Mấy ngày sau, quả thực như lời Lục Lưu nói là sẽ bồi tiếp nàng đi chung quanh một chút.
Giang Diệu tự nhiên là hài lòng và hai người cùng nhau đi một chuyến tới Trấn Quốc Công phủ.
Kiều Thị nhìn nữ nhi mới gả đi, tuy rằng nàng muốn ngày nào cũng nhìn thấy nữ nhi nhưng đã gả cho người ta rồi, nếu ngày nào cũng về nhà mẹ đẻ thì không tốt.
Chỉ là Kiều Thị thấy con rể đi cùng nữ nhi như vậy, cũng chỉ có thể lén lút nói với nữ nhi đừng ỷ lại được sủng mà kiêu, đỡ phải bị người khác nói lời không hay.
Giang Diệu đem chuyện này đổ hoàn toàn lên người Lục Lưu. Dù sao trong mắt Giang Diệu thì mẫu thân đối với Lục Lưu, quả thực còn tốt hơn so với nữ nhi là nàng.
Giang Diệu lại tiện đường hỏi mẫu thân về việc hôn nhân của Đường Anh.
Nói đến chuyện của Đường Anh, lông mày Kiều Thị cũng cau lên:
"Hài tử Tống gia kia, vốn là người cực xuất sắc, vậy mà bây giờ chân lại..."
Quả thực như nàng dự liệu, việc hôn nhân của Đường Anh và vị Tống tam công tử này không thành.
Kiều Thị lại nói tiếp:
"Đường phu nhân cũng nói với nương rồi, nếu trong kinh thành không tìm được người thích hợp thì sẽ dẫn nữ nhi về lại Dân Châu. Đường phu nhân cũng nhận ra là không cần thiết phải gả cho người có quyền thế, những ngày tháng sau này là bọn nhỏ tự mình trải qua, phu quân thật tâm thì mới biết đau lòng nương tử. Hơn nữa Đại tiểu thư của Đường phủ cũng thành thân ở Dân Châu, nếu Đường Anh ở Dân Châu tìm được một mối hôn sự tốt, tuy có xa cha mẹ một chút nhưng cũng coi như là có tỷ tỷ cùng tỷ phu trông nom."
Giang Diệu liền rõ ràng. Tuổi Đường Anh không nhỏ, nếu năm nay việc hôn nhân còn không có tin tức thì sang năm phỏng chừng sẽ tìm phu quân ở Dân Châu.
Như vậy cũng tốt, cô nương thẳng thắn hoạt bát như Đường Anh vẫn thích hợp với nơi thuần phác như Dân Châu hơn.
Hơn nữa, ngày sau nàng cùng Lục Lưu đi tới Dân Châu còn có thể tìm Đường Anh trò chuyện.
Nói xong chuyện Đường Anh, Kiều Thị lại nói:
"Con và con rể thành thân cũng sắp được hai tháng ..."
Vừa nghe lời mở màn này, Giang Diệu liền biết mẫu thân lại muốn nói gì, nàng đỏ mặt nói:
"Nương yên tâm, nữ nhi biết."
Giang Diệu rũ mắt, nắm ông tay ống:
"Chuyện như vậy không phải sốt ruột liền có thể thành, hơn nữa... Lục Lưu nói hắn không vội."
Đều sắp hai mươi ba, thân phận con rể như thế thì làm sao có chuyện không vội vã chuyện dòng dõi? Kiều Thị cho rằng con rể đau lòng nữ nhi, không muốn nữ nhi có quá nhiều áp lực. Thế nên Kiều Thị càng nhiều hơn mấy phần hảo cảm với người con rể này, đúng là chọn không sai mà.
Lúc ở trên xe ngựa trở về phủ, Lục Lưu đem tiểu thê tử ôm vào trong ngực, nói:
"Nếu dự tính không sai thì mấy ngày nay sẽ có thánh chỉ hạ xuống."
Giang Diệu rõ ràng, trong lòng tất nhiên không muốn, tuy nhiên nàng hiểu được đạo lý "Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó." Nàng đáp:
"Được, thiếp sẽ chuẩn bị dần dần."
Nàng lại nói: "Chàng thật sự... thật sự không có chút nào lưu luyến quyền vị?"
Lục Lưu đối đầu với đôi mắt đẹp đẽ của tiểu thê tử:
"Nếu nàng muốn thì sau này ta sẽ lại đưa nàng trở về."
Cô nương gia khó tránh khỏi có chút hư vinh, đây cũng không phải là chuyện xấu.
Nam nhân không có tiền đồ mới ghét bỏ chính mình tham mộ hư vinh. Phàm là đau lòng vì thê tử thì sẽ luôn nỗ lực không chịu thua kém để thê tử mở mày mở mặt.
Giang Diệu lại lắc đầu một cái, nói:
"Không cần. Đời này những vinh hoa phú quý gì nên hưởng thụ thì thiếp đều đã hưởng thụ qua, những tháng ngày ấy có rất nhiều người không có cách nào được trải qua. Chàng quyền cao chức trọng nên dĩ nhiên là phong quang, nhưng chàng cũng phải chịu đựng quá nhiều áp lực hơn người thường, hơn nữa lại quá nguy hiểm... Chúng ta đi Dân Châu rất tốt, chàng nếu không có bạc thì đồ cưới nương cho thiếp rất nhiều, đủ cho chúng ta ăn cả đời, còn có nuôi..." ... Nuôi một đám tiểu hài tử mập mạp.
Lục Lưu cười cười, tiểu thê tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, hắn rất có cảm giác an ủi.
Miệng Giang Diệu xác thực ngọt, có điều nàng chủ trì việc bếp núc cùng quản lý gần hai tháng cũng rõ ràng của cải của Tuyên Vương phủ, nên một chút đồ cưới của nàng đặt vào thì đúng là chẳng là gì so với núi của cải của kia.
Có quyền thế thì có ích lợi gì? Phải có thật nhiều bạc để sống cuộc sống an ổn, đây mới là chuyện đứng đắn nha.
(๑>◡<๑)
Cùng ngày hôm đó Cảnh Huệ đế liền hạ chỉ điều Lục Lưu đi Dân Châu. Xuất phát ngày mùng một tháng tám giống như đã nói trước cùng Lục Lưu, còn ngày về thì không nói tới một chữ.
"Biến" đến quá nhanh chóng, trên dưới Tuyên Vương phủ đều giật mình. Tuy rằng mấy năm qua thế lực Vương gia quá mạnh, nhưng khi đó Cảnh Huệ đế có thể đăng cơ thuận lợi, không phải là đều nhờ vào vị Vương gia này giúp tiểu hoàng đế thanh trừ cản trở sao? Hiện tại thì tốt rồi, ngôi vị vững vàng, cánh đã cứng cáp liền không nể mặt mũi đem vị công thần này đá bay một cái ra ngoài.
Mấy ngày này bọn hạ nhân trong Ngọc Bàn viện cũng cẩn thận hầu hạ chủ nhân, thấy Vương gia và Vương phi vẫn ân ái ngọt ngào như lúc trươc, giống như chuyện đi Dân Châu cũng là điều bình thường.
Nhưng mà... lần này vừa đi là không biết lúc nào có thể trở về. Nếu Cảnh Huệ đế vô tình thì có thể cả đời sẽ để Vương gia ở lại loại địa phương nhỏ kia.
Ngày hôm đó, Giang Diệu chính là đang ngồi ở băng đá trong sân bện châu chấu cho Bình Ca.
Nàng đã bảo Lục Lưu dạy nàng, thế nên bện tiểu châu chấu chính là chuyện nhỏ như con thỏ.
Bình Ca nhìn Tam thẩm thẩm bện cho hắn một tiểu châu chấu và một tiểu hồ điệp liền hưng phấn reo lên:
"Thẩm thẩm... Thẩm thẩm thật lợi hại."
Được một tiểu hài tử bốn tuổi sùng bái, Giang Diệu còn có chút ấu trĩ đắc ý nhỏ, lúc này lại bện thêm cho hắn một con nữa.
Bình Ca nắm tiểu châu chấu trong tay, ánh mắt tròn vo tràn đầy ý cười, nói:
"Cho tỷ tỷ..."
Đúng là một hài tử ngoan ngoãn, có thứ tốt đều không quên chia sẻ cùng tỷ tỷ.
Càng nhìn Bình Ca đáng yêu, Giang Diệu càng mong chờ hài tử của nàng và Lục Lưu.
Lúc này, Bảo Cân tiến lại đây, trong tay còn cầm một tấm thiệp.
Giang Diệu liếc mắt nhìn thiếp hồng trong tay Bảo Cân, liền cười nói:
"Nhà ai làm hỉ sự sao?"
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Diệu nhận được thiếp mời với thân phận là Tuyên Vương phi.
Nhìn nụ cười xán lạn của Vương phi, Bảo Cân đem thiếp cưới đưa tới:
"Đây là từ chỗ ngõ Thái An đưa tới, nói ngày mười tám tháng này là ngày Đại công tử thành thân."
Nụ cười trên môi Giang Diệu hơi ngưng lại, cũng rất kinh ngạc—— Lục Hành Chu lại muốn thành thân.
(๑>◡<๑)
Tại ngõ Thái An, toà nhà Lục gia.
Mạnh thị phục trang đẹp đẽ hướng về phía Lục Thầm phía sau bàn làm việc quát:
"Ta là tuyệt đối sẽ không đồng ý để Chu nhi thú Tạ Nhân thân phận thấp kém kia! Ta không đồng ý, ta không đồng ý!"
Lục Thầm nhìn thê tử lại tới náo loạn, chỉ cảm thấy buồn phiền, bèn nói:
"Nàng không đồng ý cũng được, việc hôn nhân đã được chuẩn bị, thiệp cưới cũng đều phát ra ngoài, đến ngày mười tám chỉ chờ Tạ tiểu thư này vào cửa là xong rồi."
Hắn ngữ trọng tâm trường nói tiếp: "... Ta biết nàng coi trọng thân phận, nhưng Tạ tiểu thư kia cũng là xuất thân từ thư hương môn đệ. Hơn nữa Tạ tiểu thư còn cứu Chu nhi một mạng, mặt mày tuy rằng không để lại sẹo nhưng đến cùng vẫn có tiếp xúc da thịt với Chu nhi..."
Mạnh thị biết phu quân mình là người cổ hủ, nhưng cũng không hề nghĩ rằng hắn cổ hủ đến mức độ này.
Nhi tử của nàng đang yên đang lành ở trên đường làm sao có thể tự nhiên bị xe ngựa va, rồi làm sao có thể trùng hợp bị Tạ Nhân nhìn thấy rồi đem nhi tử của nàng đẩy sang một bên, còn chính mình suýt chút nữa mất mạng dưới móng ngựa?
Nha đầu Tạ Nhân kia có người tỷ tỷ là di nương mới có thể làm loại thủ đoạn thấp hèn này.
Vậy mà—— phu quân nàng dĩ nhiên không nói tiếng nào liền mời người tới cửa đi cầu hôn.
Tạ Nhân ở tại toà nhà trên danh nghĩa của Giang tam gia, ngày ấy Giang tam gia cùng Tạ di nương vừa vặn cũng ở đấy nên lúc đó liền đáp ứng hôn sự này.
Mạnh thị biết được việc này, tức giận đến suýt chút nữa thì ngất xỉu, trực tiếp mắng chửi nhau với Lục Thầm. Nói là mắng chửi nhưng thực ra cũng chỉ có một mình Mạnh thị mắng chửi mà thôi.
Tính tình Lục Thầm tuy rằng hiền lành, nhưng kể từ khi phân gia thì trên người bắt đầu có phong độ của chủ nhân một gia đình, dù sao lúc trước ở Vương phủ thì mọi chuyện đã có Tam đệ quản lý.
Bây giờ độc lập môn hộ, hắn là chủ nhân của gia đình đương nhiên không thể để thê tử nắm mũi dắt đi.
"Được, nếu Gia thưởng thức Tạ tiểu thư, muốn Chu nhi chúng ta báo đáp nàng, vậy thì... Vậy hãy để cho nàng vào cửa, có điều chỉ có thể làm thiếp."
Mạnh thị vốn không thích Tạ Nhân, hiện nay biết tâm ý phu quân đã quyết, liền cũng lui một bước.
Thiếp thất thì thiếp thất, chỉ cần chưa thành thân thì Chu nhi của nàng cưới vợ cũng không có ảnh hưởng gì. Dù sao, người nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp?
Lục Thầm nói:
"Hôn sự này đã định ra rồi, sẽ nhanh chóng đến ngày vui, làm sao có thể để Tạ tiểu thư làm thiếp? Thôi, việc này nàng không cần nhắc lại."
Mạnh thị cắn răng một cái:
"Nếu ngươi dám để cho Tạ nha đầu vào cửa, ta liền... Ta và ngươi sẽ cùng ly!"
Mạnh thị hết biện pháp, chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ. Thành thân hai mươi năm, tính tình Lục Thầm ôn hòa, đối với Mạnh thị xem như là muốn gì được đó, nếu thật sự phát sinh tranh chấp thì đến bước này Lục Thầm nhất định sẽ nhường thê tử.
Vậy mà vào lúc này, Lục Thầm chỉ lạnh nhạt:
"Nếu nàng muốn vậy thì hiện tại ta có thể viết hưu thư cho nàng."
Mạnh thị choáng váng.
Hai con mắt trợn trừng lên, thực sự không nghĩ tới Lục Thầm lại kiên cường như vậy.
Chỉ là Mạnh thị đến cùng chỉ là một phụ nhân, lời này dùng để uy hiếp thôi, nào dám thật sự cùng ly, chứ nói chi là bị hưu. Mạnh thị tức giận Lục Thầm thì lại càng tức giận Tạ Nhân kia hơn. Nàng không tin Lục Thầm thật sự sẽ hưu nàng, nhưng chuyện như vậy nàng không thể đem ra mạo hiểm.
Mạnh thị giậm chân đi ra khỏi thư phòng của Lục Thầm. Dọc theo đường đi, liền thấy trên hành lang đang giăng đèn kết hoa. Thời gian thành thân còn khoảng nửa tháng nữa, đúng là cũng đã bắt đầu chuẩn bị rồi...
Mạnh thị khoát tay, dùng sức xả vào mảnh lụa đỏ được cuốn lên cây cột, thầm nghĩ: vào cửa thì vào cửa, có nàng là mẹ chồng ở đây, Tạ Nhân đừng mong có một ngày được sống dễ chịu. Đến thời điểm thích hợp thì sẽ tìm lý do để hưu nàng ta là được. Nam nhân đã từng thành thân không sao cả, huống hồ nhi tử của nàng còn ưu tú như vậy...
Tạ Nhân này cũng chỉ là giày rách của nhi tử nàng mà thôi!