn, thấy hắn mặt mày tươi sáng, nàng bèn vươn tay thăm giò kéo kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói:
"Vương gia sẽ không thật sự tức giận với Diệu Diệu chứ?"
Nội tâm của Thúc thúc cũng quá là hẹp hòi đi, lại tính toán với một tiểu nha đầu như nàng là thế nào đây?
Bởi vì lúng túng mà khuôn mặt phấn nộn của tiểu cô nương giống như mây hồng răng đầy trời, cực kì đẹp đẽ, Lục Lưu cúi đầu, đối diện với đôi mắt to sáng ngời của nàng, ánh mắt hắn chậm rãi di chuyển xuống dưới, rơi vào trên bờ môi mềm mại của nàng, ngửi được trên người nàng có vị ngọt nhàn nhạt, Lục Lưu chợt thấy một trận buồn bực, bèn không chút do dự cúi người hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn kia của nàng.
Giang Diệu hít sâu một hơi, mũi nàng liền tràn đầy hơi thở mát lạnh hoà quyện cùng hương rượu nồng nàn của nam nhân.
Nàng ngây ngốc dựa vào thân cây khô, nghe bên tai tiếng gió vù vù cùng với tiếng rì rào của lá cây, chờ đến khi trên cây có lá rụng xuống, rơi vào trên mặt của nàng, ngứa ngứa, lúc này Giang Diệu mới ý thức được mình nên làm những gì. Một tay của nàng đang bị hắn nắm, tránh thoát không ra, chỉ có thể dùng một tay khác đẩy lồng ngực hắn, đáng tiếc lồng ngực nam nhân rắn chắc, cứng đến lợi gại. Nàng dùng sức đẩy mấy lần, lại phát hiện đối phương đứng bất động như núi lớn.
Trần Ngưng Kiều rơi xuống nước dường như đã được cứu lên, bởi vì nàng nghe thấy được tiếng Bảo Cân và Bảo Lục đang sốt ruột gọi nàng.
Nha hoàn ở phía ngoài bụi hoa chính là đang lo lắng tìm nàng, mà nàng ở nơi này lại bị nam nhân đặt ở trên cây khô, tuỳ ý hôn môi... Cái cảm giác này, quá xấu hổ.
Giang Diệu theo bản năng muốn há mồm gọi hắn, nhưng mồm nàng vừa mới há ra thì lưỡi hắn đã thần tốc xâm nhập vào trong miệng nàng, dường như muốn hút cạn hơi thở của nàng.
Giang Diệu lại dùng sức vội vã đẩy mấy lần.
Lục Lưu lúc này mới dừng lại, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào mặt nàng.
Hắn thoáng cúi đầu, thấy khuôn mặt tiểu cô nương đỏ bừng giống như màu son, mới ý thức được việc mình làm xác thực không thoả đáng.
Lục Lưu cảm thấy chính mình hôm nay đã uống nhiều rồi.
Nhìn nàng ngẩng đầu, đôi mắt nước trong veo cứ như thế nhìn hắn, Lục Lưu theo bản năng vươn tay, nhẹ nhàng đem lòng bàn tay che đi đôi mắt của nàng, giọng khàn khàn nói:
"... nàng đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn Bản vương!!!"
Mặt Giang Diệu càng đỏ ửng. Rõ ràng là hắn mạo phạm nàng vậy mà còn có vẻ như là tại nàng vậy.
Chỉ là, nàng cũng không giống như mấy mấy tiểu cô nương bình thường sẽ oan ức rơi lệ hoặc là mạnh mẽ cho hắn một bạt tai.
Nàng trùng sinh sống lại một đời, có một số việc rất rõ ràng, nhưng đối với chuyện như vậy thì đây là lần đầu tiên nàng đụng phải, nhất thời không biết nên xử lý như thế nào.
Đời trước, coi như là nàng định thân cùng Lục Hành Chu, nàng cũng không có để hắn nắm tay qua, mà bây giờ...
Giang Diệu giơ tay, đem bàn tay đang che ở ánh mắt của nàng lấy ra.
Nàng cố gắng nỗ lực trấn định, nhưng chung quy là tiểu cô nương đối mặt với chuyện như vậy, nếu nói là một chút ngượng ngùng đều không có thì cũng là lừa người, chí ít Giang Diệu có thể cảm giác được gò má của chính mình rất nóng.
Nàng cắn cắn môi, ngữ khí bình tĩnh hỏi:
"Trường Phúc, cũng chính là hươu con kia, là Vương gia đưa?"
Không biết tại sao nàng đột nhiên hỏi đến chuyện này, đúng là khiến Lục Lưu xưa nay ngoài mặt không lộ ra sự vui mừng cũng có chút sửng sốt. Hắn ngơ ngác nhìn nàng, mở miệng nói:
"Là ta."
Giang Diệu cũng không có bao nhiêu kinh ngạc. Ngày ấy nàng cảm ơn Trưởng công chúa, Trưởng công chúa phản ứng có chút kỳ quái giống như không biết chuyện này, tuy rằng sau đó Trưởng công chúa qua loa nói cho xong chuyện mà nàng cũng không có hỏi nhiều, dù vậy trong lòng nàng vẫn nhớ rõ. Nàng tuổi còn nhỏ, nhìn ngoan ngoãn nhưng cũng không có nghĩa là nàng dễ dàng bị lừa gạt.
Giang Diệu gật đầu, giật giật cổ tay đang bị Lục Lưu nắm, chờ đối phương đem cổ tay nàng buông ra, nàng liền quấn quít lấy ngón tay, chớp chớp mi mắt, lại hỏi:
"Sự việc của Kỳ Trừng, cũng là Vương gia phái người làm?"
Lục Lưu gật đầu: "Là ta."
Giang Diệu dừng một chút, tiếp tục hỏi: "Vương gia biết, hôm nay ta sẽ tiến cung sao?"
Lục Lưu trầm thấp nở nụ cười, nói:
"Nàng là muốn hỏi, hôm nay Bản vương có phải hay không là vì nàng nên mới tiến cung?"
Tâm tư bị nhìn thấu, gò má Giang Diệu vốn đỏ ửng giờ lại nóng lên gấp ba lần.
Lục Lưu thấy nàng nghe xong lời hắn nói thì lỗ tai đỏ chót, ngay cả gáy ngọc trắng nõn giờ cũng đỏ bừng đến mức lợi hại, biết nàng chung quy là tuổi quá nhỏ, coi như nguỵ trang đến mức cực trấn định, vào lúc này cũng sẽ mắc cỡ không ra hình dạng gì.
Lục Lưu không có tiếp tục trêu ghẹo nàng, chăm chú trả lời: "... Bản vương biết."
Giang Diệu vâng một tiếng, trong lòng liền sáng rõ.
Nói tới mức này nếu nàng còn không rõ ý tứ của Lục Lưu thì nàng quả thật là quá ngu ngốc rồi —— hắn thật sự là để tâm đến nàng. Nàng nên làm như thế nào bi giờ?
Giang Diệu nhíu mày nghĩ, sau đó từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn lụa thêu hoa mẫu đơn ra lau miệng. Nàng bị hắn dùng sức hôn như vậy, khẳng định son môi cũng bị lem nhem rồi, một lúc nữa nếu gặp người khác thì nhất định sẽ bị nhìn ra đầu mối, còn không bằng lau sạch toàn bộ son đi.
Lục Lưu không nghĩ tới tiểu cô nương sẽ yên tĩnh như vậy, nhìn thấy cử chỉ của nàng hắn liền vươn tay đem khăn của nàng lấy đi, lại thấy nàng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, lúc này hắn mới cầm khăn giúp nàng lau sạch son. Chỉ là bờ môi nàng mềm mại căng mọng, cánh môi trái tim chúm chím, cho dù không thoa son cũng cực kì đẹp đẽ.
Hắn cẩn thận từng li từng tí một lau sạch sẽ, nhìn miệng nhỏ của nàng giống như anh đào, nói: "Được rồi..."
Âm thanh dừng lại một chút rồi lại nói:
"... Bản vương cho rằng, nàng sẽ khóc nháo."
Thời điểm hôn nàng, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, lúc hôn xong hắn đã nghĩ: Tiểu cô nương bị hắn khinh bạc, có lẽ là muốn khóc nhè, nhưng hắn đều không biết được nên làm gì để dỗ dành nàng. Mà không ngờ thần thái của nàng lại bình tĩnh như vậy.
Giang Diệu không có trả lời, sửa soạn xong liền xoay người muốn chạy. Nhưng Lục Lưu nhanh nhẹn vươn tay nắm lấy cổ tay nàng.
Giang Diệu quay đầu nhìn lại, không nhịn được nhíu mày, nói:
"Vương gia nếu đã hôn ta rồi, cho dù ta khóc nháo cũng không thể giải quyết được gì. Khi còn bé Vương gia từng cứu tính mạng của ta, ta ghi nhớ ở trong lòng, sở dĩ cũng tin tưởng Vương gia không phải loại người như vậy. Chuyện hôm nay, coi như là... Như là Vương gia nhất thời phạm vào chuyện hồ đồ. Vương gia đem tay ta buông lỏng ra được không."
Lục Lưu buông lỏng tay, thấy tiểu cô nương như con thỏ nhỏ nhanh chóng đào tẩu. Lòng bàn tay nhất thời trống rỗng, lúc này mới chậm rãi buông xuống. Trong lòng đồng thời cũng có chút bị hồ đồ rồi, đến tột cùng ai mới là người bị khinh bạc đây?
Giang Diệu nhấc theo làn váy chạy một đoạn đường, sau mới dừng lại, thở hồng hộc.
Nghĩ lại cử chỉ thân mật vừa rồi của Lục Lưu, Giang Diệu lại cảm thấy mặt mình như bị thiêu lên.
Lúc này, Bảo Cân và Bảo Lục đang đi tìm nàng cũng vừa mới đi tới đây. Hai người vội vã đi tới trước mặt Giang Diệu, hỏi:
"Tiểu thư đã đi chỗ nào vậy? Tiểu thư không có chuyện gì chứ?"
Giang Diệu nói: "Ta không có chuyện gì." Rồi nàng lại hỏi:
"Trần Thất tiểu thư có làm sao không?"
Tâm tư Bảo Lục đơn giản nên không suy nghĩ nhiều, nói:
"Trần Thất tiểu thư không cẩn thận rơi xuống nước, hiện đã được cứu lên rồi, hiện tại đang ở Thiên điện của Ngọc Minh cung để nghỉ ngơi, mấy người Trưởng công chúa tất cả đều ở đó."
Giang Diệu gật đầu, nói:
"Vậy ta đi nhìn một cái."
Mà ánh mắt Bảo Cân lại rơi vào trên môi không còn chút son nào của tiểu thư, không biết nghĩ tới điều gì, lông mày nàng nhất thời nhíu lên.
Thấy tiểu thư đi rồi, Bảo Lục ở bên cạnh đi qua nhắc nhở, lúc này Bảo Cân mới rảo bước đi theo.